không hiểu có ý gì.
Tuy nói có một vài kiếm thuật vẫn phải dùng tay cầm lấy chuôi, nhưng cho dù
tu sĩ Hạ giới phần lớn cũng đều cách không điều khiển kiếm chiến đấu rồi.
Buộc kiếm như vậy có ý nghĩa gì sao?
“Khiến bọn ta nhận lấy cái chết?”
Diệu Đàn Đạo Thần đối diện và cao thủ Tiên Tộc xung quanh đưa mắt nhìn
nhau, sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha!”
“Tên hề này, xem ra ngươi vẫn chưa làm rõ sự chênh lệch thực lực…”
Loại lời thế này Khương Thành trực tiếp lọc đi rồi.
Hắn đang định cho đối phương một kiếm, bỗng nhiên nhìn thấy xung quanh một
tên Đạo Thần trung giai bên cạnh Diệu Đàn sáng lên một vòng sáng màu tím.
“Người nào!”
Trong tiếng kêu kinh ngạc, vị trí tên Đạo Thần trung giai đang đứng kia ầm
vang nổ mạnh.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc kém theo là ánh sáng chói mắt, xông thẳng vào hồn
hải của mỗi một người.
Khiến cho tiên lực trong cơ thể của rất nhiều Tiên Tộc cuộn trào đảo lộn, giống
như vô số cây kim đâm vào.
“To gan!”
Tiếng rống giận dữ của Diệu Đàn cuối cùng cũng truyền ra.
Sắc trời bỗng nhiên tối lại.
Đạo hải mênh mông kia của Đạo Thần cao giai trong nháy mắt xông ra khỏi sự
bao vây của ánh sáng tím, hai bóng dáng một trái một phải, giống như chim én
bay lượn trên mặt biển lấp loé cực nhanh.
Khi sắc trời khôi phục lại trong sáng, tên Đạo Thần trung giai lúc trước kia đã
ngã ở trong vũng máu rồi.
Hắn cả người áo giáo thủng trăm ngàn lỗ, toàn thân máu chảy ồ ạt, mặt như tờ
giấy vàng kim.
Mặc dù vẫn chưa chết, nhưng đối với một vị Đạo Thần trung giai mà nói, Tiên
thể có thể bị thương đến trình độ này đã là trọng thương cực kì hiếm có.
Mấy vị Đạo Thần bên cạnh hắn ngược lại không bị thương, có điều ai cũng vẫn
là phủ đầy bụi bẩn.
Diệu Đàn Đạo Thần tay cầm trường kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm hai người
vừa mới xuất hiện ở trong hiện trường, ánh mắt giống như muốn giết người,
mang theo thù hận khắc cốt ghi tâm.
Hiển nhiên, hắn sớm đã quen biết hai người kia từ lâu.
“Trục Thiểm!”
“Độc Cơ!”
Nghe thấy hai cái tên này, rất nhiều Tiên Tộc đối diện kinh ngạc hô lên, ngay
sau đó là tiếng gào thét và tiếng mắng chửi ùn ùn kéo đến.
“Là bọn họ!”
“Đáng chết, hoá ra là cặp đôi không lộ ra ngoài ánh sáng này!”
“Giết chết bọn họ!”
“Lần này nhất định không thể để đôi cẩu nam nữ này chạy thoát nữa!”
Ngược lại với bọn họ, Thiên Tộc bên này lại là tiếng hoan hô như sấm.
“Là hai vị Thần Tử!”
“Nguyệt Sâm tiền bối và Vân Lộ tiền bối, thật tốt quá!”
“Bọn họ đến rồi, lần này chúng ta được cứu rồi!”
Một đám chủ tướng gấp không thể chờ được ngửa lên nhìn, trong đó cũng bao
gồm cả Nguyệt Khinh.
“Hoàng thúc, ngươi đến rồi à!”
“Hai vị tiền bối, các ngươi đến thật đúng là đưa than ngày lạnh mà, lần này
không sợ nữa!”
Nguyệt Sâm gật đầu với Nguyệt Khinh, vẻ mặt lại cực kì thản nhiên.
Sau đó nhìn về phía Chân Anh Vương.
Vẻ mặt Chân Anh Vương phức tạp.
“Dạ Lạc Vương…”
“Hừ.”
Vân Lộ hừ lạnh một tiếng, chế giễu nói: “Hiện tại hắn đã không còn là Dạ Lạc
Vương của các ngươi nữa rồi, chuyện năm xưa vẫn chưa xong đâu!”
“Ài…”
Chân Anh Vương chỉ có thể thở dài một hơi.
Nguyệt Sâm là thân đệ của Nguyệt Ảnh Hoàng, so với loại Vương Gia khác họ
mà vì có thực lực nên được phong lên như hắn đây, thân phận phải tôn kính
hơn.
Trước kia thiên phú linh ý của hắn không hề xuất chúng, còn không bằng
Nguyệt Khinh.
Nhưng sau đó vô tình có được Bộ Vị Thần, thực lực của hắn tăng mạnh.
Mà sau khi kết giao với Vân Lộ, hắn càng có dã tâm tăng vọt, vậy mà lại dòm
ngó đến vị trí của Nguyệt Ảnh Hoàng.
Lại thêm cả nguyên sĩ nhất hệ Thiên Nhiên và Thiên Thần đối địch, sau đó làm
loạn đến mức mưu phản Vương triều Nguyệt Hoàn.
Từ đó về sau, hành tung của hắn và Vân Lộ luôn lay động không cố định.
Mãi cho đến gần đây Tiên Tộc xâm lấn ồ ạt, hắn mới lại sục sôi lên lần nữa.
Hai người một chân trái một tay trái, lần lượt mở rộng ra tốc độ Thần và tạo ra
năng lực đặc biệt giảm Buff.
Xuất quỷ nhập thần, khó mà đề phòng.
Hai người từng kết bạn ám sát mấy vị Đạo Thần Tiên Tộc, đúng thật là mang lại
không ít phiền phức cho đối phương.
Trên thực tế, gần đây Dịch Sơn và Chỉ Dư, Mặc Đỉnh cũng đều dần dần công
khai thân phận.
Trước kia những Thần Chi Tử có được bộ vị Thần kia, bọn họ không lộ ra ánh
sáng, bằng không sẽ bị tập đoàn nguyên sĩ nhắm vào tiêu diệt.
Sau khi Tiên Tộc tiến hành xâm lược ồ ạt, tập đoàn nguyên sĩ lo cho mình còn
chưa xong.
Hơn nữa Thần Chi Tử có thể giúp đỡ đối phó Thiên Tộc.
Nếu như các nguyên sĩ ra tay với Thần Tử, chỉ có rước lấy sự phản cảm và bất
mãn mãnh liệt của những tộc nhân Thiên Tộc khác.
Những năm nay, bốn người Mặc Đỉnh và Dịch Sơn, Nguyệt Sâm, Vân Lộ chưa
từng theo quân xuất chiến, vẫn phân li ở bên ngoài hệ thống chiến thuật của
Thiên Tộc như cũ.
Có điều bởi vì một vài chiến tích xuất sắc của bọn họ, ở Thiên Tộc bên này ai ai
cũng đều đã biết, được rất nhiều người ca tụng.
Coi như là mấy ngôi sao lấp lánh quật khởi cùng thời với Thu Vũ Tuyền.
Còn Chỉ Dư được Vương triều Nhật Diệu mời chào, dung nhập vào trong đại
quân Thiên Tộc.
Tay phải Thần của nàng ngược lại với tay trái của Vân Lộ, có hiệu quả tăng
thêm Buff rõ rệt, trợ giúp rất lớn cho quân đoàn tiền tuyến.
Hết thảy chuyện này Khương Thành không hề biết.
Hắn chỉ biết, mình đang sắp làm màu, giây phút quan trọng vận sức chờ phát
động, hai người này đột nhiên xuất hiện cắt ngang tiết tấu của mình.
Thế là tâm trạng lập tức trở nên khó chịu.
Mà hết lần này đến lần khác cứ hải là Nguyệt Sâm và Vân Lộ, nhìn hắn càng
thêm khó chịu.
Lần trước khi hợp thể, Khương Thành cho hai người bọn họ mỗi người một cái
bạt tai, hai người đến nay vẫn còn ghi hận.
“Lần này bọn ta đúng thật là nghe tin mà đến.”
Đón lấy ánh mắt vừa sùng bái vừa mong chờ của trăm mấy chục ngàn đại quân
trước mặt, Nguyệt Sâm dương dương tự đắc, bề ngoài lại vẫn là vẻ mặt lạnh
lùng kiêu ngạo.
“Nhưng các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm.”
“Có bằng lòng ra tay giải cứu các ngươi hay không, phải xem tâm trạng của bọn
ta.”
Chân Anh Vương vẻ mặt không nói nên lời.
Làm sao, ngươi cũng muốn học Khương Thành, ra tay còn đòi thù lao?
Hai người các ngươi cũng có thể một mình đánh chết mấy Đạo Thần sao?
Có điều nghĩ đến hiện tại Nguyệt Sâm và Vân Lộ căn bản không tính là người
của Vương triều Nguyệt Hoàn, chỉ là “người ngoài” giúp đỡ, đến lúc đó đưa
chút thù lao cũng không phải là không thể chấp nhận.
“Các ngươi muốn cái gì?”
Vân Lộ cười khanh khách một tiếng: “Ngươi nói xem, chắc hẳn ngươi cũng
biết, bọn ta muốn cái gì nhất nhỉ?”
“Đầu tiên, các ngươi nhất định phải xin lỗi bọn ta vì chuyện năm xưa!”
Khuôn mặt của Chân Anh Vương lập tức xụ xuống.
Con mẹ nó, năm xưa sau khi hai người các ngươi có được bộ vị Thần, trực tiếp
đã muốn soán ngôi cướp vị, còn muốn bọn ta xin lỗi?
Có phải là còn khiến các ngươi uất ức không?
Nguyệt Ảnh Hoàng sau đó không liên thủ với Quốc Sư nguyên sĩ đuổi giết các
ngươi đã coi như là mở ra một đường rồi được không hả?
Mà Vân Lộ và Nguyệt Sâm không hề thoả mãn với một điều kiện này.
“Ngoài ra!”
Hai người bỗng nhiên chỉ về phía Khương Thành.
“Người này có oán hận với bọn ta!”
Trong mắt Nguyệt Sâm tràn đầy hận ý vặn vẹo.
“Trừ phi hắn lập tức quỳ xuống dập đầu với bọn ta, tự tát bản thân, cầu xin bọn
ta giúp đỡ.”
“Bằng không, bọn ta tuyệt đối sẽ không ra tay!”
Thành ca suýt nữa bị hai người này chọc cười.
Hắn nghi ngờ có phải hai người này đầu óc có vấn đề không.
Các ngươi giúp đỡ Thiên Tộc hay không, liên quan quái gì đến ta?
Nói giống như ca rất quan tâm vậy á, thật là khó hiểu.
Mà Chân Anh Vương lại là lần nữa thở dài một tiếng.
Hắn nghe ra ý vị âm hiểm trong lời nói của Nguyệt Sâm và Vân Lộ, yêu cầu
phía sau này quả thực là mưu đồ quá.
Khương Thành có thể không quỳ, nhưng sau chuyện này rất có thể sẽ bị ràng
buộc đạo đức.
Nói hắn vì chút mặt mũi kia của mình, không quan tâm đến tính mạng của tất cả
mọi người.
Danh vọng sẽ giảm mạnh.
Hai người này chẳng khác nào dùng tính mạng của tất cả Thiên Nhân Tộc có
mặt làm “con tin”, bắt ép Khương Thành tuân theo chi phối.