Bởi vì Khương Thành hôn mê, rất nhiều Long tộc không nhịn được nhìn về phía
Thu Vũ Tuyền cũng có một kiếm không thể tin được như thế.
Cố gắng biết được chút phổ cập khoa học từ chỗ nàng.
Tuy nhiên bọn họ đã định trước sẽ thất vọng.
Bởi vì lúc này bản thân Thu Vũ Tuyền đang ở trong ngỡ ngàng cực độ.
Đó là kiếm đạo hoàn mỹ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng đã nhận ra rồi, dù sao nàng có kiếm đạo thập tứ
trọng, cách hoàn mỹ chỉ kém một bước.
Tuy nhiên một bước kia chính là cách biệt giữa trời và đất.
Kiếm đạo thập tứ trọng vẫn chưa thoát khỏi phạm trù kiếm thuật.
Mà kiếm đạo hoàn mỹ thập ngũ trọng lại đã thoát khỏi kiếm thuật và căn
nguyên kiếm.
Có thể trực tiếp chống lại đạo.
Đó là sự lột xác hoàn toàn.
Tuy nhiên độ khó của sự lột xác này lại cũng phải khó hơn việc lĩnh hội từ kiếm
tâm sơ học đến kiếm đạo thập tứ trọng gấp mười lần trở lên.
Trước đó, kiếm đạo hoàn mỹ chính là một truyền thuyết.
Thậm chí Thu Vũ Tuyền cũng không cảm thấy thế gian có người có thể làm
được.
Cho đến bây giờ, nàng đều cho rằng át chủ bài của Khương Thành chính là
kiếm đạo thập tam trọng.
Thậm chí có một lần có chút cảm giác ưu việt, cảm thấy ít nhất bản thân mạnh
hơn hắn một bậc về mặt này.
Mà hiện tại, Khương Thành đã dùng ra trước mặt nàng.
Đả kích của chuyện này tạo thành với nàng quả thực quá lớn.
Cuối cùng nàng cũng hiểu, vừa rồi tại sao Khương Thành không xin mình giúp
đỡ rồi, bởi vì quả thực không cần.
Chỉ là, người này sao có thể làm được một bước đó chứ?
Nàng không hiểu nổi mà!
Đến nỗi sự vui mừng vì tăng lên quy tắc kiếm trước đó, lúc này cũng không còn
sót lại chút gì, trong đầu một mảnh bối rối.
So với nàng, biểu hiện của Lâm Ninh ngược lại phải tốt hơn nhiều.
Mặc dù cũng đều kinh hãi vì kiếm đạo hoàn mỹ, nhưng ở trong lòng nàng,
Khương chưởng môn chính là không gì không thể.
Nàng lúc này đã đang nhớ lại cẩn thận từng màn vừa rồi, cố gắng tìm được linh
cảm từ bên trong.
Khương Thành hôn mê không kéo dài quá lâu.
Hắn rất nhanh đã tỉnh lại.
Vừa nhìn nơi này vẫn là Thiên Long giới, không khỏi thở dài một hơi.
Còn may, lần này không lưu lạc đến nơi quỷ quái giống như Cô Thần Giới.
Sau khi tỉnh lại, bởi vì Tiên lực và thần hồn đều trống rỗng, trạng thái của hắn
đã rơi đến mức thấp nhất.
Nhưng sự nhiệt tình làm màu vô cùng tăng cao.
Dựa vào Tiên thể mạnh mẽ đạp lấy hư không, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm
giống như nhìn Thần kia của đám rồng, hắn từng bước từng bước đi xuống.
Mãi cho đến khi hắn châm điếu thuốc lên, cuối cùng Thương Tật tỉnh hồn lại
mới run tiếng hỏi: “Đại Đế, một kiếm vừa rồi kia của ngươi rốt cuộc là thần kĩ
bậc nào?”
“Vốn dĩ ta cũng không muốn dùng chiêu đó đâu, uy lực quá lớn, có hại đến tự
nhiên và khí trời đất!”
Nhìn ánh mắt tràn đầy sùng bái và muốn biết xung quanh, Thành ca sâu xa nhả
ra một vòng khói.
“Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe thấy rồi, ta còn nhắc nhở hắn chú ý chút, đừng
để lật thuyền trong mương.”
“Kết quả hắn cứ không nghe…”
“Ài, hết cách rồi, vậy ta chỉ có thể dạy cho hắn tư thế làm người chính xác.”
“Vốn dĩ còn chuẩn bị rất nhiều chiêu sau, kết quả hắn đã không chịu nổi trước
rồi.”
Hắn bất đắc dĩ giang hai tay ra.
“Ta cũng hết cách rồi.”
Mặc dù biết rõ ca này đang điên cuồng làm màu, nhưng ai cũng không thể chế
giễu.
Dù sao hắn thật sự đã dùng cảnh giới Đạo Thánh tiêu diệt một tên Đạo Thần.
Bất kì ai tạo ra kì tích như vậy đều có thể chém gió khoe khoang, chẳng quá
đáng chút nào.
Trong nhất thời, Long tộc toàn trường lấy lòng như thủy triều.
“Long Thần chí cao quả nhiên là bách chiến bách thắng!”
“Ta sớm đã biết Long Thần có thể chiến thắng tên tặc tử đó, trước đó chỉ là
khiến hắn đắc ý một chút mà thôi.”
“Lạc Tu cỏn con, đối mặt với Long Thần thế mà không lập tức bó tay chịu chói
quỳ trên đất thỉnh tội, quả thực ngang ngạnh ngu xuẩn!”
“Thương Thành Đại Đế từng cho hắn cơ hội, là bản thân hắn không hiểu được
quý trọng…”
So với hoan hô chúc mừng của Long tộc bên kia, Bán Long tộc bên này lại như
cha mẹ chết.
Lạc Tu vừa chết, những người bọn họ không chỉ mất đi chỗ dựa, đồng thời cũng
mất đi sự gia trì của long mạch.
Dưới loại tình huống này, lấy đầu chiến đấu với Long tộc?
Nhưng ngay khi bọn họ hoang mang, đột nhiên lại phát hiện, hiệu quả của long
mạch dường như vẫn còn.
“Kì quái, sao long mạch vẫn còn?”
Đám Long tộc Thương Tật và Dực Không cũng rất nhanh phát hiện chi tiết này.
“Không đúng, cấp bậc long mạch do Lạc Tu tạo ra đấy, hiện tại hắn cũng chết
rồi, lực long mạch không phải là nên bị giải trừ rồi sao?”
“Bởi vì ta vẫn chưa chết.”
Chỉ thấy trong hư không kia, một điểm sáng đột nhiên sáng mạnh lên.
Ngay sau đó, thân thể hình người từ từ tạo hình.
Bóng dáng của Lạc Tu lại xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người lần nữa.
Trạng thái của hắn trông cũng không tốt lắm, uy áp thanh thế yếu hơn trước
nhiều lắm.
Hơn nữa một thân đạo giáp và đạo kiếm bị phá hủy trong chiến đấu trước đó,
hiện nay chỉ là mặc một thân hắc y bình thường.
Nhưng bất luận thế nào, phải tốt hơn không ít so với Khương Thành tiên lực
thần hồn thấy đáy kia.
“Sao, sao ngươi có thể còn sống?”
Câu hỏi này là Thương Tật hỏi ra.
Thành ca sẽ không hỏi câu hỏi không có phẩm vị như thế, hắn xưa nay đều là
được hỏi.
Sự vui mừng của Long tộc có mặt biến mất trong nháy mắt, giống như nước
lạnh đổ đầu.
Lạc Tu vẫn còn sống, mà Khương Thành trông cũng đã như đèn cạn dầu rồi,
chuyện này phải làm sao?
“Trước đó ta hẳn là từng nói qua.”
Khóe miệng Lạc Tu khẽ nhấc lên, vạch qua một tia chế giễu.
“Năm xưa ta đã từng bị nhánh Li Long tộc giết chết.”
“Sao các ngươi không chú ý đến chi tiết đó chứ?”
Lời này vừa ra, Bán Long tộc và Long tộc có mặt cuối cùng mới “chợt hiểu ra”.
Đúng nhỉ, năm xưa Lạc Tu đã nên chết rồi, nhưng sau này hắn không những
không chết, còn gặp được Long Tổ.
Vận khí người này ngút trời, cơ duyên cực nhiều, rất có thể còn có con bài chưa
lật khác.
Chẳng hạn như niết bàn, chẳng hạn như trước khi sắp chết giữ lại một sợi sinh
cơ, chẳng hạn như bí bảo thậm chí thiên phú bảo mệnh đặc biệt.
“Chuyện này phải làm sao?”
Đám Long tộc Thương Tật và Huyền Hải có hơi hoảng sợ.
Hiện tại Khương Thành cũng đã mất đi lực chiến đấu, vậy chẳng phải là…
Rất nhiều Long tộc chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Thu Vũ Tuyền.
Đã đến bước này, dường như chỉ có thể do nàng đến cố gắng xoay chuyển tình
thế thôi.
“Lạc Tu rõ ràng cũng bị trọng thương, hiện tại thực lực của hắn nhất định không
còn bao nhiêu.”
“Nếu như Thu muội tử dùng ra một kiếm đó, có lẽ chúng ta vẫn còn có phần
thắng.”
“Đúng, chúng ta vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng!”
“Ha ha ha ha ha…”
Thu Vũ Tuyền còn chưa tỏ thái độ, Lạc Tu trong hư không đã cười phá lên.
“Một kiếm kia của nàng ta cũng từng nghe nói qua.”
“Có lẽ đi, có lẽ nàng có thể giết ta thêm lần nữa.”
“Nhưng ra không tin nàng không cần trả ra đại giá.”
“Mà ta vẫn có thể sống lại lần nữa.”
Nghe thấy lời này của hắn, Khương Thành yên tâm rồi.
Vừa rồi hắn còn cho rằng cái tên này cũng có được hệ thống giống như mình
chứ.
Hiện tại vừa nghe, cái tên này cũng chỉ là đơn thuần sống lại, không phải là sau
khi sống lại hack tất thắng, thậm chí ngay cả trạng thái cũng không lấp đầy.
“Chỉ như vậy? Vậy ngươi còn chảnh cái quái gì?”
“Ha…”
Lạc Tu đứng trên không trung lắc đầu, giống như nhìn một con ếch ngồi đáy
giếng không tự lượng lực.
“Quên nói cho các ngươi một chuyện.”
“Thực ra ta cũng có trợ thủ.”
Hắn hét một tiếng về phía nơi nào đó ở phía xa.
“Lăng huynh, để ngươi chê cười rồi, vốn tưởng rằng không cần ngươi ra tay cơ
chứ.”
“Hiện tại xem ra, chỉ có thể do ngươi dọn dẹp những phản nghịch này thôi.”