Khương Thành cố ý nhìn quanh nhìn quất, sau đó hạ thấp âm lượng.
“Thực ra Nguyên Tiên giới sắp bị huỷ diệt rồi.”
“Hiện đang có vô số thiên ma ngoại vực nhăm nhe như hổ rình mồi, thực lực
của chúng ít nhất cũng phải mạnh hơn Nguyên Tiên giới gấp mười lần trở lên.”
“Ôi chao, vậy thì đáng sợ quá.”
Tuy miệng nói sợ nhưng thực ra Lăng suýt nữa đã không kìm được ham muốn
bóc phốt một phen.
Nàng không phải kẻ chẳng biết gì về Thứ Tiên giới, xét trên thực lực tổng thể
thì nó chưa chắc vượt mặt được Nguyên Tiên giới.
Tên này nói chuyện giật gân thật đấy.
“Không phải vậy sao?”
“Nếu sơ sẩy một chút thì nơi này sẽ vạn kiếp bất phục mất.”
“Đến lúc đó ngươi không thể trông cậy vào ai nữa. Nếu đối mặt với đám thiên
ma ngoại vực ấy, Hám Thiên Cổ Thánh gì đó sẽ chỉ là một đống cặn bã thôi.”
Thành ca nói như thể đang kể lại một câu chuyện xưa cực kỳ khủng bố, vẻ mặt
trông vừa nghiêm túc vừa chân thật.
Lăng - người bị hắn giáng xuống hạng cặn bã cố tình làm bộ sợ sệt.
“A, vậy phải làm sao đây?”
“Chúng ta phải chạy trốn ư?”
“Trốn? Ngươi có thể trốn đi đâu? Đến lúc ấy thiên hạ rộng lớn này cũng chẳng
có lấy một xó xỉnh bình yên nào nữa.”
Chẳng biết từ lúc nào, Khương Thành đã chuyển sang tư thế của vua làm màu,
chắp tay sau lưng, ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên trời.
“Thiên ma đột kích, Tiên giới trầm luân.”
“Tuy xưa nay ta không thích xuất đầu lộ diện nhưng cũng không nỡ nhìn cảnh
sinh linh đồ thán, chỉ đành đứng ra làm điều gì đó.”
Lăng có phần ngạc nhiên.
Nàng vốn cho rằng Khương Thành lừa gạt bảo vật là để giấu đi rồi phá hỏng mà
thôi.
Không ngờ hắn lại muốn giúp đỡ đấy.
Tên này định đại diện Chiến Đế để xuất chiến sao?
Nói thật, lần này Cổ Thánh là nàng không đi được, thực sự chưa biết chọn ra ai.
Mấy Thánh Chủ đỉnh phong dưới trướng không đủ đô, chẳng bằng hai Thiên
Thần đang đứng ngoài kia.
Khương Thành chủ động xin đi giết giặc làm nàng thực sự ngạc nhiên và vui
mừng quá đỗi.
Cử tên này đi thì những người khác chẳng cần ra tay.
Nhất là lúc nghĩ đến tám tên Thiên Đế đã chia cách mỗi người mỗi ngả với
mình, nàng lại càng không khỏi khoái chí khi thấy người khác gặp hoạ.
Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn cố tình chất vấn.
“Ngươi?”
“Nếu thiên ma ngoại vực thực sự ghê gớm đến mức Cổ Thánh và Chính Thần
không chống đỡ nổi thì bản thân ngươi có thể làm gì?”
Khương Thành vẫn đang hếch cằm, chỉ có thể cụp mắt xuống, liếc nhìn nàng
một cái.
“Chẳng lẽ ta phải rêu rao khắp nơi là ta luôn chỉ sử dụng một phần trăm thực
lực hay sao?”
Lăng bị tên vua làm màu này hạ gục luôn rồi.
“Nếu ngươi giỏi như thế thì sao còn muốn Hám Thiên phủ làm gì?”
“Dùng Hám Thiên phủ mở đường thôi mà, thật ra Hám Thiên Cổ Thánh sẽ lấy
làm vinh dự cho xem. Ngăn chặn thiên ma ngoại vực cũng là một lần thăng hoa
của món Thiên Đạo chí bảo này.”
“Đây là việc hệ trọng liên quan đến sự an nguy của vô số người, trọng trách trên
vai ngươi không nhẹ đâu.”
Khương Thành sốt ruột lắm rồi.
“Mau đi lừa cho Hám Thiên Cổ Thánh kia quay mòng mòng đi, ta chờ tin vui
chiến thắng của ngươi, cố lên!”
Lừa quay mòng mòng?
Lăng cảm thấy răng mình hơi ngứa ngáy rồi, tên này đáng ghét thật đấy.
Nếu không phải mình đang ngụy trang ở bên cạnh hắn thì mình cũng không biết
hắn nói xấu mình nhiều như vậy.
Khoé miệng của nàng khẽ nhếch lên: “A, thật ra ngươi không cần tìm ta xin
giúp đỡ đâu. Chẳng phải ngươi là con riêng của Hám Thiên Cổ Thánh sao, vậy
thì quan hệ còn thân thiết hơn ta ấy chứ.”
“Ngươi nói với mẹ một tiếng thì nàng đưa cho ngươi thôi?”
“Có phải ngươi đang ngứa đòn không?”
Thành ca bực đến nỗi tức ngực, không còn giữ vững tư thế chuyên dụng của
vua làm màu nữa.
Hai người đấu võ mồm thêm mấy câu thì Lăng mới chịu “lên đường”.
Khương Thành không dám chắc rằng nàng có thành công hay không.
Thật ra dải ngân hà mênh mông bao quanh Tiên Võ châu là do Hám Thiên Phủ
ngưng tụ ra.
Vậy nên không thể dùng cách trộm cắp được.
Khương Thành không biết rằng sau khi rời khỏi tầm mắt của hắn, Lăng đã lập
tức xuất hiện ở bên ngoài dải ngân hà.
“Lăng Hiển, Tiết Dương, Tiêu Hoài,…”
“Ra đây hết cho ta!”
Chỉ một chốc sau, tám người với thần uy cuồn cuộn lần lượt xuất hiện trước mặt
nàng.
Tám người chia làm hai phe không chính thức, trong đó một bên là Huyết Đế,
Nguyên Đế, Tâm Đế và Không Đế.
Còn ba nam một nữa đứng cách họ tương đối xa là Tu Đế, Hồn Đế, Huyền Đế
và Lẫm Đế.
Người đầu tiên lên tiếng là Nguyên Đế.
“Lăng, ngươi có việc tìm bọn ta ư?”
Tu Đế ở phía đối diện có một khúc mắc không nhỏ với Lăng, nghe vậy bèn tỏ
thái độ lồi lõm, mỉa mai thẳng mặt.
“Thế nào, Chiến Đế từng lên mặt với cả Thiên Cung không chịu được áp lực từ
bên ngoài à?”
“Chẳng lẽ định tìm đến nương nhờ bọn ta hả?”
“Ha ha ha ha…”
Hồn Đế cố ý cười phá lên, trong số Thập Thiên Đế năm đó, hắn là người muôn
đời có chiến lực đứng ở hạng hai.
“Lăng, nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ phong ngươi làm Phó Cung chủ.”
“Yên tâm, niệm tình cảm ngày xưa, bọn ta sẽ bảo vệ tốt cho đám người Hám
Thiên cung của ngươi.”
Mấy năm gần đây, đúng là bọn họ luôn muốn chiếm đoạt cả Hám Thiên cung và
Tiên Võ châu.
Là Chính Thần, họ cần thêm nhiều người tu luyện đạo của họ, như vậy mới có
thể trở nên mạnh hơn.
Các châu ngon nghẻ bên ngoài gần như đã bị phân chia hết rồi.
Ngay cả một địa vực mới xuất hiện chưa lâu như Thường Lục châu cũng đã
sớm bị người ta nhăm nhe.
Hiện tại Nguyên Tiên giới chỉ còn dư lại hai “miếng bánh ngon”, một trong đó
là Tiên Võ châu.
Nơi này không chỉ có vô số Tiên nhân mà người sở hữu thiên phú dị bẩm còn
nhiều không đếm xuể.
Nếu chinh phục được Tiên Võ châu, khiến tất cả Tiên nhân nơi đây đều cải sang
tu thần đạo của mình thì bản thân họ sẽ có thể trở thành kẻ mạnh nhất trong số
hai mươi bảy vị Chính Thần ngay lập tức.
“Tiết Dương, Hiểu Đình, các ngươi đi quá xa rồi đấy.”
“Hừ, Tiêu Hoài, ngươi đừng giả vờ làm người tốt cái con khỉ gì nữa, ta không
tin ngươi không ham muốn Tiên Võ châu đâu!”
Nếu là lúc bình thường thì Lăng cũng sẽ nhìn họ tranh cãi như thể đang đứng
xem kịch vui.
Nhưng bây giờ nàng phải nhanh chóng trở về “báo cáo nhiệm vụ” với Thành ca
nữa, không rảnh để lãng phí thời gian ở đây.
“Thôi đi, lần này ta tìm các ngươi là để bàn về Thứ Tiên giới.”
Nghe nhắc tới Thứ Tiên giới, tám người nọ cùng tỏ vẻ nghiêm túc.
“Đã rất nhiều năm trôi qua, chẳng biết Thứ Tiên giới bên kia phát triển như thế
nào.”
Không Đế trầm giọng: “Gần đây thần quan dưới trướng ta có tiếp xúc với
những người đến từ Thứ Tiên giới, thực lực không kém chúng ta là mấy.”
Huyết Đế ra vẻ nghiêm trọng, nói: “Xem ra không thể coi thường mối nguy lần
này.”
Huyền Đế không cho là đúng: “Có gì đáng lo lắng chứ, hiện tại chúng ta mạnh
hơn trước đâu chỉ vạn lần?”
“Lúc này Nguyên Tiên giới có hai mươi bảy Chính Thần, ta chỉ ước có thể thực
hiện một cuộc tấn công trên quy mô lớn về Thứ Tiên giới bên kia.”
“Chỉ cần chúng dám đến thì đừng hòng trở về nữa!”
Tâm Đế mặt không đổi sắc, ngắt lời hắn: “Ngươi dám chắc sẽ đánh bại Di ư?”
“Điều này…”
Huyền Đế há hốc miệng, chỉ mong nuốt lại mấy lời huênh hoang kia.
Đạo của họ là do Thiên Đạo ban cho, còn Di lại tự cướp đoạt lấy.
Chỉ dựa vào điểm này đã thấy hai bên có khoảng cách chênh lệch lớn.
Cho dù hắn tự tin hơn nữa thì cũng chẳng dám nói bản thân mạnh hơn người nọ.
“Chẳng đến lượt chúng ta bận lòng vì Di, bằng không hắn đã qua đây từ tận
năm đó rồi, vị Thần Chủ Vô Thượng Đạo Cực kia sẽ ngăn chặn con ma này.”
Nguyên Đế và Lẫm Đế không hẹn nhau mà cùng nhìn về phía Lăng.
“Chiến Đế, ngươi thấy sao?”
“Ta không có ý kiến gì.”
Lăng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Lần này ta tìm các ngươi tới đây chỉ là để đánh cược với các ngươi một phen.”