hết mặt mũi, vĩnh viễn sẽ thấp hơn hai người này một bậc.
Trong ngoài không còn là người mình nữa.
Đây căn bản không thể chọn.
Nguyệt Khinh cũng nhìn ra điểm này.
Nàng vội vàng chạy ra nói giúp.
“Hoàng thúc, lúc trước ngươi và Khương Thành có quen biết sao? Các ngươi có
hiểu lầm gì, có thể nói ra, mọi người từ từ giải quyết…”
Nguyệt Sâm lạnh giọng ngắt lời nàng: “Đủ rồi, đừng gọi ta là Hoàng thúc.”
“Nút thắt của ta và hắn, ngươi còn không xứng nhúng tay.”
Nguyệt Khinh há mồm, chỉ có thể ngại ngùng lui đến một bên.
“Hừ, dù sao điều kiện của bọn ta bày ở đây…”
Vân Lộ nhấc lên chiếc cằm trơn bóng, đó gọi là giải hận.
Vương triều Nguyệt Hoàng và Khương Thành từng đắc tội nàng.
Hiện tại hai bên đều nương tựa vào mình, cuối cùng cũng đã đến lúc trút giận!
“Nếu như các ngươi không đồng ý, bọn ta quay đầu đi luôn.”
Toàn bộ tộc nhân Thiên Tộc có mặt đều hoảng hốt.
“Đừng mà!”
“Hai vị Thần Tử, dù sao các ngươi cũng là tộc nhân Thiên Tộc.”
“Đừng thấy chết không cứu mà…”
Mà đám người Diệu Đàn Đạo Thần đối diện lại là thong dong xem trận trò hề
này.
Có một vài tộc nhân Tiên Tộc, thậm chí đều bắt đầu đánh trống reo hò ồn ào
lên.
“Rốt cuộc khi nào thì các ngươi kết thúc đây?”
“Cái người kia, ngươi mau chóng dập đầu một cái cho người ta đi.”
“Đừng lề mề nữa…”
“Đúng thế, ngươi dập đầu một cái, tát hai cái, không phải là không còn chuyện
gì rồi sao?”
“Ha ha, bọn ta còn ước gì nhanh chóng khai chiến với hai tạp chủng này đấy.”
“Còn lề mề nữa, bọn ta phải trực tiếp tiến công đấy nhé.”
Đối với Nguyệt Sâm và Vân Lộ, Tiên Tộc bên này hận tận xương tuỷ.
Mặc dù Đạo Thần mà hai người này giết chết cộng lại cũng chỉ bốn người,
nhưng mỗi lần đều dùng cách giết chết trong âm thầm, làm đến lòng người lo
sợ.
Cho nên, Diệu Đàn căn bản không định tha cho hai người này.
“Nguyệt Sâm, Vân Lộ, hai người các ngươi có thể nhanh lên chút không?”
“Làm màu làm mè như vậy làm cái gì chứ?”
“Lẽ nào cho rằng có hai người các ngươi thì có thể thắng ư? Cho rằng mình là
cái thứ gì chứ?”
Nguyệt Sâm và Vân Lộ đều là Thiên giai thập trọng, mặc dù có sự gia trì của
lực thiên, thực lực có thể so với Thiên giai thập nhất trọng, nhưng bốn mươi
ngàn đại quân một lần hành động đè ép vẫn có phần thắng.
“Mười giây sau, bọn ta sẽ ra tay.”
Hắn chỉ lo lắng Nguyệt Sâm mang theo Vân Lộ chạy trốn mà thôi.
Có chân trái Thần, nếu như Nguyệt Sâm muốn chạy, hắn đúng thật là không
đuổi kịp.
“Chân Anh Vương! Khương Thành!”
Nguyệt Sâm cũng có hơi nôn nóng.
Diệu Đàn tạo áp lực cho hắn, hắn liền tạo áp lực cho Thành ca và Chân Anh
Vương.
“Các ngươi còn không đưa ra quyết định, vậy tất cả mọi người đều sẽ chết trong
một suy nghĩ của các ngươi!”
“Được rồi được rồi.”
Xem lâu như thế, Thành ca quả thật không thể nhịn được nữa.
Hai người này đến làm gì thế?
Đánh ngắt tiết tấu làm màu của mình, kết quả lại lề mề chậm chạp không ra tay.
Cướp đi ánh sáng sân khấu lại không làm màu, đây không phải là cướp đi nhà xí
lại không đi vệ sinh à?
“Ngay từ đầu đã không có chuyện của hai người các ngươi rồi, thật sự không
biết các ngươi xuất hiện làm cái gì nữa?”
Hắn nắm chặt Vô Đạo Kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy chế giễu lướt qua
khuôn mặt của Nguyệt Sâm và Vân Lộ.
“Lẽ nào là đến biểu diễn xiếc khỉ à?”
“Ngươi nói cái gì?”
Nguyệt Sâm và Vân Lộ nhất thời nổi giận.
“Cũng đã đến nước này rồi, ngươi còn dám bất kính với bọn ta!”
“Quả thực là không biết sống chết…”
“Thôi dẹp đi!”
Thành ca không kiên nhẫn ngắt lời hai người.
“Những kẻ địch này một mình ta đã có thể giải quyết rồi, hai người các ngươi tự
mình đa tình làm cái gì?”
“Có ai cần các ngươi ra tay sao?”
Lời này vừa ra, khuôn mặt của Nguyệt Sâm và Vân Lộ không nhịn được nữa.
“Tốt!”
“Rất tốt!”
“Đây là ngươi nói đấy!”
Hai người giang hai tay ra, mặt hướng về phía bảy trăm ngàn đại quân Thiên
Tộc, lớn tiếng hét lên.
“Các ngươi đều nghe thấy rồi đấy, là hắn nói không cần bọn ta nhiều chuyện,
không phải là bọn ta không giúp đỡ đâu đấy.”
“Tiếp theo đây nếu như các ngươi bị giết, đừng có oán tránh bọn ta đấy!”
Khương Thành lười để ý đến hai tiện nhân này, trực tiếp vung kiếm về phía đối
diện.
Rót vào tiên lực toàn thân, Vô Đạo Kiếm toả hào quang rực rỡ, nhưng sau khi
vung ra lại chẳng có hiệu quả gì.
Sao lại như vậy chứ?
Thành ca có hơi không hiểu, hệ thống xuất phẩm không nên không có hiệu quả.
Lẽ nào là bởi vì mình đã lợi dụng sơ hở gian lận, cho nên vô hiệu rồi?
Không không không, hệ thống có lẽ sẽ không lật lọng.
Có lẽ là tư thế mình sử dụng Vô Đạo Kiếm không đúng nhỉ?
Lẽ nào Vô Đạo Kiếm không cần tiên lực?
Hắn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Thu Vũ Tuyền vung ra một kiếm kia khi xưa,
hình như đúng thật là chưa từng dùng tiên lực.
Diệu Đàn Đạo Thần đối diện bị một kiếm đột ngột này doạ giật nảy mình, cho
rằng hắn muốn thả đại chiêu gì.
Đợi sau khi phát hiện chỉ là một đạo kiếm mang rất bình thường, hơi có một
loại cảm giác tức giận bị chơi xỏ.
“Ngươi đang tìm chết à?”
Hắn lại nhấc vũ khí lên lần nữa, các cao thủ Tiên Tộc phía sau cũng nhao nhao
thúc động căn nguyên và pháp cảnh, đại chiến vận sức chờ phát động.
Mà Nguyệt Sâm và Vân Lộ lại gấp không thể chờ được bắt đầu chế giễu.
“Ha ha ha, Khương Thành, ngươi đang làm cái gì đấy?”
“Không phải nói ngươi có thể giải quyết sao? Ngươi giải quyết bằng cái này á?”
“Chỉ chút thực lực này, ngươi nói dối không biết ngượng cái gì chứ…”
Lời nói còn chưa dứt, Khương Thành đã lại vung kiếm ra lần nữa.
Trong hư không, chỉ thấy một sợi dây gần như trong suốt vươn dài ra.
Rõ ràng tất cả mọi người đối diện đều có thể nhìn thấy, tốc độ thoạt nhìn cũng
không nhanh, nhưng lại cứ không thể tránh được.
Khương Thành cảm thấy đầu óc của mình mê man trong khoảnh khắc như thế.
Ý thức không bị tiêu hao, lại dường như chấn động một chút như thế.
Mà hiện trường vốn dĩ còn kêu đánh kêu giết phía đối diện đã biến thành núi
thây biển máu!
Diệu Đàn Đạo Thần đứng mũi chịu sào, cúi đầu ngơ ngác liếc nhìn nửa thân
dưới đang từ lồng ngực bắt đầu rụng rời, nhìn nội tạng máu tươi điên cuồng
tuôn ra, ánh mắt có hơi mê mang.
Dường như là không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đây là một suy nghĩ cuối cùng hắn lưu lại trên thế gian này.
Mặc dù Tiên thể của Tiên Tộc rất quan trọng, nhưng thân là Đạo Thần cao giai,
thân thể bị cắt ra, thật ra không hề đủ để chí mạng.
Chỉ cần thần hồn vẫn còn, cho dù chỉ còn thừa lại một sợi tóc cũng có thể sống
lại.
Tuy nhiên Diệu Đàn Đạo Thần lại chết hoàn toàn.
Một kiếm của Vô Đạo Kiếm không chỉ cắt đứt Tiên thể của hắn, mà còn cắt đứt
luôn cả sinh cơ của hắn, không còn chút xíu chỗ xoay xở nào.
Ba vị Đạo Thần trung giai và năm vị Đạo Thần sơ giai khác bên cạnh hắn, thậm
chí còn không kịp nổi lên suy nghĩ nào, đã chết càng sớm hơn.
Mà bốn mươi ngàn đại quân Tiên Tộc phía sau bọn họ, sau một kiếm này, chỉ
còn lại không đến ba nghìn.
Toàn bộ những người khác đều chết sạch sẽ.
Ba nghìn người này có người bay cao, có người bay thấp, có người đứng ở mặt
bên Khương Thành.
Cho nên không hề bị ảnh hưởng đến.
Mà trong bọn họ, chỉ có một tên Đạo Thần vẫn may mắn còn sống.
Toàn trường tất cả mọi người lặng ngắt như tờ.
Sau khi nghe thấy tiếng xì xì của thân thể cắt lìa, huyết dịch và nội tạng bắn
tung toé, nhìn trời đất màu máu cực kì tàn khốc kia, tất cả mọi người đều sắp
mất đi năng lực suy nghĩ.
Đó là cái gì?
Đã xảy ra chuyện gì?
Đối diện sao lại đột nhiên chết đi hơn nửa?
Đạo Thần cao giai sao lại không phát ra tiếng nào đã chết rồi?
Khương Thành không có hứng thú giải đáp nghi hoặc của bọn họ, hướng về
phía mặt bên, hắn lại lần nữa vung ra một kiếm.
Thế là, một tên Đạo Thần cuối cùng cũng bị phân ra làm hai, bước theo gót của
Diệu Đàn.