Quân Vương gằn từng tiếng một.
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt đó quả thực giống như muốn ăn thịt người.
“Đúng vậy, toàn bộ bảy Thần Quân đều là ta giết đó, ta có trách nhiệm với
chuyện này.”
Thành Ca vỗ lồng ngực, biểu hiện vô cùng “chịu trách nhiệm”.
“Ta khinh!”
Nước bọt của Quân Vương đều đã trực tiếp tức giận phun ra.
Cũng may Thành Ca né nhanh, bằng không phải bị hắn phun khắp cả người.
“Nói chuyện thì chú ý đến lời ăn tiếng nói chút, đây là nơi quan trọng của Thiên
Đan Tư, đừng phóng uế bừa bãi!”
Ca này rất không hài lòng phê bình.
“Tốt xấu gì ngươi cũng là cán bộ cao cấp của Thiên Cung đấy, chút tố chất này
cũng không có sao?”
Quân Vương suýt nữa bị hắn chọc tức đến bất tỉnh.
Chỉ dựa vào con sâu làm rầu nồi canh làm xằng làm bậy, quấy phá đến Thiên
Cung không được trật tự như ngươi còn có mặt mũi nói tố chất với ta ư?
À không đúng, trọng điểm của chủ đề hiện tại hình như không phải là cái này.
Keng!
Hắn đã rút đạo kiếm ra ngay tại chỗ.
“Nếu như ngươi còn dám nói bậy nói bạ nữa, đừng trách ta thật sự không khách
khí với ngươi!”
Lần này đến lượt ba vị Tông Sư bát phẩm đang ngồi đằng sau Thành Ca bất
mãn.
“Quân Vương, ngươi đã quá rồi.”
“Khương Thành là Thủ Tọa của Thiên Đan Tư ta, hoàn toàn được bọn ta kính
trọng, nếu như ngươi ra tay với hắn, vậy thì chính là ra tay với Thiên Đan Tư
ta.”
Thiên Lâm đ*o Tôn lạnh lùng đặt ra giới hạn.
“Đến lúc đó, bọn ta không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Mặc dù bọn họ chỉ là Đạo Tôn, nhưng lời của Đế đan sư bát phẩm vô cùng có
trọng lượng.
Quân Vương chỉ có thể lại thu kiếm lại.
Điều này khiến Thành Ca có hơi tiếc nuối, trực tiếp khai chiến cũng không phải
là không thể mà.
Chỉ là sẽ đánh hỏng hoa cỏ của Thiên Đan Tư mà thôi.
“Ngươi nói thật cho ta biết, làm sao ngươi biết Thích Vương Dực Vương bọn
họ lại ngã xuống?”
“Lúc đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không thành thật khai báo?”
Khương Thành vừa rồi rõ ràng đã nhận rồi, nhưng hắn căn bản không tin, chỉ
coi đây là sỉ nhục chỉ số thông minh của mình.
“Ta đã nói rồi, chính là ta làm đó.”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Quân Vương lạnh lùng cười: “Ngươi tính là thứ gì chứ, cũng xứng nhận chuyện
này sao?”
“Chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi có thể giết ai?”
“Thích Vương đứng ở trước mặt ngươi không đánh trả, ngươi cũng không thể
lay động hắn được.”
“Mạo nhận cái gì cũng được, vậy mà dám mạo nhận hung án tày trời này, ngươi
cho rằng như vậy thì có thể dát vàng lên mặt mình sao? Thật đúng là ngu xuẩn!”
“Thật sự là ta làm đó!”
Thành Ca cũng đã tức giận: “Mẹ nó, công lao của bản thân ta sao lại không thể
nhận chứ?”
“Ta ngược lại muốn xem thử ai dám cướp chiến tích của ta.”
“Thật sự là không thể hiểu nổi, đã nói rồi ngươi còn không tin.”
Quân Vương lạnh lùng giễu cợt nói: “Soi mặt vào trong nước tiểu mà xem
chính mình đi, ngươi có tư cách đánh đồng với Đạo Thánh sao?”
“Được rồi, là ta không xứng đấy.”
Thành Ca thầm nghĩ vốn dĩ ta đã thừa nhận thành thật rồi, tránh cho các ngươi
tìm hung thủ khắp nơi quá phiền phức.
Nếu như đã sống chết không tin, vậy các ngươi cứ tiếp tục phí công vô ích, từ từ
tìm đi.
Quân Vương tiếp tục truy hỏi: “Ngày đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Chiến tích của Thành Ca không được thừa nhận, tâm trạng rất không thoải mái,
thuận miệng chính là giả ngu.
“Ngày đó nào?”
“Chính là ngày mà Thích Vương bọn họ bị giết đó!”
“Ồ, sáng sớm hôm đó ta ngủ nướng, sau khi thức dậy đã đánh răng, thuận tiện
thảo luận một chút lí tưởng cuộc sống với muội tử bên cạnh…”
Mạch máu ở thái dương của Quân Vương co rút.
“Ta không hỏi ngày đó ngươi đã làm gì, ta là hỏi hiện trường bọn họ bị giết chết
hôm đó đã xảy ra chuyện gì!”
“Ai bị giết?” Thành Ca tiếp tục giả hồ đồ.
Quân Vương suýt nữa lại muốn tức giận vỗ bàn.
“Thích Vương và Dực Vương bọn họ!” Giọng nói của hắn rít ra từ trong kẽ
răng.
“Hả? Bọn họ đã chết rồi sao?” Thành Ca vẻ mặt kinh ngạc.
Làm đến giống như vừa mới biết chuyện này.
Cuối cùng Quân Vương vẫn là không nhịn được, mà lần này cái bàn trước mặt
hắn đã trực tiếp vỡ thành bột phấn.
Lửa giận của hắn hoàn toàn không kiềm chế được, chỉ vào Thành Ca lạnh lùng
gào thét.
“Tốt nhất ngươi đừng giả ngu, thành thật nói ra lúc đó cuối cùng đã xảy ra
chuyện gì cho ta!”
Khương Thành chỉ coi hắn đã bị bệnh chó dại.
Có hơi đồng tình lắc đầu.
“Vậy ngươi phải hỏi bản thân bọn họ chứ, hỏi ta làm gì, ta lại không biết.”
Quân Vương thầm nghĩ bọn họ đã chết rồi, ta đi đâu hỏi đây?
Không thể suy tính nhìn lại cảnh tượng khi đó, tìm vô số người ở khắp Nguyên
Cực Đạo nhưng lại không tìm thấy một người chứng kiến.
“Sao ngươi có thể không biết chứ, vừa rồi rõ ràng ngươi còn nói biết cái chết
của bọn họ…”
“Ta từng nói sao?”
“Vừa rồi rõ ràng ngươi đã nói qua!”
“Ta không nhớ nữa, có chứng cứ không?”
Quân Vương tỏ vẻ cả đời này chứ từng thấy qua loại cực phẩm này.
Lời chính miệng nói ra một lát trước, vậy mà còn mang nuốt trở lại?
Hắn quả thực không có chứng cứ, dù sao hắn lại không ghi hình lại tại chỗ.
“Các ngươi đều đã nghe thấy!”
Thế là hắn chỉ có thể tìm nhân chứng.
“Rõ ràng hắn đã nói biết đám người Thích Vương và Dực Vương bị giết…”
Ba người khác trong sân liên tục xua tay.
Mắt Thiên Lâm đ*o Tôn tràn đầy mù mịt.
“Có chuyện này sao?”
Thái Hành Đạo Tôn trả lời chắc chắn.
“Hoàn toàn không nghe thấy.”
Bắc Hà Đạo Tôn mỉm cười lắc đầu.
“Quân Vương thật sự là thích nói đùa.”
Vốn dĩ bọn họ đã bội phục Thành Ca sát đất, sau khi trải qua đại hội đan đạo
càng là hoàn toàn đã biến thành tay sai của Thành Ca.
Khương Thủ Tọa nói cái gì thì chính là cái đấy.
Đảo lộn trắng đen cũng không sao cả.
Quân Vương đã bị tức đến nổ tung ngay tại chỗ, hắn hận không thể giết đến trời
đất mịt mù ở Thiên Đan Tư này.
Nhưng hắn không thể làm như vậy.
Cuối cùng hắn chỉ có thể run rẩy tay, chỉ vào bốn vị có mặt.
“Các ngươi rất tốt, vô cùng tốt!”
“Bảy vị Thần Quân bị giết, không thể cứ như vậy cho qua đâu!”
“Ta hỏi lại ngươi một lần cuối, bảy vị Thần Quân cuối cùng là bị ai giết chết!”
Thành Ca thu lại nụ cười, màng mắt hơi rủ xuống, thong thả ung dung nếm một
ngụm trà.
Lúc này mới không mặn không nhạt liếc mắt nhìn về phía Quân Vương mặt đen
như mực.
“Chút thực lực bé nhỏ như vậy của ta, làm gì xứng tiến vào trong hiện trường
Thần Quân bị giết chứ? Loại chuyện này ngươi nên đi hỏi người có tư cách
đánh đồng với Thần Quân chứ!”
Quân Vương đột nhiên đã có hơi hối hận.
Phải biết Khương Thành là người chứng kiến bị nghi ngờ “duy nhất” mà hắn
vừa mới tình cờ phát hiện.
Vô cùng trân quý.
Cho dù có gai mắt tiểu tử này đi chăng nữa cũng nên hỏi ra tin tức nên biết
trước, mà không phải là các loại châm chọc khiêu khích ngươi là tính là thứ gì
gì đó.
Hiện tại đã đắc tội với người ta rồi thì rất khó hỏi.
Vì để truy hỏi chân tướng ngày hôm đó, hắn chỉ có thể nhẹ giọng.
“Vừa rồi ta chỉ là nói đùa thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
“Không sao không sao.”
Thành Ca rất rộng lượng mỉm cười khoát tay.
“Ta cũng là nói đùa thôi.”
“Ha ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ không so đo mà.”
“Đương nhiên rồi, lòng dạ ca xưa nay rộng lớn.”
Trong lòng Quân Vương thầm mắng, cho ngươi một chiếc gậy, ngươi đã có thể
leo lên trời.
Cứ đợi đi, đợi tương lai khi cuộc đánh cược hoàn toàn kết thúc, nhất định phải
cho ngươi biết mặt!
Có điều trên mặt ngoài, hắn vẫn là cười tươi như hoa.
“Cho nên ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta không nhìn thấy.” Thành Ca tiếc nuối giang tay ra.
“Cái gì? Trước đó không phải là ngươi còn nói…”
“Ta nói giỡn thôi mà, chuyện này ngươi cũng coi là thật sao?”
Thành Ca trực tiếp đứng dậy rời khỏi đại điện, để lại cho một bóng lưng vẫy tay
nói lời từ biệt.
Xa xa ném đến một câu.
“Sắc trời đã không còn sớm nữa, Thiên Đan Tư bọn ta không mời ngươi ăn cơm
nữa ha!”