Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể nào, ngộ tính của hắn kém như vậy sao?

Băng Cực Thiên Tôn cũng coi như là nổi lên lòng yêu mến tài năng, thậm chí

muốn từ trong căn nguyên đi ra, tự mình đi điểm hóa khối đá bướng bỉnh này.

Nhưng cuối cùng, sau khi trôi qua chín năm đầu tiên, hắn cũng thất vọng mà

buông tha.

“Thôi, không đủ ngộ tính, có lẽ cũng là ý trời…”

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Khoảng chừng sau hai mươi năm, cuối cùng bên Thiên Đạo Di Hải cũng có tin

tức.

Kỷ Linh Hàm và bảy người vẫn đang đắm chìm bên trong trạng thái ngộ đạo

đột nhiên chấn động, chợt ra khỏi từ trong trạng thái tu luyện.

Mấy người nhao nhao nhìn nhau.

“Kỷ sư tỷ, ngươi đã đến Đế Cảnh lục trọng trung kỳ?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Chung Ly Khuyết tan ra, khẽ mỉm cười.

Còn vẻ mặt hai gã tứ đại đệ tử Khâu Nhiễm và Khương Gia Di biểu lộ sự vui

mừng.

“Chúc mừng Kỷ chưởng môn!”

“Ôi, Chung Ly sư thúc tổ cũng Đế Cảnh lục trọng sơ kỳ!”

Kỷ Linh Hàm vui mừng cười: “Hai người các ngươi cũng không chậm.”

Tuy thiên phú của hai gã đệ tử này không phải hàng đầu, nhưng hiện tại cũng

đạt đến Đế Cảnh ngũ trọng.

Bốn triệu năm trước, các nàng mới ở Đế Cảnh nhị trọng.

Bốn triệu năm ngắn ngủi, đã phá liền ba đại cảnh giới, chuyện này cũng chỉ có

động tiên siêu cấp như Băng Nguyên cốc mới có thể làm được.

Lúc này, một thanh niên mặt trắng đẹp như ngọc đối diện bốn người đột nhiên

lên tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại.

“Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết, các ngươi đã nghĩ rõ chưa?”

“Thiên Hồng tôn giả và Lũy Nguyên tôn giả, đều là siêu cấp cao thủ Đế Cảnh

cửu trọng.”

“Nếu không phải vào Băng Nguyên cốc, thì tư cách đến gần bọn họ của các

ngươi cũng không có, hiện tại bọn họ chủ động nhận đồ đệ, các ngươi còn

không đội ơn?”

Tu vi của thanh niên này đã là Đế Cảnh thất trọng trung kỳ.

Cao hơn Kỷ Linh Hàm.

Mà sau khi hắn mở miệng, hai người khác cũng đều khuyên bảo.

“Kỷ Linh Hàm, đừng không biết điều.”

“Đúng vậy, Đế Cảnh cửu trọng nhận đồ đệ, đây là vinh hạnh lớn nhất trong đời

này của các ngươi.”

Nghe thấy những lời bọn họ nói, Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết không hẹn

mà cùng nhíu mày.

“Ngụy Sơn, lần trước bọn ta đã nói rất rõ ràng.”

“Sự ưu ái của các vị tôn giả, bọn ta khắc sâu trong lòng, cũng cảm thấy vinh dự

bội phần.”

“Nhưng môn đồ của Phi Tiên Môn ta, không thể bái bất cứ ai khác làm sư phụ.”

Nói xong, mấy người chuẩn bị rời đi.

Ngụy Sơn lại chắn phía trước.

“Kỷ Linh Hàm, ta tin ngươi không phải kẻ ngu dốt.”

“Biến đổi lớn xưa nay chưa từng có sắp xảy ra, đến lúc đó căn nguyên trở về vị

trí cũ, Băng Nguyên cốc sớm muộn gì cũng sẽ tan!”

“Sau này đối mặt với sự cạnh tranh tàn khốc của ba nghìn chân giới, không có

tôn giả làm chỗ dựa vững chắc, cắc ngươi cũng chỉ là bèo không rễ mà thôi.”

“Đến lúc đó, e rằng các ngươi sẽ chết không tiếng động!”

“Băng Cực Thiên Tôn đã lâu không xuất thế, chỉ có sớm gia nhập Băng Tiên

Giáo của Minh Quyết Thiên Tôn, mới có thể tìm được chỗ đứng trong loạn thế

tương lai!”

Lời nói của hắn, khiến cho Kỷ Linh Hàm cũng không kìm được lộ ra vẻ lo lắng.

Các nàng đi vào Băng Nguyên cốc này bốn triệu năm, nhưng vẫn biết rõ tình

huống nơi này.

Bản thân Băng Nguyên cốc chẳng phải một tông môn, cũng không phải tổ chức

nghiêm ngặt gì.

Tuy Băng Cực Thiên Tôn sáng lập Băng Nguyên cốc tiếp đón năm trăm người

vào, nhưng vẫn chưa nhận bất kỳ ai làm đồ đệ, chỉ để lại công pháp điển tịch, để

bọn họ tự mình tu luyện.

Năm trăm người này bình thường đều gọi nhau là đạo hữu, đều tự tìm hiểu

trong động phủ.

Khi gặp đại chiến chân giới, ra ngoài chiến đấu ở ngay dưới sự dẫn dắt của

Băng Cực Thiên Tôn.

Tình trạng này vẫn tiếp tục đến hàng triệu năm trước khi họ bước vào.

Lúc ấy, ngoại giới đại thế đã xảy ra biến đổi gấp.

Nghe nói toàn bộ ba nghìn chân giới sẽ hội tụ lại cùng nhau rất nhanh, Băng

giới sẽ giáp với các chân giới khác.

Tới một ngày nào đó, căn nguyên băng sẽ trở về Thiên Đạo, thế giới của họ

không còn chỉ có một Chân giới Băng.

Mà khi đó, Băng Nguyên cốc cũng không có giá trị gì nữa.

Đối với đại thế này, dường như Băng Cực Thiên tôn cũng không có ý tưởng gì.

Chỉ để mọi người tu luyện thật tốt.

Vì thế, Minh Quyết Thiên Tôn có thực lực đứng sau hắn vung tay hô lớn, kêu

gọi mấy tên Đế Cảnh cửu trọng và hơn ba trăm cao thủ Đế Cảnh bát trọng trong

cốc.

Cùng hợp thành một tông môn có tên là Băng Tiên Giáo.

Anh Diễm tôn giả chính là một trong những trưởng lão của tông môn mới này.

Mục đích của bọn họ, chính là để liên kết, nổi lên lớn mạnh trong tình thế hỗn

loạn tương lai.

Đám người Trọng Bi tôn giả, Vân Soa tôn giả còn lại, đều là tính tình nhàn vân

dã hạc, cũng không có nhiều hứng thú đối với việc tranh giành gì đó.

Cũng bởi vậy, Băng Nguyên cốc này đã hình thành hai phe phái.

Dã tâm của cả phái Băng Tiên Giáo này bừng bừng, không ngừng mượn sức

những người khác, tự mình lớn mạnh, mơ hồ có dấu hiệu thuận ta thì sống,

khiến cho không khí của Băng Nguyên cốc này trở nên ngột ngạt.

Mà Băng Cực Thiên Tôn vẫn mặc kệ như trước, cũng không ngăn cản.

Có lẽ hắn cũng hiểu được, Băng Nguyên cốc sắp tàn, hành động đoàn kết trước

để chuẩn bị của những người này có thể hiểu được.

Kỷ Linh Hàm và Ngụy Sơn, một đám bảy người này, là tự Băng Cực Thiên Tôn

lựa chọn.

Theo như hắn nói, đây là bảy thiên tài duy nhất có tư chất tuyệt vời ở phương

diện cảm ngộ Thiên Đạo của cả Băng giới.

Minh Quyết Thiên Tôn không có Đạo Tâm, hắn cũng không biết tư chất ở

phương diện này như thế nào, nhưng hắn hiểu được cả Băng giới chỉ có bảy

nghĩa là gì, chắc chắn vô cùng quý giá.

Cho nên hắn nhận Ngụy Sơn có tu vi cao nhất trong bảy người, cũng là nhân vật

chính, làm đệ tử thân truyền.

Còn sáu người khác, cũng phải nhận tất cả vào Băng Tiên Giáo.

Dù sao, sau này Băng Tiên Giáo phải kiêu căng và mạnh mẽ hơn, đệ tử đời thứ

hai rất quan trọng.

Ngày thứ hai vào cốc, Lục Thanh và Tông Tịch đã mừng rỡ như điên mà bái hai

vị tôn giả Đế Cảnh cửu trọng khác làm sư phụ.

Nhưng bốn người Phi Tiên Môn này, tất cả lại đều từ chối mời chào.

Các nàng vẫn nghĩ mình là người Phi Tiên Môn, bái những người khác làm sư

phụ, chẳng phải là phản bội môn?

Cũng bởi vậy, mấy năm nay vẫn không được yên ổn.

Những lời mời chào, khuyên bảo và uy hiếp, dụ dỗ dù ngầm hiểu hay rõ ràng

của Băng Tiên Giáo vẫn chưa từng dừng lại.

Lần trước Thành Ca bị Anh Diễm tôn giả tìm tới cửa, cũng là nguyên nhân

tương tự.

Hắn xông thẳng qua căn nguyên phong tỏa, chắc chắn rất đặc biệt, cho nên cũng

muốn nhận vào môn hạ Băng Tiên Giáo.

Chỉ là sau đó Ca quá lười, biểu hiện quá kém, bộ dạng bùn nhão không thể trát

tường.

Dần dần, Băng Tiên Giáo thất vọng ngược lại chán ghét hắn.

“Bọn ta vẫn nói câu kia, đa tạ sự ưu ái của quý phái, nhưng mỗi người một chí

hướng…”

“Hừ!”

Ngụy Sơn bị cự tuyệt cảm thấy rất mất thể diện.

Mời chào Kỷ Linh Hàm, là nhiệm vụ sư tôn giao cho bản thân mình, kết quả

đập vài lần vào vách tường, thể diện đâu rồi?

“Kỷ Linh Hàm, ngươi đừng có không biết điều!”

Hắn lại lóe lên, chắn trước mặt Kỷ Linh Hàm.

“Đừng tưởng rằng không ai trong Băng Nguyên cốc có thể đụng đến ngươi thì

sẽ không sao, tương lai sau khi rời khỏi đây, mọi thứ đều không chắc chắn

đâu…”

Kỷ Linh Hàm cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, không thể không nghe

ra sự uy hiếp của hắn.

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp sa sầm, lạnh lùng nói: “Ngụy Sơn, ngươi có ý

gì?”

“Không có ý gì, ha, bản thân ngươi hiểu là được…”

Ngụy Sơn còn muốn nói thêm gì đó, một bóng người đột nhiên lướt qua, chắn

hắn ở đằng sau.

“Ha ha ha, các đệ tử đáng yêu của ta, nhớ ta không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc vẫn luôn nhớ

thương, Kỷ Linh Hàm suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK