Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là các ngươi!”

Vân Cung kinh ngạc, hắn không ngờ được rằng những lời vừa rồi lại bị người

Ưng tộc nghe lén được.

Thế thì coi như xong.

Mấy năm gần đây, Tước tộc sa sút đến cực điểm, cùng lúc đó còn còn chịu sự

xâm chiếm của Ảnh tộc.

Nhưng quan trọng hơn chính là mối quan hệ của bọn họ với Khương Thành.

Sau khi Khương Thành biến mất, đám yêu tộc đã từng đi hắn đều bị phe phái

của Kì Lân thanh toán hết.

Tam đại Long tộc còn thảm hơn, suýt chút nữa bị diệt tộc.

Mà những kẻ khác như Tam Nhãn Hổ, Chiến Hầu Vương, Lâm Ninh hay các bộ

tộc Sơn Canh như Hổ tộc, Viên tộc, Phượng tộc, Dương tộc cũng chẳng khá hơn

là bao.

Tuy rằng những tộc đàn này đều có Đại Đế trấn thủ nhưng Kỳ Lân tộc vì muốn

chèn ép bọn họ còn không tiếc dẫn sói vào nhà.

Bọn họ liên thủ với hai giới Tiên Ma để chiếm cứ lấy những vùng lãnh thổ rộng

lớn của những tộc đàn này.

Về phần Tước tộc, bọn họ không bị tiêu diệt là vì bọn họ quá mức yếu đuối.

Bọn họ yếu đến nỗi khiến Kỳ Lân tộc còn không dậy nổi hứng thú nhắm làm

mục tiêu.

Bọn họ chỉ thuận miệng thông báo cho Bạch Hạc Đại Đế một câu, vận mệnh

của Tước tộc trong triệu năm sau đã bị định đoạt.

Tước Mị – chuẩn đế duy nhất của Tước tộc và một số yêu vương yêu tôn trong

tộc đều bị bắt đến Bạch Hạc cung làm nô lệ.

Mà trong mấy năm nay, những tước yêu còn lại cũng chịu nhiều chèn ép áp bức,

lãnh địa sống của bọn họ bị thu hẹp lại, vốn là hơn mười ngàn dặm nhưng bây

giờ thu lại chỉ còn mấy trăm dặm.

Từ trước Tước tộc luôn yếu ớt, bây giờ mấy yêu tộc gần đó còn dựa hơi Bạch

Hạc cung nên chèn ép các nàng đủ đường, còn tỏ vẻ hợp tình hợp lý, danh chính

ngôn thuận.

Hiện tại, những tước yêu còn lại cũng đang phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.

“Hừ, hừ, Vân Cung ngươi xong rồi.”

Mà mấy tên Ưng tộc vui sướng khi thấy người gặp nạn liền bay qua.

“Những lời ngươi vừa nói bọn ta đã lập tức truyền đến Bạch Hạc cung rồi, xem

ra lần này có trò hay để thưởng thức rồi.”

“Ha ha, còn không nhanh khoanh tay chịu trói?”

Vân Cung hồn bay phách lạc, sắc mặt sầu thảm, hắn biết lần này hắn xong thật

rồi.

Nhưng hắn cũng biết dù không có cái cớ hôm nay, đám Ưng tộc này muốn đẩy

hắn vào đường chết thì cũng dễ như bỡn.

Vân Cung bị vài tên Ưng tộc đến áp giải, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn mấy

tước yêu còn nhỏ đang vô cùng hoảng sợ ở phía sau.

Trong giây lát, hắn vùng vẫy, trừng mắt nhìn tên Ưng yêu.

“Các ngươi mau nói cho bọn họ, điều ta vừa nói ban nãy có đúng hay không?”

“Mấy việc này vào cả triệu năm trước, chẳng phải các ngươi cũng từng trải qua

rồi sao?”

“Nói cho bọn họ biết sự thật đi.”

Sắc mặt mấy tên Ưng yêu hơi mất tự nhiên một lúc nhưng ngay sau đó chúng

bật cười.

“Sự thật cái gì?”

“Khương Thành Đại Đế cái chó má gì, bọn ta đều chưa từng nghe qua, chẳng

phải đều do ngươi bịa ra à?”

Vân Cung nghe mấy lời đổi trắng thay đen ngang ngược này, tức giận thiêu đốt

chút lý trí còn sót lại cũng đem đến dũng khí.

Hắn nghểnh cổ nhổ một bãi nước bọt.

“Không biết xấu hổ! Các ngươi có dám lấy danh nghĩa tộc đàn ra thề không?”

Vài tên Ưng yêu tức giận.

“Đã cho ngươi mặt mũi, còn thề à?”

Tên Ưng yêu cầm đầu đi tới giáng xuống một bạt tai thật mạnh.

Nhưng âm thanh giòn rã nhưng trong tưởng tượng không hề xuất hiện bởi vì

cánh tay của tên Ưng yêu cầm đầu đã bị kẻ khác giữ lại.

Kẻ kia ở cách Vân Cung khoảng một thước.

“Xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Thành Ca – người vừa đột ngột xuất hiện không được tốt.

Tước tộc là người cổ động cũng là đồng đội của hắn, thế mà mấy tên Ưng yêu

này lại dám động vào người của hắn ư?

Vân Cung vốn đã nhắm hai mắt sẵn sàng chịu đòn, nhưng khi nghe thấy giọng

nói quen thuộc hắn không khỏi mở to hai mắt.

Trong chốc lát, hắn khó tin há hốc mồm, trong lòng vừa vui mừng vừa thấy tủi

thân.

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

Hắn vừa mới mở miệng thì đã rơm rớm nước mắt, mấy lời đằng sau cũng không

thốt ra được nữa.

Bóng dang kia vô cùng quen thuộc, là người cùng hắn sớm chiều ở chung.

“Ngươi là ai?”

“Dám ra mặt thay Tước tộc, muốn chết sao?”

Lúc này Khương chưởng môn đang ở hình thái người thường, mặc dù Vân

Cung có thể nhận ra nhưng mấy tên Ưng tộc thì không thể nhận ra được.

Hắn cũng lười phải tiếp chuyện với mấy tên Ưng yêu kia, thần niệm nhanh

chóng được mở ra.

Hắn rất nhanh phát hiện ra số lượng Tước yêu ở xung quanh còn không đến nổi

trăm mạng.

Mà phạm vi sống của bọn họ cũng chỉ còn mấy trăm dặm mà thôi.

Phạm vi nhỏ như vậy, một yêu vương bình thường muốn khai triển toàn bộ yêu

thể cũng không thể để được hết.

Sao lại thảm hại như vậy?

Hắn không nghe được đoạn đối thoại lúc trước của bọn hắn nên đành hỏi: “Đã

xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành như vậy?”

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có trỏ mũi vào chuyện của người khác.”

Đám Ưng yêu không biết hắn là ai nhưng có thể cảm nhận được thực lực thâm

sâu của hắn nên đều trở thành miệng hùm gan sứa.

Trong khi đó, Thành Ca đã nhờ vào “Độc tâm thuật” hiểu rõ được ngọn nguồn.

Cho nên hắn đến cả suy nghĩ do dự cũng lười, trực tiếp phất tay một cái.

Thế là trong phút chốc, mấy tên Ưng yêu đã tan thành tro bụi, không sót lại một

chút dấu vết nào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Tước yêu còn nhỏ phía sau sợ hãi, thét lên chói

tai.

Nhưng mà Vân Cung không hề thấy sợ hãi thậm chí còn xúc động mà nước mắt

giàn giụa.

“Đại đế, cuối cùng ngươi cũng trở lại… hu hu hu….”

Thấy vậy, đám Tước yêu nhỏ vô cùng ngạc nhiên.

Còn ở đằng xa, mười mấy con Tước yêu cấp Huyền tiên và Thiên tiên đang ở

trong rừng rậm cũng dè dặt bước đến.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của Khương Thành, các nàng đều đứng ngẩn ra

đó.

Chợt các nàng khóc lên như phát điên.

“Đại đế.”

“Thương Thành đại đế.”

“Hu hu hu, bọn ta đều luôn mong ngóng ngươi trở về…”

“Bọn ta biết nhất định ngươi sẽ nhớ đến bọn ta.”

Mà ở bên kia đám Tước yêu nhỏ vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Vị kia là Thương Thành Đại Đế sao?

Hắn có tồn tại thật sao?

Không phải là giả?

Nhưng mà nhìn qua hắn đâu có giống một pho tượng uy nghiêm đáng sợ, tản

mát hơi thở của yêu tộc đại đế.

Để đỡ lấy Vân Cung, Khương Thành không e dè dang rộng hai tay mà ôm lấy

hắn.

“Xin lỗi, là ta đến muộn, là do ta không cân nhắc chu toàn.”

Mà Thương Linh đang đứng lẳng lặng phía sau, ánh mắt hiện lên vô cùng quỷ

dị.

Lấy thực lực của Khương Thành ngay hôm nay, cũng không quá khi gọi hắn là

bất khả chiến bại trong Lục giới, hắn chính là kẻ đứng đầu.

Mà ngược lại, đám Tước yêu này không đáng được nhắc đến, bọn chúng chỉ có

thể được coi như cát bụi mà thôi.

Nhưng lúc này đây, hắn còn vô cùng nghiêm túc nhận lỗi với bọn họ…

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, vì sao đệ tử của Phi Tiên Môn, Ngao Dương, Nha

Tử và Chiến Hầu Vương đều trung thành với hắn như vậy.

Rõ ràng không phải vì nịnh bợ.

Thực chất, hắn hoàn toàn khác biệt với Chung Thác.

“Mấy năm nay đã khiến các ngươi chịu khổ rồi…”

Thành Ca cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng lại khiến đám Tước yêu càng khóc càng

to.

Một lúc lâu sau, đám Tước yêu mới bình ổn được cảm xúc.

“Đại đế, bọn ta biết ngươi nhất định sẽ trở về.”

“Lần này ngươi muốn đại sát tứ phương sao?”

Thành Ca gật đầu, cười nói: “Đương nhiên, lần này ta đến là để tiếp tục đưa các

ngươi đi làm việc lớn.”

“Không biết các ngươi có bằng lòng hay không?”

Làm việc lớn?

Đám Tước yêu năm đó đi theo hắn run lên vì phấn khích.

Vân Cung xung phong khàn giọng rống to: “Đương nhiên bằng lòng!”

“Bọn ta vẫn luôn đợi ngươi triệu hồi.”

Quả nhiên Thương Thành Đại Đế không hề quên bọn họ.

Đám Tước yêu nhỏ vẫn chưa hiểu được, thậm chí còn cảm thấy cảnh này rất

nực cười.

Mặc dù bọn họ chưa được ra ngoài thăm thú nhiều nhưng bọn họ cũng biết cảnh

giới cao nhất của Yêu giới là Yêu đế, sau đó đến Chuẩn đế, Yêu vương và Yêu

tôn.

Những tiền bối khi trước của Tước tộc cao nhất cũng chỉ có ba vị Kim tiên, còn

lại là Huyền tiên và Thiên tiên.

Đội hình như vậy mà ra trận? Thì có thể thắng ai đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK