Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Tiên Nhân đạo trường hỏi thăm, Tam Nhãn Hổ đang muốn đứng dậy

khoe khoang.

Thành ca bèn đi trước một bước.

“À, đây là hai người hầu ta thu nhận ở bên ngoài.”

Hắn chỉ vào Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ, mỉm cười xua tay.

“Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới…”

Khóe miệng Tam Nhãn Hổ nhếch lên, trong mắt Yên Dĩ tràn đầy sự xem

thường.

Có biết xẩu hố là gì không?

Hai Hạ Đình Tiên Nhân lập tức bày ra vẻ mặt ngưởng mộ, sau đó nịnh nọt hắn.

“Không hổ là Khương đạo hữu!”

“Rất giỏi rất giỏi, đi ra ngoài chỉ trong một thời gian ngắn, đã có thể thu nhận

hai người hầu!”

Hai người bọn họ cũng không biết Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ là Chí Tôn, chỉ

nghĩ bọn họ là Tôn Giả Đế Cảnh cửu trọng.

“Nói rất hay, khung cảnh ngày hôm nay đúng là khiến cho người ta được yêu

mến mà đâm ra lo sợ!”

Hai đệ tử hơi sững sờ.

Có chút không hiểu sao hắn lại có thể nói ra cụm từ “tđược yêu mà đâm ra sợ”

này.

Nhưng Thành ca là nhân vật nổi tiếng của đạo trường, trước đây bọn họ đã từng

lĩnh giáo tác phong của hắn, chỉ là hơi kinh ngạc một chút, sau đó nở nụ cười

một cách tự nhiên nhất.

“Đúng vậy, Thu Vũ Tuyền cũng coi như là người của ngươi.”

“Khung cảnh này quả thực ngươi cũng có một phần.”

“Ha ha ha, lần này đúng là nàng đã giành vinh quang cho Gia Vương Đạo

Trường của chúng ta!”

“Cái gì?”

Thành ca ngây ngẩn cả người.

“Các ngươi vừa mới nói cái gì? Thu Vũ Tuyền?”

“Khung cảnh ngày hôm nay là chuẩn bị cho nàng sao?”

Hai Tiên Nhân xem như chuyện đương nhiên mà gật đầu.

“Chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

“Thu Vũ Tuyền vượt qua bí cảnh Đăng Thiên, vang danh thiên hạ!”

“Hôm nay là ngày Thiên cung tới đón nàng, nàng sắp trở thành Tiên quan rồi.”

“Không riêng gì đạo trường chúng ta, rất nhiều cao thủ Vương cấp đạo trường

khác, thậm chí tiền bối của Đế cấp đạo trường cũng đến chúc mừng…”

Thành ca há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Phì phì.”

Yên Dĩ vẫn luôn nghiêm mặt, bỗng nhiên cười ra tiếng không chút lưu tình.

“Ôi, người nào đó còn tưởng rằng đang hoan nghênh mình, hóa ra là tưởng bở!”

“Chà chà, bí cảnh Đăng Thiên ta đúng là đã từng nghe nói qua, nếu vậy thì rất

ghê gớm!”

“Trước đó có người nói, chỉ có ba người từng thành công vượt qua cửa ải nhỉ?”

“Gia Vương Đạo Trường của các ngươi rất giỏi, có người như vậy, thảo nào

thanh thế vô cùng lớn…”

So với Thu Vũ Tuyền, nàng mới là người thật sự không đội trời chung với

Khương Thành.

Thu muội cũng đã từ bỏ oán trách với Thành ca, cũng không coi là thâm thù đại

hận.

Yên Dĩ thật sự có mong ước quá đáng, nàng chỉ mong nhìn thấy Khương

chưởng môn bẽ mặt.

Tam Nhãn Hổ không hé môi, nhưng trong ánh mắt cũng bộc lộ ra vẻ cười trên

sự đau khổ của người khác.

Hiếm thấy, hiếm khi nhìn thấy danh tiếng của Thành ca bị người khác cướp đi.

Lúc ba người bay đến giữa đạo trường, Khương Thành đã nhìn thấy một đám

người xa lạ.

Giống như một yến hội long trọng, từng ngọc án bồng bềnh lộn xộn giữa không

trung.

Các Thiên Tôn và Chí Tôn rải rác khắp bốn phía.

Mà trong đám người kia, Thành ca cũng nhìn thấy một vài người quen, ví dụ

như Quý Sanh, Khê Vũ Chí Tôn và Hoằng Thanh Thiên Tôn.

Nhưng đáng chú ý nhất, Thu Vũ Tuyền đang ở chính giữa được đám người vây

quanh.

Quan sát sơ bộ, Khương Thành đã phát hiện nàng đã là Đế Cảnh Bát Trọng sơ

kì.

Ngẫm lại lúc trước nàng gia nhập đạo trường mới là Đế Cảnh ngũ trọng, tốc độ

thăng cấp, đúng là nhanh như chớp.

Nhưng mà liên tưởng đến thân phận “Tiên Mẫu chuyển thế” của nàng, Khương

Thành lại cảm thấy giống như chuyện đương nhiên.

“Thiên phú của Thu Vũ Tuyền đạo hữu, đúng là vang danh kim cổ!”

“Bí cảnh Đăng Thiên đã tồn tại nhiều năm như vậy, trong số hơn trăm triệu

Thiên Kiêu ngã xuống, nàng là người thứ tư thành công!”

“Hơn nữa lúc nàng bước vào bí cảnh, mới chỉ là Đế Cảnh thất trọng sơ kì.”

“Cảnh giới đó, cũng là thấp nhất trong số bốn tuyệt thế thiên tài vượt qua ải.”

“Điều này càng hiếm thấy, đủ có thể thấy rằng thiên phú của nàng tài giỏi như

thế nào!”

“Thiên cung đại lão tương lai, thỏa đáng!”

“Tiền đồ cực kì rộng mở…”

Xung quanh là các cao thủ đến từ các đạo trường khác, bất luận trẻ tuổi hay là

lão niên, lời nói tán dương cứ như không cần tiền đang lan ra bên ngoài.

Nếu chỉ là một Thượng Đình Tiên Nhân sắp trở thành Tiên quan, cũng không có

gì quan trọng, không đáng để tâng bốc như vậy.

Quan trọng là con đường Thu Vũ Tuyền trở thành Tiên quan, rất khác thường.

Bí cảnh Đăng Thiên từ lúc mở cửa đến nay, có bốn người vượt qua cửa ải.

Mà ba vị trí trước, bây giờ đều là Đạo Tôn trở lên.

Có thể tưởng tượng được, Thu Vũ Tuyền sau này sẽ có thành tựu cỡ nào?

Những Chí Tôn ở đây, ở trước mặt nàng không có tư thế tiền bối, đều là đạo

hữu tương đương nhau.

Bởi vì đối mặt với bọn họ rất có thể là một Đạo Tôn tương lai.

Ngày hôm qua Thu Vũ Tuyền đã khơi thông bí cảnh Đăng Thiên, chính vào

ngày đó, tên tuổi của nàng đã nhanh chóng truyền khắp mỗi một góc của

Nguyên Tiên Giới.

Trở thành nhân vật trứ danh mà vô số Tiên Nhân truyền miệng.

Đây chính là ý nghĩa của bí cảnh Đăng Thiên.

“Chúc mừng Gia Vương Đạo Trường!”

“Quý Sanh Chí Tôn, Gia Vương Đạo Trường quả thực đã chiêu sinh được một

bảo vật!”

“Đào tạo ra Đạo Tôn tương lai, Gia Vương Đạo Trường sau này sẽ phất như

diều gặp gió…”

“Ha ha ha ha, quá khen quá khen…”

Nét mặt già nua của Quý Sanh đang cười hết mức có thể.

Không kể đến trường hợp của Khương Thành, hắn vẫn là một vị quan quản lý

đạo trường rất nghiêm chỉnh.

Trong đạo trường bản thân phụ trách có một tuyệt thế thiên tài như vậy, sau này

có lẽ hắn sẽ được ban thưởng, thậm chí còn thăng chức.

“Sự trưởng thành của Vũ Tuyền, sau này trên dưới đạo trường chúng ta sẽ quan

tâm hết mực.”

Lúc trước vì tránh né Thành ca, Quý Sanh trước nay vẫn bận bế quan không để

ý tới thế sự lại khoe khoang rất nhuần nhuyễn.

“Thành tựu của nàng ngày hôm nay, đa phần là do sự dìu dắt của chư vị đạo

trường…”

Sau đó, hắn lại nhìn thấy Khương Thành.

Bóng người quen thuộc.

Lập tức, lời nói của hắn mắc ở cổ họng.

Chết tiệt, sao cái tên này lại trở về?

Hắn sợ nhất chính là Thành ca.

Vốn cho rằng lâu ngày gặp lại, kết quả cái tên này vừa muốn hắn phối hợp làm

bậy, vừa chọc đến người nổi tiếng Tư Hải, khiến cho hắn bị công kích nặng nề.

Lần này bởi vì Thu Vũ Tuyền vượt qua bí cảnh Đăng Thiên, chuyện quá lớn,

hắn đang bế tử quan, vì quá kinh ngạc nên mới xuất hiện.

Sau khi xuất quan phát hiện Khương Thành đã đi ra ngoài, liền cảm thấy rất vui

mừng.

Cuối cùng ôn thần đó cũng coi như đã đi rồi, tốt nhất cả đời đừng trở về.

Đặc biệt là Khương Thành và Thu Vũ Tuyền còn có quan hệ lão gia và thị nữ,

hắn cũng không hi vọng trong lúc tốt đẹp thì kẻ gây rối lại xuất hiện.

Lần hội họp long trọng này, hắn đã thông báo cho người ở các đạo trường khác,

chỉ không thông báo cho Khương Thành.

Nào hay biết, cái tên này lại một mực trở về vào đúng hôm đó.

“Ngươi, ngươi trở về làm gì?”

Thành ca vốn vì danh tiếng bị Thu Vũ Tuyền cướp đi mà cảm thấy không thoải

mái, nghe được câu nói này của hắn càng khó chịu hơn.

“Sao, ta không thể trở về?

Hai người đôi co, tất cả ánh mắt của mọi người toàn trường đang tập trung lại

đây.

Vừa nhìn thấy Khương Thành, Khê Vũ Chí Tôn và Hoằng Thanh Thiên Tôn vội

vàng bày ra sắc mặt vui mừng đến đón.

“Khương đạo hữu, ngươi trở về rồi!

“Bọn ta vẫn luôn lo lắng ngươi sẽ xảy ra chuyện trong quá trình rèn luyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK