đổi ngay vẻ mặt.
Sự chanh chua và địch ý lúc trước đều biến mất sạch trơn, thay vào đó là một nụ
cười lấy lòng.
Hết cách rồi, đây là “biểu ca” của Thu Vũ Tuyền đó.
Cũng chính là “biểu cữu ca” tương lai, hơn nữa còn là một “biểu cữu ca” đã
nuôi Thu Vũ Tuyền từ nhỏ đến lớn, chiếm vị trí vô cùng quan trọng ở trong
lòng của nàng.
Địa vị còn hơn cả anh ruột bình thường chứ nhỉ?
Nếu dựa theo cách nói lúc nãy của Khương Thành, vậy thì đắc tội với hắn, cũng
đồng nghĩa với việc tuyệt duyên với Thu Vũ Tuyền rồi.
“Hí hí, Khương huynh, vừa nãy là do bọn ta có mắt không tròng.”
“Bọn ta không biết ngươi là biểu ca của Thu cô nương, cho nên mới…”
“Đừng!”
Thành ca nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đừng có lôi kéo làm quen với ta, ta
không dám nhận đâu.”
“Ta chỉ mới nói một câu là rất thân với Tiểu Tuyền thôi mà đã kéo đến một
tràng chửi mắng rồi.”
“Sợ rồi sợ rồi…”
Nói xong, hắn lại nắm lấy tay của Thu Vũ Tuyền, làm bộ như muốn rời khỏi nơi
này.
Mọi người sao có thể để cho hắn cứ thế mà đi được chứ.
Như vậy không chỉ mất đi cơ hội được theo đuổi Thu Vũ Tuyền mà sau chuyện
này còn sẽ bị Tinh Diệu Hoàng trị tội nữa kìa.
Kêu ngươi tạo quan hệ tốt với Thu Vũ Tuyền, cố gắng lôi kéo sự giúp đỡ mạnh
mẽ của vị này, kết quả các ngươi đã làm kiểu gì đấy hả?
Thế mà lại chọc cho nàng tức giận bỏ đi?
Nghĩ đến cái cảnh kia, cả đám người như sắp sửa quỳ xuống trước Thành ca
luôn rồi.
“Bọn ta sai rồi, thật sự sai rồi.”
“Khương huynh, ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho bọn ta một lần này đi.”
“Ngươi nói đi, phải làm sao ngươi mới nguôi giận, bọn ta nhất định sẽ làm
theo!”
Thành ca suýt nữa bật thốt lên, giao tất cả Toái Linh phiến của các ngươi cho ta
đi, ta sẽ hết giận ngay.
Nhưng nghĩ lại thì thấy nói như vậy trắng trợn với thẳng thừng quá, quả thật có
dã tâm lang sói rồi, nên hắn chỉ đành cố kìm những lời này lại mà thôi.
“Ta không có giận, ta làm sao mà dám giận đám tử đệ quý tộc như các ngươi
được chứ, đi đây đi đây.”
Vẻ mặt của mọi người đầy bất đắc dĩ.
Ngươi còn nói ngươi không có giận hả?
Thiếu điều viết luôn hai chữ tức giận lên trên mặt rồi kìa.
Mọi người lại tiếp tục cười làm lành và khuyên nhủ, nói hết mọi lời hay ý đẹp.
Thành ca cũng rất bất đắc dĩ.
Đám người này không phải phép gì hết).
Chỉ biết nói suông chứ không làm, không có tí hành động thực tế nào hết, vậy
chẳng phải cái vai biểu ca này cũng như không rồi sao?
Xem ra phải thêm một mồi lửa rồi.
“À đúng rồi, biểu muội, gần đây ngươi đều ở trong Hoàng cung sao?”
Thu Vũ Tuyền tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, trong lòng tự nhủ ngươi gọi
biểu muội cũng thuận miệng quá nhỉ.
“Vâng.”
“Vậy được, ta cũng vào ở với ngươi, tốt xấu gì thì hai huynh muội chúng ta
cũng chăm sóc được cho nhau.”
Thu Vũ Tuyền rất muốn nói chăm sóc em gái ngươi đó, nhưng nghĩ lại thì bây
giờ thân phận của bản thân quả thật là muội muội của hắn, nên lại càng thêm
khó chịu rồi.
“Ngươi lại muốn như thế nào hả?”
“Cái gì mà ta muốn như thế nào hả?”
Khương Thành tùy tiện phất tay về phía nàng.
“Biểu muội, hôm nay ngươi tu luyện cũng mệt rồi nhỉ, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Thu Vũ Tuyền nhíu mày: “Ta không mệt!”
Khương Thành trừng mắt, quát lên: “Biểu ca nói ngươi mệt thì chính là mệt,
giữa ta và bọn họ có vài lời cần nói, sao mà một chút ý thức tránh đi cũng
không có vậy hả?”
Nếu như xung quanh không có những người khác, Thu Vũ Tuyền đã sớm nổi
đóa rồi.
Nhưng nghĩ đến việc tên này sẽ nói ra thân phận tì nữ của mình bất cứ lúc nào,
nên chỉ có thể thuyết phụ bản thân nhịn xuống cơn tức này trước.
Sau này có cơ hội, sẽ lấy lại danh dự sau!
Nhìn thấy Thu Vũ Tuyền thật sự bị quát cho một câu đã rời đi, mọi người ở đây
vừa lưu luyến mà nhìn bóng lưng của nàng nhiều thêm mấy lần, vừa âm thầm
chậc lưỡi hít hà vì tính uy hiếp của Khương Thành.
Đây là một cao thủ hàng đầu có thể chém giết đạo thần đó!
Sao lại nghe lời của hắn như vậy chứ?
Không lý nào!
Nhưng mà bọn họ cũng xem như đã được thỉnh giáo rồi, biết được địa vị của
Khương Thành ở trong lòng Thu Vũ Tuyền cao đến bao nhiêu.
“Khương huynh, vừa nãy bọn ta thật sự là có mắt không tròng…”
“Được rồi được rồi.”
Thành ca khoát tay nói.
“Ta biết, trong các ngươi có vài người thích biểu muội của ta.”
Trong lòng mọi người đều tự nhủ, ngươi cũng thẳng thắn quá rồi đấy?
“Ha ha, Khương huynh nói đùa…”
“Hả?”
Khương Thành chợt hiểu ra: “Thì ra là không thích sao, vậy là ta hiểu lầm rồi,
thế để ta đi nói với nàng.”
“Đừng đừng đừng!”
Mọi người lại lần nữa vội vàng ngăn cản hắn.
“Khương huynh đúng là người chất phác thẳng thắn mà, bọn ta phục rồi.”
“Đúng vậy, bọn ta thích biểu muội của ngươi.”
“Thu cô nương phong tư yểu điệu, ta vừa gặp đã thương…”
“Thực lực mạnh mẽ của nàng chỉ là thứ phụ mà thôi, mấu chốt là khí chất đặc
biệt trời sinh kia, khiến người ta không thể nào tự thoát ra được.”
“Vốn dĩ ta nghĩ rằng bản thân đã xem chán những người đẹp rồi, lại chưa từng
nghĩ vẫn là chính mình sẽ bại dưới tay nàng.”
Thành ca co giật khóe miệng.
Trong lòng thầm nói, các ngươi thừa nhận bản thân thích nàng là được rồi,
không cần phải bày tỏ tấm lòng với ta đâu.
“Thật ra thì ta cũng hi vọng nàng có thể có một chốn nương tựa tốt.”
Hắn thở dài một tiếng, làm cứ như bản thân là một người đại ca dốc hết lòng lo
lắng cho chung thân đại sự của biểu muội vậy.
“Biểu muội này của ta tính tình cao ngạo, cần phải có một người thường xuyên
nhắc nhở nàng. Nếu thật sự có người thích hợp, vậy ta chắc chắn sẽ giúp đỡ tác
hợp cho nàng.”
Mọi người nghe vậy liền mừng rỡ.
Trên thực tế, ở mười giây trước bọn họ vẫn còn đang cảm thấy Khương Thành
rất chướng mắt.
Chỉ là vì cái thân phận biểu ca kia của hắn mới phải hạ mình lấy lòng hắn một
chút mà thôi.
Có người thậm chí còn lo lắng, có khi nào tên biểu ca này tự mình ăn cỏ gần
hang hay không.
Bây giờ Thành ca nói ra lời này, bọn họ lập tức yên tâm ngay.
Trong lòng lập tức cảm thấy, tên biểu ca này cũng được quá đó chứ.
“Khương huynh khách sáo quá rồi.”
“Lời này của Khương huynh, thật khiến cho người khác phải nóng lòng mà.”
“Nếu như Khương huynh có thể tác hợp cho ta với Thu cô nương, ta đây tất
nhiên vô cùng cảm kích!”
“Muốn tác hợp cũng là tác hợp cho ta, ngươi là cái thá gì chứ, Khương huynh,
ngươi giúp ta nói vài lời tốt trước mặt Vũ Tuyền tiên tử nhé, ta hứa sẽ báo đáp
ngươi…”
Trong giây lát, Thành ca liền nhận được một đống lời cảm ơn.
Nhưng không hề có tí tác dụng nào cả.
Đám người này không hề bỏ ra chút lợi ích thực tế nào cả, lại càng không biết
điều, không hề nói sẽ tặng Toái Linh phiến cho hắn.
Hắn chỉ có thể hướng dẫn từng bước thôi.
“Chỉ là các ngươi cũng hiểu đấy, biểu muội của ta tính tình lạnh lùng, không dễ
tiếp xúc. Muốn đả động được nàng rất là khó!”
Mọi người gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.
Thu Vũ Tuyền quả thật rất khó tiếp cận.
Gần như không một ai có thể nói chuyện được với nàng.
Thành ca lại hỏi: “Không biết các ngươi có từng tặng nàng quà gì chưa?”
Mọi người lại lần nữa lắc đầu.
Nói còn không nói nổi một câu nữa kìa, muốn tặng quà cũng tặng không nổi.
“May là các ngươi không có tặng.”
Khương Thành nói như một chuyên gia: “Bằng không thì hoàn toàn hết hi vọng
rồi.”
Mọi người vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.
“Khương huynh nói vậy là sao?”
“Chẳng lẽ Thu cô nương không thích quà à?”
“Không không không.”
Khương Thành lắc lư ngón tay.
“Làm gì có ai là không thích quà cơ chứ, tặng quà nhất định có thể tăng độ thiện
cảm của nàng.”
“Chỉ là nếu các ngươi trực tiếp đưa cho nàng, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.”
“Thực lực của nàng còn mạnh hơn so với các ngươi nữa, tính tình thì lại kiêu
ngạo. Các ngươi tặng quà ngay trước mặt nàng, nàng sẽ chỉ cảm thấy bản thân
mình bị coi thường mà thôi.”
“Mất hết mặt mũi, tổn thương lòng tự ái!”
Ca này thậm chí còn chỉ vào gương mặt của mình.
“Ta hiểu biểu muội này của ta nhất, đến lúc đó ngược lại nàng sẽ chỉ xa lánh các
ngươi thôi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa thích được tặng quà, lại không thể trực tiếp
đưa cho nàng, vậy phải làm thế nào đây?
Rốt cuộc, cũng có người tìm được “cách” rồi.
“Vậy chúng ta cứ giao quà cho Khương huynh, sẽ do ngươi thay bọn ta chuyển
riêng cho nàng ấy, chẳng hay có được không?”