“Long tộc bọn ta lại càng là nhân tài kiệt xuất trong đó.”
Đương nhiên Long tổ đã có chuẩn bị từ sớm, hắn chậm rãi nói.
“Chân thân của bọn ta rất tốt.”
“Để xem liệu Chân thân của ta mạnh hơn, hay là Chân thân Long tộc của ngươi
mạnh hơn.”
“Đối với bất cứ một Long tộc nào thì Chân thân cũng là gốc rễ.”
Hắn lặng lẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo.
“Nếu như ngươi dám xưng là Long thần thì nhất định phải có thân phận Long
thần phù hợp, Chân thân có thể làm cho tất cả Long tộc chịu phục đúng
không?”
Khương Thành nghe vậy cau mày.
“Cái này cũng phiền phức quá rồi nhỉ?”
“Cứ trực tiếp đánh một trận, thực lực của ai mạnh hơn thì người đó chính là lão
đại, bớt được bao nhiêu việc?”
Hắn không cầm chắc chiến thắng với Long tổ, nhưng hệ thống thì có.
Đánh nhau hắn chắc chắn thắng.
Nhưng nếu như so tài gì đó thì thật sự không chắc rồi.
Long tổ không muốn bị thương, đương nhiên là hắn kiên quyết không muốn
khai chiến.
“Không không không, đều là Long tộc, ta không muốn giết ngươi.”
Vì để cho Khương Thành so đấu với mình, thậm chí hắn đều đem hết phép
khích tướng ra.
“Sao nào, ngươi không tin tưởng vào Chân thân của mình, không dám so đấu
với ta à?”
“Nếu không dám thì cũng đừng có xưng là Long thần gì đó nữa, Long tộc chưa
tới cái tên Bán Long tộc như ngươi tới điều khiển đâu!”
“Không có Chân thân mạnh mẽ nhất, ngươi có tư cách gì đại diện cho Long tộc
chứ?”
“Không thể nào không thể nào, đường đường là Long thần mà lại sợ hãi…”
Thành ca im lặng không nói gì.
Tại sao phong cách của Long tổ này lại không giống như trong tưởng tượng?
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chừng những Long tộc khác sẽ thật sự cảm
thấy mình đang sợ hãi.
“Vậy thì so đấu đi.”
“Được!”
Long tổ tự cho là mưu đã thành, hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản.
Làm trò trước mặt tất cả Long tộc, chiến thắng trong trận tỉ thí và đạp Khương
Thành xuống.
Nếu như vậy, cho dù Khương Thành có ơn nghĩa lớn với tất cả Long tộc thì địa
vị của hắn cũng sẽ suy giảm.
Dù sao giới tu luyện cũng là nơi tôn thờ thực lực.
Thì ra Long thần chí cao không bằng Long tổ, như vậy vừa nhìn đã biết Long tổ
là mạnh nhất, Long tổ mới chính là thủ lĩnh của toàn bộ Long tộc.
Độc nhất vô nhị, dù là ai cũng không thể nào vai được với hắn.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn cũng sắp bật cười thành tiếng rồi.
“Ngươi muốn so đấu như thế nào?”
Thành ca thật ra đang buồn bực.
Với thực lực cảnh giới của Long tổ, muốn cho hắn một thử thách có áp lực cũng
rất khó đấy nhỉ?
Lôi kiếp? Loạn lưu hỗn độn? Canh phong ngoại giới? Không gian loạn lưu?
Đến cấp độ này, những tai họa mà Tiên nhân bình thường sợ như cọp thật ra
cũng chẳng khác gì gãi ngứa.
“Ta đã tự có cách.”
Long tổ đã sớm chờ đợi những lời này.
Hắn lập tức giơ vuốt móc một ngọn núi nhỏ từ trong hư không ra.
Ngọn núi có tổng cộng hai đỉnh, sáng bóng trơ trọi, thậm chí còn tỏa ra ánh kim
loại sáng rực.
Nó được đặt lên trên móng vuốt của Long tổ, nhìn từ xa dài khoảng một thước.
“Bảo vật này tên là núi Khôn Nguyên, chính là thứ mà ta đã vô tình tìm được ở
thời kỳ thượng cổ.”
“Nó có thể hấp thu tất cả những sự tấn công và tồn tại ở bên trong.”
“Cũng có thể xuất ra bất cứ lúc nào, quả thực là vô cùng kỳ diệu.”
Nghe được những lời giới thiệu này của hắn, Long tộc của Nguyên Tiên giới
thượng cổ không vấn đề gì cả, dường như đã được nhìn thấy từ trước rồi.
Thành ca cũng được mở rộng tầm mắt.
Còn về một số Long tộc ở Tiên giới kia lại gần như chấn động rớt cằm.
Huyền Minh lắp bắp nói: “Vậy chẳng phải ngươi là vô địch sao?”
“Chẳng lẽ đây là vật quý thiên địa gì đó?”
“Không đúng, vật quý thiên địa cũng không mạnh được như vậy.”
Chẳng trách phản ứng của hắn lại dữ dội như vậy.
Thật sự hiệu quả của thứ này quá kinh khủng.
Có thể hấp thu tất cả sự tấn công, nó có nghĩa là phòng thủ một cách tuyệt đối.
Còn có thể phóng ra lại?
Bình thường tấn công liên tục vào ngọn núi Khôn Nguyên này, nó sẽ được lưu
trữ vào một cách luân phiên không ngừng nghỉ.
Sau này gặp phải kẻ địch thì cứ thế thả ra, chẳng phải trong nháy mắt sẽ nổ tung
đối phương đến mức không còn lại gì cả sao?
Đây là cái gì chứ?
