Mà rất “văn minh” hỏi các đồng đội phía sau.
“Các ngươi nghĩ nên chọn ai giờ?”
Sau đó đều là mình chiến đấu một mình, nên giai đoạn trước cũng nên để cho
các đồng đội cảm giác được tham dự chứ nhỉ.
Đám người Lại Bình không ngờ hắn lại giao cho mình chuyện trọng đại như
vậy.
Nếu chọn sai người, chọn phải một kẻ cực mạnh, vậy là mới lên được trận đầu
đã xong rồi.
Nhưng đổi là để cho Khương đội trưởng chọn, theo cái phong cách không đáng
tin của hắn trước đây thì không chừng lại làm khùng làm điên.
Mấy người đều tỏ vẻ căng thẳng, phải tiếp nhận nhiệm vụ tử vong “nặng nề”
này.
Biết chọn ai bây giờ?
Đối với họ mà nói, đây giống như việc chọn cắt dây xanh hay dây đỏ của bom
hẹn giờ vậy.
Nhưng ở đây có 18 lựa chọn lận.
Mà vì cảnh giới của họ quá thấp nên vốn không thể nhìn thấu được cảnh giới cụ
thể của 18 tên này, thậm chí còn không phân biệt được ai là bát trọng ai là cửu
trọng.
Chỉ giây lát, mồ hôi đã túa ra trên trán và sau lưng bốn người.
“Chọn kiểu gì?”
Lại Bình lo lắng truyền âm với ba người kia.
Biện Tu nhìn thoáng qua một kẻ trong số đó: “Chọn tên kia đi, trước hắn nói
hắn yếu nhất mà.”
Mạnh Thi vội vã lắc đầu.
“Không không đừng, từ trước đến nay Tà tiên toàn nói dối cả, lời chúng nói làm
sao tin được?”
Chung Mạn cũng đồng ý với ý kiến này.
“Ta ngờ rằng nói là yếu nhất nhưng lại cực mạnh, hắn chỉ cố tình nói vậy để
hãm hại chúng ta thôi.”
Biện Tu phản bác: “Nhưng chí ít cũng chứng minh được hắn là đế cảnh bát
trọng. Còn tốt hơn là không có mục tiêu nào để chọn, không cẩn thận chọn
trúng đế cảnh cửu trọng là tèo luôn.”
Lại Bình đề nghị: “Hay chúng ta hỏi Khương đội trưởng xem ai là đế cảnh bát
trọng sơ kỳ?”
Chung Mạn vã Mạnh Thi vội vàng lắc đầu.
“Đừng, Khương đội trưởng chắc chắn sẽ làm ẩu, đừng bao giờ mong tin cậy
được vào hắn.”
Nếu Khương Thành biết những đội viên còn nịnh nọt mình trước đó không lâu
lại lén lút đánh giá mình như vậy, không biết có thấy đau đớn không.
Mắt Biện Tu sáng lên.
“Đúng rồi, vừa nãy chẳng phải có tên nói hắn mới đột phá lên đế cảnh bát trọng
tháng trước ư?”
Hắn vừa dứt lời, ba người khác cũng mừng rỡ nói.
“Đúng rồi đúng rồi, có người nói vậy đấy.”
“Vậy hắn chắc chắc là đế cảnh bát trọng sơ kỳ rồi, có mạnh nữa cũng chẳng hơn
được đâu.”
“Đúng, chọn hắn đi.”
Bốn người nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, sau đó cùng chỉ vào một
thanh niên áo lam mặt trắng, tay cầm viên bàn đạo khí trong số mười tám người.
“Chúng ta chọn hắn.”
Khương trưởng môn còn rất quan tâm hỏi lại.
“Các ngươi chắc chưa?”
Bốn người cùng gật đầu: “Chắc chắn.”
Khương Thành không hổ là một đội trưởng dân chủ, lập tức vỗ tay quyết định.
“Là hắn.”
Thanh niên được chọn chẳng những không giận mà còn cười ra tiếng.
“Khà khà khà, xem ra vận may của bổn tọa là tốt nhất rồi, thật sự bị coi thành
kẻ yếu nhất!”
“Chư vị đồng đạo, trận đầu ta lên thì sợ rằng không có trận sau nữa rồi.”
“Xin thứ lỗi, thứ lỗi.”
Những Tà tiên còn lại đều phẫn nộ oán trách, nỗi thất vọng hiện rõ trong lời nói.
“Ôi đệt, chúng chọn Bốc Tuyên thật kìa.”
“Thôi đúng là chẳng còn gì cho chúng ta nữa.”
“Rơi vào tay Bốc Tuyên còn thảm hơn vào tay chúng ta nhiều.”
Nghe được những lời bàn tán của chúng, đám người Lại Bình Biện Tu chợt biến
sắc.
Chẳng lẽ tên kia không phải đế cảnh bát trọng sơ kỳ à?
Thấy họ tỏ vẻ sợ hãi còn pha chút ngờ vực, đám Tà tiên đối diện đều cười sằng
sặc.
Có mấy kẻ trong đó còn đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Bốc Tuyên đúng là đế cảnh bát trọng sơ kỳ, hắn không lừa các ngươi đâu.”
“Nhưng hắn là một tuyệt thế thiên tài.”
“Đừng nói đế trọng bát cảnh trung kỳ như đội trưởng các ngươi, đổi lại là đế
cảnh bát trọng hậu kỳ như ta cũng chưa chắc đã thắng được hắn.”
“Hơn nữa, từ trước đến nay Bốc Tuyên đã ra tay thì không để lại toàn thây,
ngoan độc đến vậy, các ngươi đúng là không có mắt ha ha ha ha…”
Đế cảnh bát trọng hậu kỳ còn chưa chắc đã thắng được hắn?
Lòng đám người Lại Bình Biện Tu đều nặng trĩu.
Cả đám thất hồn lạc phách nhìn bóng lưng Khương đội trưởng giống như nhìn
hắn đi chịu chết, ánh mắt đều là nỗi tuyệt vọng.
“Biết trước đã chọn những người khác rồi.”
“Haiz, biết làm sao bây giờ?”
“Đúng là không nên chọn tên đó.”
Nghênh đón Bốc Tuyên, Khương Thành chậm rãi lấy đạo kiếm Băng Trừng ra.
Sau đó hắn khẽ cười nói.
“Ngươi muốn chết thế nào?”
Hiện trường chợt yên lặng.
Cách nói tràn đầy sự tự tin và khinh thường cực độ này là rất thông thường
trước khi khai chiến.
Nhưng vấn đề là người nói câu này có phải hơi ngược không?
Đừng nói đám Tà tiên đối diện, ngay cả bốn tên đồng đội Lại Bình, Biện Tu
cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đại ca à, ngươi vừa nói cái gì vậy?
Đối mặt với tình hình này mà ngươi còn chủ động khiêu khích?
Điên rồi à?
“Ha ha ha ha!”
“Há há há há há…”
Đám Tà tiên lại không nhịn được cười lăn lộn, cười suýt chảy nước mắt luôn
rồi.
“Hắn vừa nói gì đấy?”
“Ha ha ha, các ngươi có nghe thấy không?”
“Nghe thấy, hắn kêu Bốc Tuyên muốn chết như nào.”
“Trời địu ngươi làm sao sống được đến tận bây giờ vậy?”
“Nếu không sao lại nói đám Nguyên Tiên giới bên kia đều là hoa trong nhà kính
chứ?”
“Chúng chưa từng thấy máu, không có kinh nghiệm từng trải gì, chỉ là một đám
phế vật ngu ngốc mà thôi.”
Bốc Tuyên đối mặt với Khương Thành càng tỏ vẻ nực cười.
“Ngươi hỏi ta muốn chết thế nào à?”
Khương Thành mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, nể mặt ngươi mang lại nhiều
điểm thiên đạo như vậy, tâm trạng ta rất tốt, có thể phục vụ chu đáo hơn chút.”
“Ngươi được lắm.”
Bốc Tuyên phục thật sự, hắn chưa từng thấy tên nào ngạo mạn như Khương
Thành.
Hắn quyết định rồi, lát nữa chắc chắn không thể tha cho Khương Thành được.
Vì vậy, hắn mang vẻ ngoài cười trong không cười, giễu cợt nói: “Ta muốn
xuyên tim mà chết, ngươi làm được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Khương Thành cười tươi rói gật đầu: “Tay nghề của ta tinh vi lắm, bảo đảm có
thể một kiếm xuyên tim.”
Đám Tà tiên đối diện lại cười òa lên.
Mà mấy người Lại Bình Biện Tu đã đưa tay đỡ trán, không đành lòng nhìn tiếp
nữa.
Họ không chỉ thấy tuyệt vọng mà còn rất xấu hổ là kiểu gì nhỉ?
“Ta rất tò mò ngươi làm thế nào mà tự tin như vậy?”
Bốc Tuyên lấy viên bàn ra, ngoắc ngón tay với Khương Thành.
“Lại đây nào, ta rất chờ mong đấy.”
Khương Thành còn rất là khách khí xác nhận lần cuối.
“Vậy ta tới thật đấy nhé?”
“Tới đi!”
Vèo!
Đạo kiếm Băng Trừng biến mất tại chỗ trong nháy mắt. Khi xuất hiện lần nữa
đã ở ngay sau lưng Bốc Tuyên.
Nơi ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng to đùng.
Há chỉ mỗi trái tim, ngay cả lồng ngực đều trống rỗng.
Ộc!
Một mảng máu tươi và tạp vật phun ra khắp xung quanh nhưng Khương chưởng
môn đã lui về phía sau từ lâu, thậm chí còn rất chuyên nghiệp biến ra một cái ô.
Hắn không muốn bị máu bắn cả người.
Bốc Tuyên cúi đầu nhìn xuống.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự khó tin.
Dường như không thể tin được đây là sự thật.
Trước khi Khương Thành ra tay, hắn không coi là gì.
Cảm thấy mình tiện tay là có thể đỡ được, sau đó phản công nghiền ép tên “ngu
ngốc” này.
Nhưng sau khi Khương Thành thật sự ra tay, hắn đã không còn sau đó nữa.