khác của Thiên Cung vẫn âm thầm chú ý đến Khương Thành.
Con quái vật này xuất hiện ở bên cạnh mình, làm gì có ai không đổ mồ hôi chứ?
Lúc đầu bọn họ lo lắng Khương Thành lợi dụng cơ hội đại chiến sẽ đâm một
đao sau lưng Thiên Lân Quân.
Sau khi phát hiện tên này không có ý định nhúng tay vào thì mọi người mới thở
phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không dám chủ động đi trêu chọc Khương Thành.
Dù sao ngươi đừng có quấy rối là A Di Đà Phật bọn ta cảm ơn cả nhà ngươi rồi.
Vậy nên đã có một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện ở bên trong chiến trường.
Rõ ràng bộ não của hai bên đều sắp bộc phát, nhưng bên trong chiến trường
Khương Thành lại giống như một người vô hình.
Hoàn toàn không có một ai quan tâm đến hắn.
Nhưng mà lúc phát hiện hắn không ra tay mà chỉ loay hoay đi ra vào đi vào
chiến trường thì đám người Huyễn Vương vẫn chìm sâu vào vào trong mê hoặc.
Tên này đang bận rộn cái gì vậy?
Không phải là hắn đang âm thầm bố trí sát trận vô hình gì đó đấy chứ?
Nghĩ tới đây, bọn họ vội vàng gia tăng thêm mức độ tấn công Minh Nhai Thiên.
Nắm chắc thời gian để tránh có biến!
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Thiên Lân Quân cũng kết thúc trận
đại chiến này.
Các Đạo Thánh và toàn bộ bộ tinh nhuệ của Minh Nhai Thiên đều đã bị tiêu
diệt.
Mà Khương Thành cũng thu hoạch được rất nhiều, mấy ngàn Hồn lực cũng chỉ
bỏ sót có mười mấy cái mà thôi.
Sau khi hấp thụ toàn bộ những Hồn lực này, Thiên Hồn hồng sắc của hắn đã
tiến bộ hơn phân nửa, khoảng cách đến Thiên Hồn kim sắc cũng không còn xa
nữa rồi.
Ngoại trừ thu hoạch được sức mạnh Hồn lực, khi các cao tầng của Minh Nhai
Thiên bao gồm Định Hoằng và Ngôn Huyền bị giết thì hắn cũng đã tiện tay vơ
vét được một nửa chiến lợi phẩm.
Quả thực đúng là kiếm được đầy túi.
Hành động này làm cho Huyễn Vương và một đám cao thủ của Thiên Lân Quân
nhìn thấy hoang mang.
Phá hủy Minh Nhai Thiên là một đại thắng từ trước tới nay chưa bao giờ có đối
với bọn họ, chỉ là lúc này tất cả mọi người đều không rảnh để hoan hô ăn mừng.
Tất cả bọn họ đều đang dùng vẻ mặt khó chịu nhìn Khương chưởng môn kiểm
kê chiến lợi phẩm.
“Khương chưởng môn, có phải là ngươi có phần bất cẩn rồi không?”
Trong lòng Huyễn Vương tự nhủ thật đúng là được mở rộng tầm mắt, lần đầu
tiên nhìn thấy có người dám làm cái trò này ở trước mặt Thiên Lân Quân.
“Những kẻ địch này đều là do bọn ta ra tay giết chết, ngươi cũng không bỏ ra
chút sức lực nào, những bí bảo đạo khí và nhẫn trữ vật vừa nãy có phải nên
thuộc về bọn ta hay không?”
“Lời này của ngươi không đúng rồi.”
Thành ca cất tất cả những đạo khí đó đi.
“Cái gì gọi là ta không bỏ công sức chứ?”
“Không có ta các ngươi có cơ hội tiêu diệt bọn họ hay sao?”
Ôi cái này?
Huyễn Vương và mấy vị Đạo Thánh ngơ ngác nhìn nhau.
Nghĩ lại thì đúng là như vậy.
Thực lực của Minh Tái vực rất lớn mạnh, chỉ dựa vào Thiên Lân Quân thì e
rằng cộng thêm Kiêu Vương và Hạo Vương trước đó cũng rất khó giành được
chiến thắng.
Lại càng đừng nói đến việc chỉ một lần mà đã quét sạch được tất cả Đạo Thánh
của Minh Nhai Thiên.
Chuyện như thế cho dù Huyết Đế và Tâm Đế đích thân đến cũng không thể làm
ra được.
Dù sao Đạo Thánh đánh không lại mà lại còn không chạy trốn sao?
Là Khương Thành đã tạo ra cho bọn họ cơ hội tuyệt vời này, đã giúp bọn họ dọn
sạch được chướng ngại lớn nhất trong việc đánh chiếm Minh Tái vực.
“Các ngươi phải cảm ơn ta mới đúng, không thì bảo Thiên Cung phát thưởng
cho ta cũng không tệ.”
“Hơn nữa vừa rồi ta chỉ lấy có một nửa, cái này còn chưa đủ coi trọng sao?”
Thành Ca bĩu môi, hắc liếc mắt đánh giá bọn họ trên dưới một lượt.
“Đổi lại là Thiên Cung xuất hiện thì có thể có chút vận mệnh hay không?”
Bị hắn oán giận một trận như vậy, nhất thời mọi người đều vô cùng ấm ức.
Tại sao ngươi không nói rằng ngươi đã giết chết Kiêu Vương và tước vũ khí của
hơn chục ngàn người chứ?
Huyễn Vương biết nếu như không muốn hắn quay trở lại thì chỉ có thể ôm tâm
trạng vừa mừng vừa giận thu dọn chiến trường cho xong, sau đó trực tiếp ra
lệnh.
“Nhất cổ tác khí, đánh hạ đại bản doanh của Minh Tái vực!”
Một mệnh lệnh này làm cho bảy mươi ngàn Thiên Lân Quân có mặt ở đó tràn
đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt.
“Bây giờ bên đó là rắn mất đầu, chính là thời cơ tốt nhất để tấn công!”
“Không sai, mặc dù bên đó có hơn một chục triệu Tiên nhân, nhưng phần lớn
đều có cảnh giới thấp kém.”
“Hơn nữa không có chỉ huy, hoàn toàn là chia năm xẻ bảy, không chịu nổi một
cú!”
“Giết, tiến lên!”
“Đánh hạ Minh Tái vực, đây cũng là công lao vô cùng to lớn!”
Trong chớp mắt, Thiên Lân Quân lập tức lướt qua như gió cuốn mây tan gào
thét, thẳng hướng tới đại bản doanh của Minh Tái vực ở cách đó không xa.
Điều này làm cho Khương Thành cũng cảm thấy sửng sốt.
Vậy nên bởi vì lần này mình ra mặt mà toàn bộ Minh Tái vực cũng sắp bị tiêu
diệt rồi sao?
Lúc trước hắn chỉ muốn tiêu diệt hết tất cả kẻ thù của Phi Tinh Đường, ra mặt
cho các đệ tử của mình có một chỗ dựa.
Đúng thật hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chính bản thân mình lại làm ra chuyện
như vậy, trực tiếp thay đổi vận mệnh của một lãnh thổ.
Ở bên phía mặt trận của Minh Tái vực, hơn chục ngàn Tiên nhân đến từ vô số
môn phái Tộc quần vẫn còn đang xôn xao bàn tán ở trong các trại đóng quân
của mình.
“Bên trên tất cả đều đã xuất kích, tại sao không dẫn theo chúng ta?”
“Cái này ai biết được?”
“Dù sao chuyện tốt cũng không có phần của chúng ta, chuyện khổ sai mới đến
lượt chúng ta.”
“Vậy chúng ta ở lại đây sao?”
“Nếu không thì sao chứ? Ngươi dám tự ý nghỉ việc thử xem, đợi đến khi cao
thủ của Minh Nhai Thiên trở lại thì xử ngươi tội chết cũng là nhẹ rồi…”
Đủ loại bàn tán, xôn xao.
Thậm chí rất nhiều trại đóng quân còn xuất hiện một chút rối loạn, và sự bất an
cũng từ từ lan rộng ra theo thời gian.
Nói thật, cũng chính là do trước đây Minh Nhai Thiên quản lý quá mức nghiêm
khắc.
Nếu không phải sợ trả thù thì bọn họ đã gần như trốn thoát được từ lâu rồi.
Phần lớn những người này đều đến từ Đạo Tuyệt Chi Địa, Minh Tái vực lại
chẳng phải là một lãnh thổ không thống nhất gì cả.
Mọi người làm như vậy cũng vì nơi cư trú của Tộc quần và môn phái mình,
không lăn lộn nổi thì lập tức đổi một nơi khác chứ sao.
“Ông trời ơi..!”
“Đây là cái gì?”
“Không ổn, Thiên Cung đánh tới rồi!”
Nhìn thấy Thiên Lân Quân chỉnh tề lộ ra sát khí đằng đằng ở phía sau Huyễn
Vương, sắc mặt của rất nhiều Tiên nhân đều đã thay đổi kịch liệt.
Không ít trại đóng quân cũng đã loạn xạ ngay lập tức.
Mặc dù số lượng người của bọn họ vượt xa Thiên Lân Quân, nhưng một chút
lòng tin chiến thắng bọn họ cũng không có.
Bởi vì không có Đạo Thánh.
Ngoại trừ mấy tên Đạo Tôn cả gan bay đến giữa không trung thì thậm chí
những người khác cũng đã bắt đầu suy nghĩ phải chạy trốn như thế nào rồi.
“Ngươi, tại sao đột nhiên các ngươi lại xông tới đây?”
Nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của bọn họ, Huyễn Vương dẫn đầu
tỏ ra vẻ kiêu ngạo.
“Ngươi nói xem tại sao bọn ta lại xông tới đây?”
“Là kẻ thù của nhau mà còn cần phải cho ngươi lý do sao?”
Nhìn thấy Thiên Lân Quân sắp phát động điên cuồng tấn công ngay sau đó, mất
tên Đạo Tôn suýt chút nữa đã mất hồn mất vía.
“Ngươi, các ngươi không sợ Minh Nhai Thiên sao…”
“Minh Nhai Thiên?”
Rất nhiều Đạo Thánh và Tiên tướng thống lĩnh của Thiên Lân Quân ở bên này
đều cười phá lên.
“Bọn họ vẫn còn trông cậy vào Minh Nhai Thiên?”
“Minh Nhai Tiên đã bị tiêu diệt hoàn toàn, từ nay về sau cũng không còn tồn tại
nữa rồi!”
“Bây giờ đến lượt các ngươi, đã suy nghĩ xem chết như thế nào rồi chứ?”
Giọng nói của bọn họ truyền khắp tất cả trại đóng quân, khiến cho rất nhiều
Tiên nhân vốn còn đang tụ tập lại run rẩy toàn thân, suýt chút nữa đã ngã ngay
tại chỗ.
Cái gì?
Minh Nhai Thiên lại có thể bị diệt sạch sao?
Điều này sao có thể chứ?
Nhưng mà vào khoảnh khắc này khi đối mặt với mũi quân của Thiên Lân Quân,
Minh Nhai Thiên bình thường làm mưa làm gió cũng không có một cao thủ nào
dám đứng ra chống lại đối phương.
Trong chốc lát, gần như tất cả mọi người đều đã rơi vào trong sự tuyệt vọng.
“Tại sao có thể như vậy chứ?”
“Rốt cuộc những Đạo Thánh kia đã đi đâu rồi?”
“Thời điểm mấu chốt, làm sao bọn họ có thể bị diệt sạch chứ…?”
Huyễn Vương cũng mặc kệ cảm xúc của bọn họ.
Hắn chậm rãi giơ cánh tay phải lên và chuẩn bị hạ lệnh cho toàn quân xuất kích.
Nhìn thấy cánh tay phải của hắn, rất nhiều Tiên nhân hoặc là vẻ mặt tuyệt vọng
ngây ngốc đứng tại chỗ, hoặc là điên cuồng bỏ chạy khắp nơi.
Nhưng vào lúc này Khương Thành lại chạy tới hiện trường.
“Dừng tay!”