sớm đã bực bội rồi.
Bọn ta chiến đấu nào có cần đám lâu la các ngươi nhiều chuyện xen tay vào?
Xem thường bọn ta sao?
Chính Thần không cần mặt mũi nữa hả?
Nhưng giờ đây hai đánh một còn giải quyết không xong, nhìn thấy đám thần
quan bộ hạ chủ động lên trợ chiến, trong lòng bọn họ chỉ còn lại sự an lòng.
Nhưng mà Thành ca thì khổ rồi.
Một mình chọi với hai Chính Thần, hắn vốn đã không có cơ hội thắng nào rồi,
bây giờ còn thêm vào một đống Thiên Thần, cục diện thoáng chốc trở thành
tuyệt cảnh.
Dần dần, hắn không còn sức trở tay nữa, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lại.
Thất bại chỉ là chuyện trong phút giây thôi.
Chuyện này khiến mọi người vui mừng khôn xiết.
“Tốt!”
“Hắn không xong rồi!”
“Nhìn như thế thì cũng không đáng sợ lắm.”
Khi thở phào nhẹ nhõng, bọn họ nhớ lại trước đó không lâu bản thân mình còn
nghi thần nghi quỷ, tâm trạnh sợ chiến, sự tức giận trong lòng lại càng dâng cao.
“Vừa nãy không phải điên cuồng lắm sao? Bây giờ sao lại không xong rồi?”
“Người không biết còn tưởng rằng ngươi vô địch nữa cơ.”
“Hóa ra chỉ có vậy à?”
“Sớm biết trước đó đã liên thủ, nào cho ngươi có cơ hội ra oai chứ?”
“Đừng giết hắn, trên người kẻ này nhất định có bí mật vô cùng, phải bắt sống.”
“Đúng, tiêu hao cạn kiệt thần hồn và tiên lực cửa hắn, bắt sống hắn sao này từ
từ xử lí…”
Thành ca vốn định bị giết một cách chân chính, sau đó thật thà mở hack.
Vậy nên dù trong lúc có nguy hiểm cận kề, trong lòng vẫn rất bình thản.
Bây giờ nghe thấy mấy lời này của bọn họ thì có phần không vui nữa.
Ta đã chờ chết rồi đây, các ngươi cứ giết ta theo thông lệ là được rồi, cứ ohair
chế nhạo, thậm chí còn đòi bắt sống nữa à?
Chuyện này đương nhiên hắn không thể nhịn được rồi.
Nhìn thấy thêm mười mấy giây nữa là sẽ thất bại, ca này lại lần nữa xuất ra “ba
rìu” thiên hồn, thánh lực thứ hai và linh ý.
Mà mục tiêu chính là Ngôn Khuê Chính Thần cách hắn gần nhất.
Ngôn Khuê Chính Thần vốn cảm thấy thế cục đã được khống chế rồi, Khương
Thành có thế nào cũng không giãy giụa được nữa.
Nào có biết đột nhiên trong hồn hải lại hỗn loạn như thế.
Còn chưa chờ đến khi hắn phản ứng lại thì chủ hồn đã gặp phải xung kích linh
ý.
Ngay sau đó, thiên hồn và thánh lực thứ hai khiến cả hồn hải loạn cào cào,
không cho hắn có bất cứ thời gian nào để thích ứng.
“Không…”
Thời khắc này, cuối cùng hắn cũng ý thức được chỗ đáng sợ của Khương
Thành.
Và cuối cùng cũng hiểu được hai Chính Thần trước đó tại sao lại đột nhiên chết
đi.
Chỉ đáng tiếc là mọi chuyện đều đã muộn rồi.
Chủ hồn của hắn nhanh chóng bị xung kích linh ý làm cho hỗn loạn, sau đó thì
bị thiên hồn nhanh chóng cắn nuốt.
Còn ở bên ngoài, thánh giới của Khương Thành đã sụp đổ, vòng chắn tiên lực
bên ngoại cũng theo đó mà lùi đi.
Bởi vì lần này hắn căn bản khôn giữ lại bất kì thứ gì cả.
Đột nhiên nhìn thấy biến cố này, vị Chính Thần cuối cùng là Nguyên Quang
cũng không kịp trở tay.
Thời khắc này, không biết có bao nhiêu sự công kích chí mạng đang đánh lên
thân Khương Thành.
Ầm!
Liên tiếp những tiếng vang vang lên, Thành ca thuận lợi bị giết.
Nhưng đồng thời, Ngôn Khuê Chính Thần cũng ngã xuống.
Khi khói mấy dần tản ra, tất cả bụi trần lắng xuống, tất cả mọi người đều ngơ
ngác tại chỗ.
Khương Thành cuối cùng cũng bị giết rồi.
Nhưng bọn họ lại vui không nỗi, không những vì không thể bắt sống được mà
lại vì Ngôn Khuê Chính Thần nằm thẳng cẳng không một tăm hơi trên mặt đất.
“Chuyện này, sao lại có thể như vậy được…”
“Ngôn Khuê Chính Thần sao lại chết được?”
“Không phải Khương Thành đã không còn sức đánh trả nữa rồi sao?”
Những thần quan bộ hạ của Ngôn Khuê Chính Thần đều biến sắc, không còn
hùng hổ được như vừa rồi.
Nguyên Quang Chính Thần cũng toát mồ hôi lạnh như thế.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ Khương Thành chống lại sự vây công của
nhiều người đến thế mà còn có thể giết chết một Chính Thần có cùng cấp bậc
với mình.
Vậy nếu như người Khương Thành nhắm vào vừa rồi không phải là Ngôn Khuê
mà là mình, vậy thì sẽ thế nào đây?
Nghĩ đến khả năng này, hắn chỉ cảm thấy từng đợt rún lạnh.
Kẻ địch này quá mức quỷ dị rồi, quá nguy hiểm rồi.
Loại người này dù có bị bắt, bản thân mình liệu có thể khống chế được chăng?
“Vẫn may, may mà hắn chết rồi.”
Chỉ tiếc là hắn vốn không biết, Khương Thành lúc này đang nghe thấy tiếng
nhắc nhở của hệ thống.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra thực lực của kẻ địch, sắp xếp phương án
hồi sinh.”
“Ting! Kí chủ có được cơ hội một lần vào Lí thế giới, thời hạn một phút.”
Nghe thấy phương án có được, trong lòng Thành ca phức tạp vô cùng.
Nếu như là trước đây, hắn nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.
Bởi vì mỗi một lần vào Lí thế giới đều có được lợi ích.
Nhưng giờ đây, hắn cảm thấy cũng chỉ có vậy.
“Trận trước ca suýt a gia ở Lí thế giới rồi, hệ thống nhà ngươi không thể màu
mè mới hơn tí hả, sao lại cứ là trò này vậy?”
Hệ thống không màn đến ý kiến của hắn, tự mình đi trên con đường của mình.
“Ting! Kí chủ hồi sinh.”
Thế là ngay khắc sau, Khương Thành đã xuất hiện tại Lí thế giới “vừa gần gũi
lại vừa xa lạ”.
Nói gần gũi là bởi vì trước đó hắn đã vào ba lần, ở đây vẫn là một thế giới muôn
hình vạn trạng.
Từng cây tham thiên đại thụ đang chờ hắn đánh gãy.
Mà sau khi vào đây, tu vi tiên lực của hắn cũng không ngừng tự động tăng lên
như dự liệu.
Quả nhiên không hỗ là nội hạch giật giây Nguyên Tiên giới.
Nói xa lạ là vì trước đó hắn suýt chút đã an gia ở một Lí thế giới khác nó.
Ở đây, hắn mở đa góc nhìn ra, nhìn thấy cảnh vật cũng không thay đổi gì cả.
Do thời gian quý báu, ca này cũng không nghĩ nhiều, xông vào trong rừng tay
đánh chân đá liên tù tì.
Bóng quyền như điện, đánh liên tiếp vào trên cây.
Cành gỗ đen xì bay loạn tứ phương.
Sau khi mọi người giết chết Khương Thành, vốn còn định xuống dưới tiến công
Nam Hỏa thành.
Đột nhiên có một Thiên Thần thổ huyết ngay tại chỗ, ngã luôn xuống.
Những thần quan ở cạnh bên khẽ kinh ngạc.
Rồi lại nhìn vị thần quan này đã lịm đi ánh mắt, mặt vàng như giấy, yếu như
người gần đất xa trời.
“Huyền Chử thần quan, ngươi bị sao vậy?”
Câu này còn chưa kịp nói xong thì Huyền Chử thần quan kia đã trút hơi thở
cuối cùng.
“Chết rồi!”
Khi mọi người kinh hô lên thì cũng đã ý thức được đã xảy ra chuyện.
“Đang còn tốt lành mà sao Huyền Chử thần quan lại chết được?”
“Khương Thành đã bị giết rồi, không phải không còn kẻ địch nữa ư?”
Khi bọn họ đang kinh ngạc thốt lên thì lại có mấy thần quan nối tiếp nhau ngã
xuống.
Lúc này, mọi người bị dọa cho hồn bay phách tán.
Dù cho có là Nguyên Quang Chính Thần cũng có phần hãi hùng bạt cía.
“Ai! Là ai đã làm?”
“Kẻ địch ở đâu?”
“Công kích còn không có, sao có thể làm được vậy?”
“Lẽ nào Khương Thành vẫn chưa chết?”
Nguyên Quang là một cường giả đầu tiên thành tựu được vị trí Chính Thần,
cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự sợ hãi.
Rồi kinh sợ quét mắt xung quanh hắn, điều có thể nhìn thấy được chính là từng
Thiên Thần và Giới Thần đỉnh phong ngã xuống.
Cả quá trình đúng là quỷ dị đến rợn người.
“Không, chuyện này là không thể nào!”
“Không thể có chuyện như vậy được.”
Hắn vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, đồng thời cũng bắt đầu vung tay đánh loạn xạ
xung quanh.
Đạo ấn dẫn động lực Thiên Đạo, dấy lên những tiếng vang liên miên.
Uy năng hủy diệt thiên địa thậm chí bao trùm lên chính người của hắn ở xung
quanh, nhưng hắn lại chẳng màn.
Bởi vì không ra tay thì sẽ không có cảm giác an toàn.
“Ra đây, cút ra đây!”
Cuối cùng, sắc mặt của hắn trắng toát, phun máu tươi ra.