Dưới cái nhìn chăm chú của cao thủ ở bốn tộc và một đám tiên ma, hắn nhanh
chóng tiến vào bên trong vết nứt ở giữa tầng sáu và tầng bảy.
Cái vết nứt này cũng đã tồn tại từ thời đại cổ xưa.
Xem như là một vực trời ở giữa hai giới.
Không gian bên trong vết nứt hỗn loạn đủ để tiêu diệt bất cứ tu sĩ nào dưới Đế
Huyền cảnh.
Mà đây cũng mới chỉ là món khai vị đầu tiên.
Thỉnh thoảng bên trong vết nứt sẽ có một trận gió thần bí thổi qua, không gây
tổn thương cho tiên thể huyền thể, nhưng sẽ tạo nên sát thương chí mạng đối
với thần hồn.
Mà ở sâu bên trong vết nứt, thậm chí vùng nguy hiểm nhất thậm chí sẽ có hỗn
độn loạn lưu.
Tiên giới và Huyền giới bên ngoài đều tràn ngập loạn lưu giống vậy, nhưng
chưa từng có người nào có thể đặt chân vào trong đó, chứ đừng nói là đi xuyên
qua, sau đó tìm kiếm một thế giới mới rộng lớn hơn.
Cho dù là Tiên Đế và Đế Huyền cảnh chạm phải hỗn độn loạn lưu như này,
cũng có thể sẽ chết ngay lập tức.
Thứ quái quỷ đó đã không thể dùng quy tắc của hai giới để giải thích nữa.
Hơn nữa luôn phải đối mặt với cái nhìn như hổ rình mồi của Ảnh tộc, cho nên
vết nứt này trước đây cũng chưa từng có ai dám đi qua.
Chẳng trách một người mạnh như Chung Thác cũng không dám mạo hiểm đi tới
nơi đó.
Nếu không phải bị dồn đến cùng đường, chắc đám người Cô Nguyệt Tâm Cơ
cũng sẽ không lựa chọn tiến vào một nơi như thế này.
Mà muốn từ một nơi không có lực quy tắc như tầng thứ bảy mà trở lại Tiên giới,
càng là khó như lên trời.
Có điều là tất cả những thứ này, đối với Thành Ca mà nói, dường như không
đáng kể chút nào.
Người huynh đệ này thậm chí cũng lười cẩn thận lục lọi dò xét như những
người khác, mà nghênh ngang hướng thẳng tới phía đáy của trung tâm vết nứt
để chơi trò hạ xuống.
Căn bản là không hề né tránh.
Không gian loạn lưu ở hai bên đường không ngừng xé nát, bắn ra vô số đám lửa
nhỏ lên người hắn.
Vết nứt không ôn định cực độ khi thì đảo lộn khi thì náo loạn, nhưng hắn lại
không hề bị ảnh hưởng.
Đừng nói là vết thương trên người hắn, ngay cả một dấu vết cũng không có.
Không còn cách nào, nào là hỗn độn ma thể, nào là tiên thể tối cao, lại là huyền
thể nguyên sơ, hơn nữa còn có thủy nguyên long cốt…
Thể phách của cả Tiên giới và Huyền giới cộng lại cũng không thể mạnh mẽ
được bằng một người như hắn.
Trận gió lạnh thấu xương như quỷ khóc sói gào, nhưng căn bản không làm lay
động được tiên hồn bản dị biến của hắn.
Vững vàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mãi cho đến cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng va thẳng vào hỗn độn loạn lưu.
Toàn thân giống như bị điện giật, bỗng nhiên chấn động.
Nhưng không vượt quá dự đoán của Thành Ca, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hắn vốn dĩ còn tưởng rằng chính mình sẽ chết một lần.
Kết quả chỉ là cả người đã tê dại, sau đó chả có quái gì nữa cả, tiếp tục đi mà
không hề bị cản trở.
“Không phải nói hỗn độn loạn lưu nhất định làm chết người, không ai có thể
may mắn thoát khỏi sao?”
“Vì sao Ca lại miễn dịch với những thương tổn này chứ?”
Thương Linh đang ẩn mình trong Huyền Văn tốc độ tạm thời cũng không biết
phải nói gì cho phải.
“Có thể là ma thể của ngươi có cấp độ quá cao chăng?”
Thiên hoa bản của ma thể bên Tiên giới kia là Tử Kim ma thể, trước giờ chưa
bao giờ thấy Hỗn Độn ma thể xuất hiện.
Rốt cuộc mạnh như thế nào, cũng không có ai biết.
“Thật không thể ngờ, thì ra ngươi sớm đã chuẩn bị tư cách vượt xa khỏi Tiên
giới.”
Chuyện này rốt cuộc là quái quỷ gì, nàng đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Sau khi tốc giảm một hồi, bên cạnh đột nhiên truyền tới một lực hấp dẫn.
Lực lượng này thực sự rất hống hách, hắn vừa lơ đãng một chút đã bị hút vào.
Khi hắn hồi phục lại tinh thần thì phát hiện ra mình đã ở bên trong của một bí
cảnh.
Nơi này hoàn cảnh vẫn vô cùng khắc nghiệt như cũ, xung quanh tuy rằng không
có hỗn độn loạn lưu và gió mạnh, nhưng lại là một mảnh đất trống không có
Thiên Đạo quy tắc và Huyền lực.
Cái nơi mà gọi là trống không, không có sự sống, không có cái chết, không có
nước, không có cây cối, thậm chí cũng không tồn tại khái niệm về thời gian.
Ở bên trong này, bất cứ tu sĩ nào cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Bởi vì không có cách nào tu luyện, càng không có cách nào thăng cấp.
Cũng chính vì trong cơ thể Thành Ca mang theo hàng ngàn huyền văn, nên mới
có thể ở chỗ này tự do hành động.
Mà lúc này, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một nữ tử.
Nhưng thấy nàng người mặc một chiếc áo màu hoa phù dung, váy dài trắng tinh
khôi bằng gấm hoa đang uốn lượn quét trên mặt đất, mái tóc xanh đen láy búi
lại trông rất mới lạ.
Làn da trắng trẻo mềm mại, bên trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng màu
hổ phách, đôi chân mang một đôi giày màu xanh biếc với đế giày thêu hoa sen.
Nhìn cả người có vẻ cao quý thanh lịch, cực kỳ không hợp với môi trường ở
đây.
Còn đôi mắt yêu kiều như nước kia của nàng, lại càng cướp mất tâm hồn con
người.
Vừa có vài phần hoạt bát năng động, lại vừa có vài phần cao ngạo xa cách.
Loại khí chất mâu thuẫn này lẫn lộn ở trên cùng một người, khiến cho người ta
có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Từ cái nhìn đầu tiên tâm tư của Thành Ca đã bị thu hút bởi sự xuất hiện bất ngờ
của mỹ nữ này.
Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt hắn đã lấy lại được sự trấn tĩnh.
Tội lỗi tội lỗi, tuy rằng sự yêu thích của mình đối mỹ nữ có hơi lớn, nhưng hiện
tại dù sao cũng là thời khắc trọng đại sắp gặp lại được Lam dề.
Tại thời điểm này, vẫn là nên dành cho Lam muội một sự tôn trọng thỏa đáng,
tạm thời không nên dan díu với nữ nhân khác.
“Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi? Là vừa rồi ngươi mới rơi
vào nơi này sao?”
Giọng của cô gái dịu dàng trong trẻo, giống như dòng suối róc rách, thấm vào
tận ruột gan.
Tâm tình của Thành Ca cũng đã tốt hơn rất nhiều.
“Ta là Khương Thành, ngươi cũng có thể gọi ta là Khương Tuấn Soái, ta đúng
thật là vừa rơi vào nơi này.”
Cô gái kia cười khúc khích: “Vậy ngươi là người của Tiên giới, hay là người
của Huyền giới?”
Dù sao đánh xong trận “phó bản” này cũng phải quay về Tiên giới, đương nhiên
Thành Ca cũng chẳng muốn giấu diếm để làm gì.
“Ta đến từ Tiên giới.”
“Tiên giới?”
Đôi mắt như sóng của cô gái kia hơi nhíu lại, khóe miệng vẫn cười tươi nhanh
nhẹn như cũ: “Tiên Minh hay là Thánh Điện?”
“Đều không phải!” Thành Ca lắc ngón tay.
“Hả? Chẳng lẽ ngươi là bạn của Linh giới?” Ánh mắt của cô gái dễ chịu hơn rất
nhiều.
Thành Ca nhếch môi, lại lần nữa lắc ngón tay: “Cũng không phải!”
“Thân hình này của ngươi cũng không có thể nào là đám Man tộc cường tráng,
cũng không phải là Tử tộc chứ?”
“Ô…”
Nàng cố gắng che đi chóp mũi xinh xắn, lùi về phía sau hai bước, giống như
trên người Thành Ca phảng phất mùi thối của xác chết vậy.
Khương chưởng môn nhún vai: “Ta là người của Yêu giới.”
“Hả?”
Cô gái kia ngạc nhiên che môi lại: “Không thể nào, ta không cảm nhận được
yêu khí gì đó từ trên người của ngươi.”
“Anh đây mới nhậm chức Thương Long đại đế chả nhẽ lại phải đi tuyên bố
khắp nơi sao?”
“Ngươi là Thương Long đại đế?”
Em gái kia phụt cười lên tiếng.
“Ngươi cho là ta không nhớ rõ sao, Thương Long đại đế là nữ, hơn nữa cũng đã
mất tích mấy chục tỷ năm.”
“Ngươi không tin thì thôi.”
Thành Ca bày cái mà tự mình thấy là cool ngầu nhất, rồi sau đó mới thần thần bí
bí thấp giọng nói: “Nói cho ngươi biết một bí mật, ta ở Tiên giới rất có danh
tiếng, tương lai sau khi ngươi trở về thì sẽ như sấm bên tai, đến lúc đó ngươi sẽ
hối hận vì hôm nay không tìm ta đòi ký tên.”
Cô gái không nhịn được ném cho một cái nhìn khinh bỉ, nàng đương nhiên
không tin.
“Đúng rồi, ngươi tên gì?”
“Ta là Thư Bạch Vi. Nàng nói xong câu đó thì cười tủm tỉm chờ phản ứng của
Thành Ca.
Nhưng mà Thành Ca ngoại trừ gật đầu một cái thì hoàn toàn không có bất kỳ
phản ứng nào.
“Ừm, ta muốn hỏi ngươi về một người.”
“Hỏi ai?”
“Xin hỏi Cô Nguyệt Tâm Cơ ở chỗ này sao?”
Thư Bạch Vi lại híp đôi mắt xinh đẹp một cái, âm thanh cũng lặng lẽ trầm
xuống.
“Ngươi tìm nàng làm gì? Ngươi cũng là kẻ thù của nàng?”
Thành Ca lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn cười: “Sao ta có thể là kẻ thù của nàng?”
“Thật không dám giấu, nàng là bạn gái cùng tu luyện đã thất lạc nhiều năm của
ta.”