ý thức.
Mặc dù cũng vẫn là chuyện trong nháy mắt như thế, nhưng lại vô cớ khiến hắn
không thoải mái.
Phảng phất như ý thức của mình bỗng nhiên biến mất đi.
Đây vẫn là kết quả hắn tu luyện linh ý, ý thức mạnh mẽ đến Thiên giai cửu
trọng.
Nếu như chưa từng tu luyện ý thức thì sao?
Hắn đột nhiên cảm nhận được mỗi lần vung kiếm của Thu Vũ Tuyền.
Hoá ra, cái giá mỗi lần sử dụng Vô Đạo Kiếm lại lớn như vậy sao?
Khó trách nàng không muốn dễ dàng sử dụng.
Sau khi vung ra kiếm thứ hai, ba nghìn người đã chỉ còn lại hai trăm.
Mà hai trăm người còn lại này, cuối cùng như ở trong mộng mới tỉnh.
“A!”
“Không…”
Tiếng gào thét thê lương của bọn họ mang theo sự tuyệt vọng và điên cuồng vô
tận, cũng đã đánh vỡ bầu không khí trầm muộn.
Nếu như Khương Thành dùng cách thức giá trị tức giận lần trước kia, trải qua
“khổ chiến” giết chết nhiều người như vậy, vậy bọn họ vẫn không đến nỗi sụp
đổ như vậy.
Nhưng loại cỗ máy đại sát không chút đạo lí, cũng không cơ bất kì logic nào
như Vô Đạo Kiếm, hoàn toàn đã đánh sập tâm phòng của bọn họ.
Không biết cản làm sao.
Cũng không biết đó là cái gì.
Chỉ có sự vô lực và mù mịt sâu sắc.
Vẫn chưa đợi bọn họ điên cuồng tứ tán, Khương Thành đã vung ra kiếm thứ ba.
Sau đó, chiến trường phía trước đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh lại.
Hơn bốn mươi ngàn cao thủ Tiên Tộc, toàn quân bị diệt, không một ai sống sót!
Mà phía sau Khương Thành, bất luận là Chân Anh Vương, Nguyệt Khinh, hay
là bảy trăm ngàn đại quân, toàn bộ đều đờ người ra.
Quân địch bị diệt sạch, bọn họ lại không biết hoan hô chúc mừng.
Bởi vì toàn bộ đều bị ba kiếm này chấn động đến choáng váng.
“Ta đã nói, nơi này căn bản không có chuyện của các ngươi.”
Vô Đạo Kiếm buộc ở tay trái chậm rãi rủ xuống, Khương Thành đạp trên hư
không, đến trước mặt Nguyệt Sâm và Vân Lộ.
“Đã nói rồi các ngươi đang tự mình đa tình, sao lại không tin cơ chứ?”
Hắn khẽ nghiền ngẫm nhếch khoé miệng lên, vạch ra ý vị vô cùng mỉa mai.
“Thật sự tưởng rằng mình quan trọng như thế? Thiếu các ngươi thì không
được?”
Những lời này cũng đều rơi vào trong tai của trăm mấy chục ngàn người phía
sau.
Đám người lại lần nữa hồi tưởng lại hết thảy đã xảy ra trước đó, đều không nhịn
được bắt đầu ngại ngùng thay cho hai người kia.
Nghĩ đến sau khi Nguyệt Sâm và Vân Lộ đuổi đến hiện trường, chính là một tư
thái của chúa cứu thế, coi giúp đỡ thành bố thí.
Cống hiến duy nhất hai người bọn họ làm chính là khi xuất hiện tập kích một
tên Đạo Thần trung giai, làm trọng thương đối phương.
Khi đó đã chấn động toàn trường.
Nhưng hiện tại so với chiến tích của Khương Thành, đúng là giống như một trò
cười.
Lúc trước hai người này các loại lợi dụng điểm yếu bắt ép người, các loại ràng
buộc đạo đức đưa ra điều kiện, sớm đã khiến rất nhiều người cực kỉ bất mãn.
Gì mà mạng sống của tất cả mọi người đều ở trong một suy nghĩ của ngươi, cái
thứ gì vậy?
Lúc này mặc dù đám người vẫn là không nói ra cái gì ở trước mặt, nhưng tất cả
ánh mắt nhìn Nguyệt Sâm và Vân Lộ đều đã thay đổi.
Sự sùng bái và tôn kính lúc trước, sớm đã không còn sót lại chút gì.
Thay vào đó là phản cảm và xa cách.
“Ngươi đừng có mà hiếp người quá đáng!”
Sắc mặt Nguyệt Sâm tái nhợt, khuôn mặt của Vân Lộ lúc đỏ lúc trắng, hai người
hiện tại hận không thể huỷ diệt toàn trường.
“Cho dù ngươi có mạnh đi chăng cũng chỉ là người của ngoại lai dị giới, ngươi
cho rằng bọn ta sẽ sợ ngươi sao…”
Bốp! Bốp!
Hai tiếng bạt tai thanh thuý vang khắp toàn trường, cũng ngắt lời miệng hùm
gan sứa của hai người.
Khương Thành chậm rãi thu lại tay phải.
Nguyệt Sâm và Vân Lộ vốn dĩ đứng ở nơi đó, thân thể yếu đuối đã bị hai bạt tai
này đánh thành bã.
Lần này, hai người không hình thành lại thân thể giống như khi bị tát ở Lục
Thánh Điện lần trước.
Mà là biến mất ở giữa thiên địa, cứ như vậy thuận thế trốn khỏi hiện trường.
Cứ như vậy cụp đuôi chán nản bỏ đi rồi?
Đám người phía sau cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ cũng không ngờ rằng, đường đường là Thần Tử lại sẽ sợ đến mức này.
Vừa rồi không phải là còn muốn buông lời hung ác sao?
Sau khi bị tát hai cái thì ngay cả rắm cũng không dám thả một cái rồi?
“Này là chạy rồi à?”
Thành ca cũng có hơi trở tay không kịp.
Tốt xấu gì cũng cho mình một cơ hội giết chết các ngươi chứ.
Có điều hắn rất nhanh đã chẳng quan tâm nữa, dù sao giết hai người đó cũng
không có chiến lợi phẩm.
Hơn nữa có hai kẻ thù cũng rất tốt, hi vọng tương lai bọn họ có thể mang đến
cho mình chút bất ngờ.
Sau đó, hắn lại bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Bởi vì uy lực của Vô Đạo Kiếm quá lớn, lần này hắn gần như không tìm được
một kiện hộ giáp hoàn hảo nào, may mà phần lớn nhẫn trữ vật và vũ khí bí bảo
đều vẫn còn.
Đám người lặng lẽ nhìn hắn bận rộn, cũng không ai dám lên tiếng.
Mắt thấy sau ba kiếm kinh thiên động địa vừa rồi kia, Khương Thành ở trong
mắt bọn họ giờ chính là một hoá thân huỷ diệt khoác da người.
Loại cách thức thu hoạch hoàn toàn không nói đạo lí kia quả thực là đã doạ bọn
họ đến choáng váng.
Cho dù hắn là người bên mình, bọn họ cũng vẫn có sự sợ hại sâu sắc.
Mãi cho đến khi hắn bận rộn xong, Chân Anh Vương cuối cùng mới không nhịn
được phá vỡ yên tĩnh.
“Khương Thành?”
“Cái này… Cái kia…”
Lão giả này ngoại trừ chấn động ra, vẫn còn có thấp thỏm lo lắng sâu sắc.
Hắn đã chịu không ít kinh sợ, lúc này cũng đã không dám giao lưu với Khương
Thành bình thường như trước kia nữa.
Cái này mạnh quá mức nhỉ?
Trận chiến lần trước đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, nào biết
được lần này càng không thể tin được.
Đây quả thực là còn đáng sợ hơn, còn khoa trương Ma thai trong lời tiên đoán
đấy.
Thành ca tràn đầy mong đợi chờ đợi một lúc lâu, cũng không nghe được lời
nịnh bợ và thổi phồng từ trong miệng hắn.
Không chỉ Chân Anh Vương, những người khác cũng không lên tiếng.
Không khỏi có hơi bất mãn.
Con mẹ nó, tầm mắt của các ngươi cao thật đấy, chiến tích này của ca cũng
không xứng với mấy câu tán dương?
“Gì mà cái này cái kia?”
Hắn tức giận vung tay phải, doạ Chân Anh Vương vội vàng loé thân, sợ hãi bị
hắn tiện tay cách không giết chết.
“Ta vừa mới tính toán một chút.”
“Trận chiến này diệt chín người Đạo Thần, bảy trăm ba mươi chín Đạo Thánh,
hai mươi mốt nghìn một trăm sáu mươi lăm Đạo Tôn.”
“Dựa vào bảng giá chúng ta ước định, giá cả chín cái Toái Linh Phiến cao giai,
một trăm bốn bảy cái Toái Linh Phiến trung giai, bốn nghìn hai trăm ba mươi ba
cái Toái Linh Phiến đế giai. Bốn Đạo Thánh thừa ra kia coi như là tặng kèm
được rồi.”
Nói xong, hắn xoa ngón tay.
“Thanh toán đi.”
Chân Anh Vương há miệng, cảm thấy rất không bình thường.
Bởi vì hắn quả thực không thể liên hệ được giữa sự tồn tại khủng bố nhẹ nhàng
tiêu diệt bốn mươi ngàn đại quân Tiên Tộc vừa rồi kia với kẻ đầu cơ xoa ngón
tay cười híp mắt trước mắt này lại với nhau.
Có điều, điều này cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một câu.
Còn tốt, người này không hề thay đổi, vẫn giống như lúc trước.
“Thù lao đương nhiên không vấn đề gì, chỉ là bọn ta cần phải lần nữa trở về
gom góp, ngươi có thể đợi ba ngày không?”
Có kinh nghiệm giao dịch lần trước, hiện tại Khương Thành cũng đã tin tưởng
uy tín của bọn họ.
Nghe vậy đã dứt khoát đồng ý.
“Không thành vấn đề.”
Sau đó, hắn lại không nhịn được chậc lưỡi.
“Sao ta lại cảm thấy mình thiệt thòi nhỉ?”
“Đạo Thần cao giai và trung giai, đế giai căn bản không phải là cùng đẳng cấp,
toàn dựa vào một Toái Linh Phiến cao giai mà tính, có phải là có hơi không
thích hợp lắm, hay là cao giai tính mười tấm…”
Khuôn mặt Chân Anh Vương lập tức đã xanh tái.
Chỉ khoản Toái Linh Phiến hiện tại thôi, trở về muốn gom góp đã đủ để khiến
các vị Thân Vương nam im lặng nữ rơi lệ rồi có được không?
Sợ hãi của hắn với Khương Thành vừa rồi sớm đã ném ra sau đầu.
“Như vậy sao được? Chúng ta sớm đã thương lượng giá cả từ lâu, sao có thể
thay đổi?”
“Lẽ nào loại cao nhân tuyệt thế hàng tỉ người kính ngưỡng như ngươi đây, vậy
mà lại muốn lật lọng, nói không giữ lời sao? Vậy há chẳng phải là khiến người
trong thiên hạ chê cười?”