Mâu mạnh nhất và thuẫn mạnh nhất hợp lại làm một à?
Long tổ cực kỳ hưởng thụ đối với sự khiếp sợ của hắn.
Nhưng sau khi hưởng thụ xong, hắn lập tức tiếc nuối lắc đầu.
“Mỗi lần bảo vật này hấp thu tấn công, phải hướng đến một vị trí đặc biệt của
đối phương mới được.”
“Thời gian thả đòn ra cũng khá dài, không thể nào khóa kẻ địch lại được.”
“Hơn nữa với mỗi sinh linh, bảo vật này chỉ hấp thu nhiều nhất một đòn tấn
công mà thôi.”
Lúc này Khương Thành mới chợt hiểu ra.
Nếu như vậy, trong cuộc chiến đấu ngọn núi Khôn Nguyên này vốn chẳng có
tác dụng gì.
Chỉ có thể lấy ra rèn luyện hậu bối lúc bình thường mà thôi.
“Đòn tấn công ở bất cứ cấp độ nào cũng có thể hấp thu sao?”
Long tổ suýt chút nữa đã buột miệng nói đương nhiên.
Nhưng nghĩ đến Kiếm đạo hoàn mỹ kia, tạm thời hắn lại có chút mất hứng rồi.
Thanh kiếm đó nghịch thiên quá mức, núi Khôn Nguyên này có chống đỡ được
hay không?
Hắn chỉ có thể khéo léo khuyên bảo Khương Thành: “Ngươi phải biết rằng, tiếp
theo đây chúng ta phải nhận lấy đòn tấn công giống nhau cùng một lúc, tốt nhất
ngươi nên lượng sức mà đi.”
“Không nên hành động tùy tiện, vượt quá khỏi giới hạn chịu đựng của mình.”
Nếu như ngươi giữ Kiếm đạo hoàn mỹ vào núi Khôn Nguyên kia, vậy cuối cùng
chính bản thân ngươi cũng sẽ phải chịu đòn tấn công của Kiếm đạo hoàn mỹ.
Vì cái mạng nhỏ của ngươi, hãy kiềm chế chút đi!
Thành ca cười híp mắt gật đầu: “Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi, ta yên tâm rồi.”
“Đã như vậy thì bắt đầu tấn công vào đi!”
Nói xong, hắn ném ngọn núi Khôn Nguyên đó vào giữa không trung.
“Ta và ngươi thay phiên lựa chọn người trút đòn tấn công.”
“Nếu bị chọn trúng thì đều phải trút một đòn mạnh nhất của mình vào bảo vật.”
“Thử thách cuối cùng của chúng ta chính là phong ấn Tiên lực, Thánh lực và
căn nguyên thần hồn của bản thân lại, chỉ dùng Chân thân Long tộc cứng rắn
đón nhận những đòn tấn công này.”
Hắn yêu cầu phong ấn những thủ đoạn Tiên lực, Thánh lực và căn nguyên thần
hồn này cũng là có lý do.
Tránh việc cuối cùng giành chiến thắng, những Long tộc khác lại cảm thấy
mình lợi dụng cảnh giới Đạo Thần.
Đường đường là Long tổ, muốn thắng cũng phải thắng cho người khác tâm
phục khẩu phục.
“Chờ một chút!”
Khương Thành bỗng nhiên khoát tay ngăn cản hắn.
Long tổ gấp rút muốn dìm hắn xuống, nghe thấy vậy hắn trừng mắt: “Sao thế,
ngươi muốn nửa đường bỏ cuộc à?”
“Đường đường là Long thần mà lại sợ sao? Nghe thấy không được dùng những
thủ đoạn khác nên ngươi không dám so đấu?”
“Không phải.”
Thành ca nở nụ cười chân thành lắc đầu.
“Chẳng qua ta cảm thấy, tràng diện lớn như vậy, thời tiết tốt như vậy, đề nghị
xuất sắc như thế, không đánh cược một lần thì thật sự đáng tiếc.”
“Ha ha?”
Long tổ có phần không hiểu logic của chuyện này.
Ngược lại Thu Vũ Tuyền ở dưới đã lập tức nghĩ đến bài học thê thảm trước đó.
Người này lại bắt đầu rồi.
Chỉ cần hắn nói ra hai chữ đánh cược kia một lần, có nghĩa hắn lại bắt đầu có ý
nghĩ xấu rồi.
“Sao nào? Không phải ngươi tràn đầy tự tin sao? Chẳng lẽ ngươi không dám
đánh cược?”
Vẻ mặt Thành ca tràn ngập sự chế nhạo, hắn cũng sẽ dùng phép khích tướng.
“Không thể nào, đường đường là Long tổ mà lại yếu ớt như vậy sao?”
Đương nhiên Long tổ không để uổng.
“Đánh cược thì đánh cược! Ngươi muốn đánh cược cái gì?”
Thành ca liếc nhìn từ trên xuống dưới Chân thân khổng lồ đó một cái, hắn mỉm
cười nói: “Ngươi kìm nén sức lực muốn so đấu, đơn giản là muốn ta phải ở dưới
ngươi.”
“Nhưng mà ta cảm thấy có thể ngươi sẽ không hài lòng lắm.”
“Như vậy đi, trong hai người chúng ta, ai là người thua thì sau này gặp đối
phương phải gọi là tổ tông.”
“Ngươi thấy sao?”
Xùy!
Đề nghị này vừa được đưa ra, toàn bộ Long tộc cũng nổi da gà.
Vẻ bề ngoài nhìn rất trẻ con, nhưng hai vị này một người là Long tổ một người
là Long thần.
Bảo bọn họ gọi là tổ tông?
Có cần phải chơi lớn như vậy hay không chứ?