Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Thu Vũ Tuyền luôn bên cạnh Khương Thành, nhưng đó là bị hạn chế

bởi ước định đánh cược mà thôi.

Nếu để nàng ta đưa ra đánh giá người đáng ghét nhất, phản cảm nhất, đáng hận

nhất, thì chắc chắn không nghi ngờ là Khương Thành, cũng không cần phải

nghĩ.

Trong mắt nàng ta, hình tượng của Khương trưởng môn muốn xấu xa bao nhiêu

thì có bấy nhiêu.

Muốn nàng ta mở miệng khen một người vô cùng ngứa mắt như này, nghĩ thôi

là biết, nàng ta rất không thoải mái như nào.

Bây giờ điều nàng ta rất muốn nói là, đổi thành chửi rủa ngươi có được không?

Vậy thì ta sẽ ra sức biểu hiện thật tốt.

Bảo đảm chửi ngươi tới mức tan tác tơi bời.

“Khen ngợi không phải nên là người khác tự nói sao? Đâu ra kiểu ép người

khác khen ngợi mình vậy?”

Nàng ta đưa ra ý kiến kháng nghị.

Song đương nhiên Khương Thành sẽ không đồng ý với “ý kiến nhỏ” của nàng

ta.

Ca đây vốn dĩ chẳng quan tâm cái gì mà ép khen ngợi.

Hắn ta nói: “Đây là ngươi không đồng ý à?”

Thu Vũ Tuyền tiếp tục kháng nghị: “Là người làm khó người khác quá mà!”

“Chỉ khen ta thôi mà, lại có thể làm khó ngươi vậy sao?” Khương Thành biểu

cảm ngạc nhiên.

Thu Vũ Tuyền ngữ khí không tốt tức giận đáp lại: “Ngươi nói xem?”

“Vậy được, ta không làm khó người khác nữa, ngươi cũng đừng trách ta không

cho ngươi cơ hội.”

Thành ca cố ý nói với ngữ điệu lạnh lùng lại.

Dù gì việc giống như này, không lâu trước đó bản thân Thu Vũ Tuyền đã từng

làm qua một lần.

Trước khi Khê Vũ Chí Tôn tìm tới, người con gái này cũng nói cái gì mà chỉ

cần một câu của nàng ta, thì có thể thế này thế kia.

Sau đó nhân cơ hội dựa thế mà tăng giá

Lúc đó nàng ta gọi là rất đắc ý, dáng vẻ hoàn toàn là bản thân mình ăn chắc.

Bây giờ Thành ca còn xem như là phúc hậu rồi đó, chỉ là kêu nàng ta khen ngợi

mình thôi đó.

Đương nhiên Thu Vũ Tuyền không muốn bị kéo xuống nước, rơi vào trong tay

của Chấp Luật Tư, thiên phú có cao hơn nữa cũng là uổng công, cả đời này đều

bị hủy rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ cá chết lưới rách của Khương Thành, nàng ta vội vàng kẹp

chặt mũi ép phải nhận sai.

“Ta sai rồi, ta không bị làm khó, một chút cũng không khó.”

Đây vẫn là lần đâu tiên Thu Vũ Tuyền cho để bản thân cúi đầu nhận lỗi.

Mặc dù Khương Thành cũng biết chắc chắn nàng ta không phải là thật lòng,

chưa biết chừng ở trong lòng đạp hắn ta cả trăm lần rồi, nhưng nhìn biểu hiện

ngoài mặt nhận thua thì cũng rất vui sướng.

Dù gì, đây nhưng là “Tiên mẫu chuyển thể” đó!

Có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đó được không?

Hằn ta cố ý nhấp nháy mí mắt: “Phải không? Ngươi không cần phải miễn cưỡng

bản thân đâu.”

Thu Vũ Tuyền vội vàng xua tay.

“Không không, một chút không không miễn cưỡng.”

Thành ca cười rất vui vẻ.

“Cũng chính là nói, ta rất đáng được khen ngợi?”

“Đúng..”

“Đúng gì?”

Thu Vũ Tuyền vừa nghiến răng, vừa căm tức nói: “Đúng là ngươi vô cùng xứng

đáng được khen nghợi!”

Thành ca mặt mày tươi cười.

“Vậy thì bắt đầu đi, ta rất mong chờ!”

Nhìn diện mạo “tiểu nhân đắc chí” của hắn, Thu Vũ Tuyền cố gắng dằn xuống

suy nghĩ xúc động muốn đấm một cái lên đó.

Âm thầm nhắc nhở bản thân, phải nhẫn nhịn!

Bỏ đi, xem như người bị hất đầy bùn, không sớm thì muộn cũng có thể tắm sạch

sẽ.

“Ngươi…”

Sau khi thật sự quyết định mở miệng khen ngợi, nàng ta mới phát hiện, bản thân

vẫn chưa bắt đầu đã hạn hán từ rồi.

Nhìn Thu Vũ Tuyền lúc ban đầu khảo hạch đối diện người khác với thái độ cao

ngạo lạnh lùng, trong từ điển của muội tử này chắc không có từ ngữ khen ngợi,

ngược lại được khen ngợi thì có.

“Ta nên khen như thế nào? Hay là người nói chỉ ta nên nói cái gì đi, ta thuật lại

là được rồi.”

“Cái này còn cần ta dạy ngươi?”

Vốn dĩ Thành ca, lòng mang đầy chờ đợi trong phút chốc đã không vui nữa rồi.

“‘Này có khác gì là ta tự khen bản thân mình đâu, ta là người không biết liêm sỉ

vậy sao?”

Ngươi không phải.

Ngươi còn hơn cả vậy nữa.

Thu Vũ Tuyền vừa điên cuồng chửi rủa trong lòng, vừa vắt óc suy nghĩ từ để

khen ngợi.

“Ngươi… rất lợi hại.”

Nàng ta đã nỗ lực cực lớn, mới nói ra được câu khen này ra.

Thành ca chờ một lúc, không đợi đến câu tiếp theo.

Thì đã cho một cái đánh giá 1 sao ngay tại chỗ

“Ngươi đây là xong rồi hả? Đây mà cũng xem là khen ngợi à?”

“Ngươi còn muốn như thế nào?”

Khương Thành bỉu môi.

“Qua loa lấy lệ quá đi, không được.”

Thu Vũ Tuyền nổi giận.

“Ngươi đừng quá đáng quá!”

“Được, giờ ta đây đi gọi vị Tiên quản kia tới đây, nói chuyện thẳng thắn rõ ràng

với hắn đồng mưu của ta…”

Thấy thằng tên này thật sự muốn đi gọi người, Thu Vũ Tuyền suýt chút là điên

luôn rồi,

Nàng ta vội vàng ngăn Khương Thành lại.

“Được! Ngươi thật độc ác!”

Khóe môi Thành ca nhếch lên.

“Học theo ngươi thôi…”

Thu Vũ Tuyền nghiến răng, tức giận nói: “Vậy ngươi muốn ta nói như thế

nào?”

Thành ca vẻ mặt đồng cảm lắc đầu nói.

“Bỏ đi, thấy nghiệp vụ của ngươi kém như vậy, ta sẽ cho ngươi chút gợi ý. Ít

nhất phải nói ra được rốt cuộc là ta lợi hại ở những mặt nào, hiểu chưa?”

Hiểu ông nội ngươi!

Ngươi chờ đó!

Nhưng mà hình như cũng không có gì để chờ rồi, tên này lát nữa sẽ bị dẫn tới

Chấp Luật Tư.

Giết hại Tiên quản, tội các tày trời, sẽ bị xử phạt cực hình.

Hắn ta vốn dĩ không có tương lai,

Cho nên….

Mình còn tính toán gì với cái người sắp phải chết chứ?

Nghĩ tới đây, ngược lại cảm xúc của Thu Vũ Tuyền bình tĩnh lại chút.

“Thiên phú kiếm thuật của ngươi… rất là lợi hại.”

Thành ca lại lần nữa đưa ra ý kiến.

“Chỉ là rất lợi hại thôi sao?”

Thu Vũ Tuyền còn có thể nói gì được, chỉ có thể sửa lại lời: “Thiên phú kiếm

thuật của ngươi vô cùng lợi hại.”

Thành ca nhìn nàng ta dường như cũng chỉ biết dùng từ “lợi hại” này thôi, thể là

cũng lười bắt năm nhất làm đề thi năm sáu.

“Tiếp tục.”

“Còn tiếp tục?”

“Nếu không thì sao?”

Thành ca dựng thẳng hai đầu lông mày: “Lẽ nào trong lòng ngươi, ta chỉ có một

mặt đang được khen ngợi vậy thôi sao?”

Không, ngươi một mặt cũng không có.

Thu Vũ Tuyền mắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục mỉm cười.

“Cảnh giới của người cũng vô cùng lợi hại.”

“Ừ hứ.”

“Thần hồn của người vô cùng lợi hại.”

“Ồ ừm.”

“Ngộ tính của ngươi cũng vô cùng lợi hại.”

Thành ca có chút không nghe tiếp được nữa.

“Ngươi đừng chỉ nói những điều mà ai cũng biết, phải có tư tưởng riêng của

mình, khác với người khác hiểu không?”

Bây giờ Thu Vũ Tuyền thật sự muốn vặt đầu hắn xuống làm bóng đá.

Nhưng nghĩ tới cục diện trước mắt, lại nghĩ tới thực lực chêch lệch hiện tại, chỉ

có thể bỏ qua suy nghĩ hấp dẫn này.

“Ngươi rất lương thiện.”

Trước đó liên quan tới như là kiếm thuật thần hồn, nàng ta còn có thể miễn

cưỡng thuyết phục bản thân, thiên phú của tên này quả thật không tồi.

Lần này, nàng ta thật sự là nhẫn nhịn sự khó chịu về cảm xúc sinh lý mãnh liệt.

Người này nếu mà lương thiện, vậy thì trên thể giới này không có kẻ ác nữa đi?

Thành ca rất vui vẻ gật gật đầu, tiện đó trực tiếp bày tỏ sự cổ vũ tích cực với

nàng ta.

“Cố lên, ngươi làm được.”

“Ngươi rất thẳng thắn.”

Thu Vũ Tuyền cắn răng, như là uống phải thuốc đắng, hít hơi tiếp tục nói tiếp.

“Ngươi rất độ lượng.”

“Ngươi rất khoan dung.”

“Ngươi rất anh tuấn…”

Nụ cười trên mặt của Thành ca ngày càng rực rỡ.

Không biết vì sao, được Thu Vũ Tuyền vừa trúc trắc vừa lắp bắp khen như vậy,

hắn ta cảm thấy còn sung sướng hơn cả khi người khác tâng bốc ba hoa chích

chòe.

Có lẽ, bởi vì nàng ta là Tiên mẫu chuyển thế.

Vừa nghĩ tới là tiên mẫu đang khen mình, hơn nữa còn là bị ép, hắn ta có cảm

giác bản thân sắp thăng thành tiên.

Được rồi, hắn ta sớm đã là tiên rồi.

Cứ thế đợi đến khi Thu Vũ Tuyền khen đủ ở hai mươi điều, thật sự hạn hán từ

rồi, hắn ta cuối cùng mới bỏ qua.

“Được rồi được rồi, ngươi cũng xem như là cố hết sức rồi.”

Hắn ta vỗ vỗ lên vai của muội tử.

“Yên tâm đi, ta sẽ nói lời giữ lời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK