Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả đám Ma Huy và Đỗ Thường cất luôn binh khí, vô cùng kích động lao đến

vây chặt lấy hắn.

Đoạn Hà buông thõng trường kiếm xuống, nhìn ánh mắt đầy khen ngợi của

Khương chưởng môn, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.

Còn đám đệ tử của Phi Tinh Đường ở phía sau thì tất cả giống y như là bị sét

đánh trúng, tất cả đều đờ đẫn ngẩn ngơ nhìn về phía bóng người ấy.

Như thể nhìn thấy đại thần trong truyền thuyết, tí nữa thì mất hết cả khả năng tư

duy.

Khương chưởng môn?

Khương Thành!

Người này chính là hắn à?

Lời cầu cứu của Vi Hành Chưởng môn đúng là toàn gọi đến cao thủ không hà.

Hơn nữa, còn là đích thân tổ sư gia Khương Thành tự đến nữa chứ?

Cho dù Chưởng môn có là một trong các đệ tử đời thứ tư của Phi Tiên Môn thì

mặt mũi thể diện thế này cũng hơn lớn quá rồi đúng không?

Có mấy đệ tử của Phi Tinh Đường còn kích động đến mức tí nữa thì đứng

không vững.

Đến cả hai huynh muội tính khí từ trước đến nay luôn luôn trầm ổn như Diệp

Minh và Diệp Đường cũng tim đập thình thịch.

Bọn họ cảm thấy ngày hôm nay thật sự quá khó tin, quá huyền ảo.

Nhưng trái ngược lại với bọn họ, tâm trạng của Thiên Lân Quân và hai vị Thần

Quân ở đối diện thì lại là một thái cực hoàn toàn khác.

Nếu như vừa nãy bọn họ vẫn không chắc chắn những người này là người của

Phi Tiên môn thì bây giờ việc Khương Thành đứng trước mặt bọn họ đã nói rõ

tất cả rồi.

“Khương Thành!”

Thật ra Kiêu Vương muốn nhân cơ hội này để tập kích bất ngờ Thành ca một

lần.

Nhưng hắn nhớ đến những Thần Quân đã chết dưới kiếm của hắn trước đây, hắn

quả thực không có gì để nắm chắc cả.

“Tại sao ngươi lại đến nơi này?”

Hạo Vương nắm chặt binh khí trong tay, vừa lên đã phản công lại.

“Huyết Đế và ngươi đã đạt được giao ước, không thể can dự vào chiến sự ở tiền

tuyến, chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng, nói một đằng làm một nẻo à?”

“Không sai!”

Kiêu Vương cũng quyết định chiến lấy lợi thế về đạo đức, dùng đạo đức để đè

bẹp Khương Thành trước đã.

“Đáng ra ngươi nên an phận ở Khiếu Mang vực mới đúng, tự nhiên ngươi lại

chạy đến tiền tuyến này của bọn ta là muốn làm gì hả?”

Thực ra không phải vào lúc mấu chốt vừa nãy Khương Thành mới đến.

Sau khi nhận được lời cầu cứu của Vi Hành, bên phía Phi Tiên Môn vô cùng

chú trọng.

Nhưng bởi vì cách nhau tận bảy vực giới, trải dài cả nửa Nguyên Tiên giới, bất

luận là Kỷ Linh Hàm hay là Lâm Ninh, Mạc Trần thì cũng rất khó có thể đến

kịp.

Cuối cùng chỉ đành thỉnh cầu Khương chưởng môn.

Thật ra tốc độ của Thành ca cũng không nhanh đến thế, sau đó để đến kịp hắn

đã sử dụng kỹ năng truyền tống của hệ thống.

Chỉ là sau khi đến tiền tuyến Minh Tái vực, ca này mới nhận ra một vấn đề

nghiêm trọng, hắn không có ngọc bội liên lạc, căn bản là không tìm được Chu

Tử Hành.

Trong sự bất lực, hắn chỉ đành dùng Thiên Hồn tìm kiếm khắp nơi.

Cuối cùng, lúc Thiên Cung điều động hàng chục ngàn người vây giết Cuồng

Hải tông, hắn bị biến động của trận chiến thu hút sự chú ý, cuối cùng mới tìm

thấy mục tiêu.

Lúc đó ca này đã định xuất hiện.

Nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì hắn thân là vai chính, phải nổi bật vào lúc nguy cấp

nhất thì mới phù hợp với thân phận của hắn đúng không nào?

Cho nên hắn đang đợi thời cơ để xuất hiện.

Kết quả, vì Đoạn Hà giỏi giang quá, hắn đợi rồi đợi mãi, dần dần phát hiện hình

như hắn đã không cần phải xuất hiện nữa rồi.

Chuyện này khiến Thành ca rất buồn tủi, hắn cảm thấy hắn đến đây phí công rồi

sao?

“May mà” cuối cùng Kiêu Vương và Hạo Vương cứ nhất định phải thể hiện,

cuối cùng lại cho hắn cơ hội để xuất hiện.

“Khương chưởng môn, bọn họ…”

Đỗ Thường đang chuẩn bị mở miệng, kể lại cho hắn tất cả những chuyện vừa

xảy ra thì Thành ca đã giơ tay lên.

“Không cần đâu, ta đã biết xảy ra chuyện gì rồi.”

Hắn vung tay áo choáng, hai tay bắt ra đằng sau, làm bộ dạng cao thâm khó

lường.

“Đại Quy Nguyên Cấm Thuật mà bổn Chưởng môn tu luyện đã nhìn thấy hết tất

cả cảnh tượng trong bán kính một trăm triệu dặm và quay ngược lại ba mươi

triệu năm trước rồi!”

Chẳng lẽ đến chuyện ca đây đến đây từ lâu rồi cũng phải nói cho các ngươi à?

Tất cả mọi người lập tức kinh ngạc, nhận thức bị đổi mới một cách tàn nhẫn.

Trong vòng một trăm triệu dặm?

Cảnh tượng của ba mươi triệu năm trước đây?

Nếu như người nói những lời này không phải là Khương Thành thì bọn họ chắc

chắn sẽ cảm thấy người này đang nói xằng nói bậy.

Đẳng cấp vị diện càng cao thì nhìn lại cảnh tượng trong quá khứ càng trở nên

khó khăn.

Mà cao thủ xung quanh càng nhiều thì độ khó cũng sẽ tăng thêm.

Hơn nữa, việc nhìn lại cảnh tượng trong quá khứ trong vài giờ đồng hồ đã coi

như là vô cùng lợi hại rồi, thế mà hắn lại có thể nhìn được ba mươi triệu năm

trước sao?

Thế này cũng kinh hãi thế tục quá rồi.

“Không hổ danh là Khương chưởng môn, vĩnh viễn là đỉnh núi mà chúng ta

phải ngưỡng vọng khát khao. Vốn tưởng rằng mấy năm nay đã có được tí chút

thành tựu nhỏ nhoi, bây giờ mới phát hiện ra bản thân còn không bằng một phần

vạn của ngươi…”

Đoạn Hà lúc nãy vẫn còn một mình kiểm soát tình hình, nhưng rất nhanh chóng

đã lấy lại phong cách riêng của Phi Tiên môn.

Chỉ có điều hắn còn chưa nói xong thì đã bị đám Ma Huy và Đỗ Thường ở phía

sau chặn họng.

“Đoạn Hà, không phải lúc trước ngươi nói muốn tìm người của tổng bộ để hỏi

cho ra nhẽ sao?”

Cả đám cười hì hì phá đám.

“Không phải muốn chất vấn một trận hở?”

“Bây giờ Khương chưởng môn tự mình đến đây rồi, ngươi chất vấn đi!”

“Ta không có, đừng có vu khống cho ta!”

Đoạn Hà chỉ hận không thể tẩn chết đám người này.

“Chất vấn cái gì, hỏi cho ra nhẽ cái gì chứ, căn bản không hề có chuyện đó!”

“Được rồi, được rồi.”

Thành ca không coi đây là hành động không vâng lời, xua xua tay, phải giải

quyết chuyện trước mắt đã.

Hắn đánh giá Kiêu Vương từ đầu đến chân một lượt, lúc này mới lạnh nhạt nói:

“Bây giờ ngươi đã nhìn thấy rồi đấy, bọn họ đều là đệ tử của Phi Tiên môn.”

“Phải thì làm sao, cùng lắm thì chỉ là hiểu nhầm mà thôi!”

Tâm trạng của Kiêu Vương rất vi diệu.

Một mặt thì sợ hãi kiêng nể những chiến tích thần kỳ kia của Khương Thành,

không muốn giao thủ với hắn lắm.

Một mặt lại duy trì sự cao ngạo đã ngấm vào xương tủy của một Thần Quân

tiếng tăm lâu đời.

Lúc trước bọn họ coi thường ngôi vị Ẩn Hoàng của Thành ca, cảm thấy hắn căn

bản không hề xứng đáng.

Cho dù sau đó Huyết Đế nhượng bộ với Khương Thành, nhưng bọn họ vẫn

không thay đổi được quan niệm này.

“Khương Thành, nể mặt Huyết Đế, cùng lắm thì bọn ta để cho ngươi đưa bọn

họ đi.”

“Ngoài ra còn tặng cho ngươi một lời khuyên chân thành, sau này hãy quản

người của ngươi cho tốt vào. Bên ngoài nguy hiểm lắm, không có việc gì thì

đừng chạy ra ngoài tìm chết!”

“Ngươi nói cái gì cơ?”

Cái tư thế đứng từ trên cao nhìn xuống, ta cho ngươi đi như thế này lập tức đã

chọc giận đám người Đỗ Thường và Bùi Sanh.

Khương Thành lại đưa tay lên lần nữa.

“Nói xong chưa?”

Kiêu Vương và Hạo Vương giương cao cằm, duy trì sự cao ngạo lạnh lùng của

Thần Quân.

Khương Thành mỉm cười, lúc này mới đưa tay trái về phía hai người.

“Nếu đã nói xong rồi thì giao hết binh khí và bí bảo ra đây đi.”

Hả?

Không chỉ hai vị Thần Quân và Thiên Lân Quân ở phía sau, đến cả những môn

đồ của Phi Tinh Đường và Cuồng Hải tông ở đằng sau cũng mắt chữ A mồm

chữ O.

Tại sao đột nhiên lại chuyển thành đối phương phải giao nộp binh khí và bí bảo

vậy?

Có mối liên hệ nhân quả gì hả?

Bọn họ hơi không hiểu cái logic này lắm.

Ở đây chỉ có duy nhất đám người Đoạn Hà và Vi Hành là cảm thấy chuyện này

là lẽ đương nhiên.

Đúng mà, đấy chính là phong cách của Khương chưởng môn đó.

“Ngươi vừa nói cái gì cơ?”

“Bảo bọn ta giao nộp binh khí và bí bảo á?”

Kiêu Vương bị chọc đến bật cười luôn.

“Ngươi đang mơ mộng cái gì thế hả?”

“Ngươi là cái thá gì chứ, ngươi thật sự cho rằng bọn ta sợ ngươi à?”

Lời vừa dứt, một ánh kiếm lóe lên nhanh như chớp.

Khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều có một ảo giác, phảng phất như thể nhìn

thấy tám đạo căn nguyên đồ đằng cùng phát sáng một lần.

Nhưng tất cả diễn ra quá nhanh chóng.

Nhanh đến mức bọn họ không kịp cảm nhận, càng không kịp nhìn rõ.

Lúc bọn họ phản ứng lại thì vị Thần Quân tiếng tăm lừng lẫy lâu đời của Thiên

Cung là Kiêu Vương đã đầu một nơi thân một nơi, cả thể xác lẫn linh hồn đều bị

phá hủy.

Giết trong chớp mắt!

Thật sự là giết trong chớp mắt!

Giờ phút này đừng nói là người khác, đến cả Đoạn Hà cũng thiếu chút nữa thì

nhịn không được mà run rẩy.

Vừa xảy ra chuyện gì vậy trời?

Đạo Thánh vậy mà lại có thể bị giết như thế sao?

Mặc dù Khương Thành ra tay hơi đột ngột, Kiêu Vương ở phía đối diện chưa

kịp thôi động Pháp cảnh đã bị đánh đến không kịp trở tay.

Nhưng là một Đạo Thánh mà bị tập kích bất ngờ như thế đã chết thì là một

chuyện vô cùng hoang đường.

Nếu không phải là chuyện này xảy ra ngay trước mắt hắn thì hắn sẽ tuyệt đối

không tin.

Bởi vì Đạo thần cũng chưa chắc đã làm được chuyện này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK