tình che giấu.
Tuy nhiên điều này đã không còn quan trọng nữa.
Vì mọi người đều đã trở nên nhốn nháo.
Những tiên nhân đến sau, ai nấy cứ như được đổi mới nhận biết, trên mặt đều tỏ
ra vẻ khó mà tin được.
Chẳng mấy chốc thì lời bàn tán ầm ĩ đã cuốn cả hiện trường giống như sóng
thần.
“Được Khương Thành chọn lên ư?”
“Bao gồm hai Hư Đế? Mười tám vị Hư Vương?”
“Điều này làm sao có thể?”
“Chính miệng hai Hư Đế thừa nhận, cộng thêm thái độ của chúa tể, trông dáng
vẻ không phải giả đâu.”
“Nhưng mà, bản thân hắn ngay cả vị trí phụ cũng không có, kể cả Hư Tướng
cũng không phải, từ đâu có được tư cách này chứ?”
Trước giờ đệ tử Phi Tiên môn đều vô cùng có lòng tin với Khương Thành, giờ
phút này cũng bị chấn động tới mức trong giòn ngoài mềm bởi tin tức này.
“Khương chưởng môn lại có thể quyết định vị trí phụ thuộc về của Ngọc Nhai
chi nhãn?”
“Ai làm Hư Đế, ai làm Hư Tướng, cứ mặc cho hắn nói là được?”
“Đệch, việc này quá vô lí rồi nhỉ?”
Vừa rồi chúa tể cướp đoạt vị trí Hư Đế của Trục Vân Cổ Thánh đã khiến bọn họ
ngạc nhiên không hiểu.
Bây giờ, tin tức này càng khiến bọn họ nghi ngờ có phải mọi thứ này là đang
nằm mơ hay không.
“Cho nên hắn nói được ưu ái ở Ngọc Nhai chi nhãn là ý này ư?”
“Không lẽ hai Hư Tướng đó và mười tám vị Hư Vương thật sự là thuộc hạ của
hắn?”
“Vậy hắn được tính là gì chứ, lão đại của Ngọc Nhai chi nhãn sao?”
“Cho dù không phải lão đại cũng không chênh lệch bao nhiêu, ngự trì xa vời
trên Hư Đế…”
“Trời ạ, trước đây ta từng có nghĩ hay nhất cũng chỉ là hắn có giao tình với Hư
Đế nào đó, thật sự không ngờ lại như thế.”
“Vốn còn lo lắng sẽ bị chống đối khắp nơi ở chỗ này, hiện giờ xem ra quả thực
là nghĩ nhiều rồi.”
“Đến Ngọc Nhai chi nhãn, hóa ra là đã về tới nhà!”
Bọn họ đều phản ứng thế này, huống hồ những người khác?
Quần tiên cạnh bên đều hỗn loạn thành một nồi cháo.
Ánh mắt của rất nhiều người nhìn sang Khương Thành đã từ lạnh lùng trở thành
nóng bỏng.
Người này có thể quyết định quy thuộc của vị trí Hư Đế, nếu bây giờ tạo mối
quan hệ tốt với hắn…
Đám người Định Kỷ và Nạp Ma y như bị đánh một cú đấm thật mạnh, vẻ mặt
trên mặt cũng đã mất đi kiểm soát.
“Không! Điều này không phải thật đâu!”
“Không thể nào tồn tại sự việc này!”
“Khương Thành hắn chẳng qua là một Thánh Tôn, có tài cán gì chứ?”
Ý Trang Hư Đế lạnh lùng cười một tiếng.
“Đã gần chết tới nơi mà còn không nhìn nhận rõ hiện thực vậy?”
Hình Di trực tiếp giơ tay chỉ sang đối diện.
“Trục Vân, vừa rồi chẳng phải ngươi nói nơi này là địa bàn của ngươi sao?”
“Không phải muốn tru diệt tất cả bọn ta sao?”
“Lại đây nào, hiện giờ chúng ta hãy đại chiến một trận cho xong!”
Tuy Trục Vân là Cổ Thánh, hắn chỉ mới là một Thánh Tôn, nhưng bây giờ hắn
có đủ sức mạnh.
Dù sao Trục Vân cũng không còn vị trí phụ.
Mà tuy rằng Hình Di không phải Hư Đế của địa bàn này, nhưng tốt xấu có sự
gia trì của một phần lực pháp tắc và Thiên Đạo.
Cộng thêm bên cạnh còn có đám người Ý Trang giúp đỡ, muốn không thắng
cũng khó.
“Được rồi được rồi.”
Thành ca hóng hớt được một hồi lâu, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa.
Khi đám người Nạp Ma và Trục Vân hiện thân thì hắn đã làm sẵn chuẩn bị một
chọi bảy, sau đó bật hack ra vẻ.
Kết quả đám người Ý Trang và Hình Di dồn dập tới nơi, cứ thế tự tiện giành
mất đèn chiếu vốn nên thuộc về hắn, điều này làm sao có thể nhịn?
“Các ngươi vây quanh lại ở một bên, đừng để những lâu la kia chạy mất là
được.”
“Mấy Thánh Tôn và Cổ Thánh này, để ta đích thân giải quyết.”
“Gì cơ?”
“Đích thân ngươi?”
Đám người Hình Di Hư Đế liền kéo hắn lại.
“Việc này không thể!”
“Cho dù Trục Vân không phải Hư Đế, tốt xấu vẫn là một Cổ Thánh…”
Thành ca lườm hắn: “Sao hả, ngươi xem thường ta ư?”
Hình Di rất muốn nói, đúng vậy.
Nói về thân phận quyền hành, ngươi có chúa tể yêu chiều, đó là cao đến nỗi
khiến người khác không thể nói gì.
Còn về chuyện chiến đấu, ngươi vẫn nên lui về sau nghỉ ngơi đi.
Nhưng hắn không dám thốt ra những lời này trước mặt Khương Thành.
Mà trong phút chốc hắn do dự thì Khương Thành đã xách kiếm giết ra ngoài.
Cả hiện trường lần nữa ồn ào.
Ngoài đệ tử của Phi Tiên môn, không người nào hiểu nổi cách làm này.
Bản thân ngươi chỉ là một Thánh Tôn, khiêu chiến Cổ Thánh, suy nghĩ như thế
nào vậy?
Chê cuộc sống quá tốt, cố tình tự chịu diệt vong sao?
Trong chớp mắt, Khương Thành đã giao chiến với Trục Vân.
Hắn vung Nhân Quả kiếm lên, Nhân Quả thánh giới lồng lộng đã che phủ ra
ngoài.
Kế tiếp, nguyên thuật nhất thiên ngũ thập trọng hóa thành mây đen dày đặc, triệt
để nhấn chìm thân hình của Trục Vân Cổ Thánh.
Hiện trường bên cạnh lần nữa phát ra tiếng la hét và kinh hô.
“Lăng Tiên đế khí!”
“Hắn lại sở hữu Lăng Tiên đế khí!”
“Đó là thứ gì? Nguyên thuật sao?”
“Chắc là… đúng nhỉ?”
“Sao một người lại có thể liên kết nhiều căn nguyên như vậy chứ?”
“Với lại thánh giới của bản thân hắn… Mạnh quá mức rồi nhỉ?”
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Khương Thành tự tìm đường chết, nhưng từ giây
đầu tiên khai chiến thì cách nghĩ của tất cả mọi người đã thay đổi.
Giữa Thánh Tôn và Cổ Thánh khác nhau một trời một vực.
Nhưng có vẻ như… Khương Thành cũng không phải không có sức mạnh chiến
đấu một trận.
Thành ca vừa bước lên thì mở hết hỏa lực.
Hắn không khinh thường đối thủ, vì Cổ Thánh hóa đạo thành nguyên đã được
xem là sinh vật có cấp độ cao hơn.
Đó không chỉ đơn giản là cao hẳn một đại cảnh giới như thế.
Cứ như Đạo Thần sở hữu đạo tự thân, đối mặt Đạo Thánh chính là hàng duy đả
kích.
Đả kích ‘thường quy’ của thánh giới và nguyên thuật của mình có thể đạt được
hiệu quả sát thương hay không, còn nói không chừng đấy.
Chỉ phút chốc thì hắn đã hứng lấy phản kích.
Thánh giới bát ngát mênh mông như nhau, hoàn toàn không thua kém hắn.
Đối phương chưa thi triển nguyên thuật, nhưng chỉ tiện một ngón tay đã chọc ra
mảnh mây đen khắp bầu trời đó.
Một tia sáng màu tím bắn ra khỏi mây đen, giống như sở hữu lực sinh mệnh,
nhanh chóng tràn lan sang xung quanh.
Khương Thành cũng không nhàn rỗi.
Linh ý của Thiên giai thập tam trọng trực tiếp giết về phía biển ý thức của Trục
Vân.
Hắn không mong đợi có thể dựa vào linh ý trực tiếp tiêu diệt đối phương.
Bởi đạo của Cổ Thánh cũng đã hình thành đạo nguyên, vốn kèm theo ý chí đạo
lớn mạnh.
Linh ý có thể kềm chế lại đạo nguyên của đối phương là được.
Thế nhưng tiếp theo đã xảy ra sự việc khiến hắn không kịp trở tay.
Linh ý đập vào biển ý thức Trục Vân đánh thẳng một mạch, không gặp phải sự
chặn đánh mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cứ thế hùng dũng giết vào chỗ sâu
nhất.
Một pha che phủ thắt cổ đơn giản, biển ý thức trở thành không còn vật nào.
Đôi mắt của Trục Vân Cổ Thánh mất đi ý thức tối tăm vô thần, đột nhiên cả
người dừng lại cứ như đã bị thi triển thuật định thân.
Trong chiến đấu, chuyện này đủ để chí mạng, đặc biệt là đối mặt với Khương
Thành.
Thoáng chốc, Trục Vân bị nguyên thuật và Nhân Quả kiếm triệt để thôn phệ,
chết một cách không sót lại mẩu vụn.
Bỗng nhiên tiếng bàn tán kinh hô cạnh sân dừng hẳn, sau đó trở nên cuộn trào
mãnh liệt hơn.
“Trời ơi, Trục Vân Cổ Thánh bị giết rồi!”
“Thánh Tôn chém giết Cổ Thánh, trời ạ, điều này làm sao có thể?”
“Liệu có phải chúa tể đã âm thầm giúp đỡ hắn không?”
“Cho dù giúp hắn thì cũng ghê gớm đấy.”
“Đổi thành những Thánh Tôn khác, Cổ Thánh đứng đó cho ngươi giết ngươi
cũng không thể giết chết.”
“Chẳng trách hắn có thể sắc phong Hư Đế, thì ra hắn mạnh như vậy!”
Khương Thành đứng sừng sững tại chỗ cũ không đắc ý, hắn cau mày lại nhìn
lên bầu trời, vừa rồi thắng một cách quá mức đơn giản, không lẽ Thánh Hoàng
thật sự đã giúp đỡ mình trong âm thầm?