Những ánh mắt đó có khó tin, cũng có hâm mộ mãnh liệt.
Có thể dễ dàng điều tra ra được thân phận của Cung Tình, nàng là người có gốc
rễ rõ ràng.
Năm đó nàng là hậu nhân của một tiểu cảnh chủ trong Thiên Hồng Lĩnh của Phi
Tuyết vực, sau này tộc Cung thị bị lật đổ, nàng trở thành con cá lọt lưới duy
nhất.
Người từng trải qua lang bạt kỳ hồ trong giới tu chân cũng không hiếm lạ gì.
Nàng là người địa phương của Băng tộc, không có gì để nghi ngờ hết.
Mà chuyện nàng quen biết Khương Thành một tháng nay cũng đã bị tra ra hết.
Tuy Băng cung tuyên bố nàng tư thông với địch nhưng thực tế cũng chẳng coi
nàng ra gì.
Khương Thành là cường giả có thể giết chết Đế Cảnh thất trọng mà Cung Tình
chỉ là một Đế Cảnh nhị trọng nhỏ nhoi.
Vừa nhìn đã thấy hai người không cùng một thế giới, đôi bên hơn kém nhau
không biết bao nhiêu thứ bậc.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng cũng chỉ là kẻ đáng thương bị một tên dị
giới lừa gạt mà thôi.
Chẳng qua chỉ là một hướng đạo, một quân cờ, lợi dụng xong rồi bị ném đi.
Ai mà ngờ được, một giây trước khi bước chân vào Băng Nguyên cốc, Khương
Thành lại không hề quên mất nàng.
Thậm chí còn gọi nàng là bằng hữu.
Là tộc nhân Băng tộc, Cung quân sư không có nước mắt.
Nhưng giờ khắc này, người vẫn luôn lý trí như nàng lại run lên vì cảm động.
Đương nhiên là nàng muốn vào Băng Nguyên cốc rồi, ngay cả nằm mơ cũng
muốn.
Nhưng chưa bao giờ dám mơ mộng hão huyền.
Đáng tiếc, Vân Soa tôn giả phía trên lại lắc đầu.
“Chỉ có tự mình lên đỉnh mới có thể bước vào Băng Nguyên cốc, dù là ai cũng
không có ngoại lệ.”
Mắt thấy Khương Thành nhíu mày, hắn cũng hiếm có mà bổ sung thêm một
câu.
“Nếu tự nàng ta có thể lên được thì sẽ được tiến vào.”
Khương Thành suýt nữa thì bị hắn chọc cười.
“Không đến Đế Cảnh ngũ trọng thì vốn không có tư cách tham gia thang băng
này của các ngươi, nàng phải lên đây thế nào được?”
Dù mình có kéo tay nàng, thậm chí cõng nàng thì cũng không thể làm gì được.
Nàng không vào được phạm vi thang băng.
“Có thể hạ thấp tiêu chuẩn chút được không?”
Vân Soa tôn giả lắc đầu.
“Không thể.”
Chuyện này…
Tiếng thở dài thất vọng dậy lên từ trong đoàn người.
Rất nhiều nữ tu sĩ nhân tộc đều đỏ hoe vành mắt.
Mặc dù không liên quan gì đến các nàng nhưng các nàng đã tưởng tượng ra một
tình yêu đau thương mà đẹp đẽ, rung động tâm can, vượt qua dân tộc, vượt qua
cảnh giới.
Hai người họ từ nay về sau sẽ phải chia cắt vĩnh viễn sao?
Cung Tình đã thỏa mãn rồi.
Cho dù không vào được, cũng đã thỏa mãn rồi.
Nàng ngước nhìn thân ảnh quen thuộc phía trên kia, vẫy vẫy tay, giọng nói run
run: “Chủ công à, người mau vào đi… Ta không sao đâu, tấm lòng của người ta
sẽ khắc ghi mãi mãi…”
Cao thủ Băng cung bên cạnh không ngừng cười nhạt.
Sợ rằng ngươi chẳng có cơ hội đó đâu.
Cứ tưởng ngươi chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng gì.
Không ngờ ngươi lại quan trọng với hắn như vậy, vậy thì bọn ta càng không thể
bỏ qua cho ngươi được.
Giữ ngươi lại không chừng tương lai sẽ có tác dụng lớn.
Chờ Khương Thành đi vào rồi, ngươi sẽ không bao giờ thấy được mặt trời nữa
đâu.
Khương chưởng môn mỉm cười.
Chuyện hắn muốn làm không có gì là không làm được hết.
“Không thể châm chước chút nào hả?”
Vân Soa tôn giả gật đầu: “Việc này không thể châm chước được.”
“Vậy được, để tự ta làm.”
Nói xong hắn trực tiếp nhảy xuống khỏi thang băng.
Không riêng gì tất cả tu sĩ đang vây xem bên dưới, ngay cả Vân Soa tôn giả
cũng hết sức kinh ngạc với hành động này.
Hắn không thể nào hiểu nổi.
Những người khác cũng không thể giải thích được.
Cơ hội bước vào Băng Nguyên cốc đã gần trong gang tấc mà lại còn chủ động
nhảy xuống?
Chỉ vì mang một bằng hữu theo?
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Đám cao thủ Băng cung sợ đến mức vội vã lùi lại.
Đùa chứ nơi này chính là khu vực trống, họ cũng không chắc mình có thể đánh
thắng được Khương Thành hay không, lại không dám bảo đảm tên này sẽ không
nổi điên.
Nhưng trong mắt Quý Thương lại ánh lên vẻ mừng rỡ chợt lóe lên rồi biến mất.
Đã xuống rồi còn lên lại thì chắc gì đã lên được.
Cho dù lên được chắc cũng lưu lại ấn tượng xấu với Băng Nguyên cốc rồi.
Một cơ hội đặt ngay trước mắt như vậy mà không biết quý trọng, lại đi quan
tâm chuyện nữ nhi tình trường vô nghĩa, tên này vốn không phải người nên làm
đại sự.
Thật là ngu xuẩn.
Ngay cả Cung quân sư mới nãy còn đắm chìm trong sự cảm động cũng bị chọc
điên lên.
Khương Thành vừa xuống đến nơi nàng đã vội xông lên.
“Ngươi làm gì vậy hả? Vất vả lắm mới lên tới nơi lại xuống đây làm gì không
biết?”
“Chỉ biết vọng động làm càn, cơ hội tốt như vậy, ngươi thật chẳng khôn ngoan
chút nào.”
Nàng rất vui mừng khi Khương chủ công có thể vào đó, cũng không hề mong
muốn hắn bỏ qua cơ hội này.
“Gì mà vất vả đâu, ta rất nhẹ nhàng mà.”
Khương Thành cười híp mắt nhún vai: “Xuống đây chẳng phải để mang ngươi
lên cùng hay sao?”
“Không được đâu, cảnh giới của ta quá thấp…”
“Cũng không chắc đâu.”
Khương chưởng môn nhớ lại toàn cơ đồ lâu rồi chưa dùng đến.
Cùng lắm thì giấu Cung Tình vào đó đem lên là được rồi.
Năm đó bảo đồ này chứa đựng hơn mười vạn người của Phi Tiên môn cùng
nhau bay lên tiên giới.
Là một thần khí gian lận.
“Ta có một đạo trường không gian, ngươi cứ vào đó trước đã.”
Dứt lời hắn đã đưa Cung Tình vào trong toàn cơ đồ.
Sau đó hắn lại xoay người, thuận lợi leo lên thang băng.
Mà Cung Tình được hắn mang theo thật sự không bị bài xích khỏi đó, cứ như
vậy gian lận qua được sự nhận biết của thang băng.
Tất cả mọi người đều nghệt ra trước hành động của hắn.
Ôi cái đệt, lão huynh à sao mà ngươi làm được vậy?
Còn có thể mang người theo như vậy hả?
“Như này không hợp lí tẹo nào.”
“Rõ ràng là làm càn ngay trước mặt Băng Nguyên cốc luôn?”
“Nhưng cũng phải có bản lĩnh đã, đầu tiên bản thân ngươi có thể lên được đến
đỉnh này, thứ hai là ngươi phải có một cái đạo trường thần kỳ gì gì đó.”
Quý Thương sắp ngạc nhiên rớt cả hàm luôn rồi.
Hắn tỏ vẻ khó tin mà mở to hai mắt, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Vậy cũng được hả?
Đừng nói là hắn, ngay cả Vân Soa tôn giả cũng suýt nữa hóa đá.
Hắn tự hỏi rằng đời này có chuyện lạ nào mà hắn chưa gặp đâu, nhưng thật sự
chưa từng thấy kiểu này bao giờ.
Tên này rốt cuộc làm thế nào vậy nhỉ?
Khương Thành cũng chẳng thèm cho hắn thời gian khiếp sợ.
Lần này hắn lười leo, nhảy thẳng từ bậc thứ nhất lên bậc 128 luôn.
Mọi người bên dưới trào máu họng.
Đại lão, ngươi có thể khiêm tốn chút được không?
Dùng một cách giản dị hơn đi lên cũng không được hả?
Ngươi làm vậy chúng ta sao mà chịu nổi?
Hôm nay bị ngươi lòe cho hai phát liên tục như này, sợ sau này mọi người
chẳng ai muốn leo thang băng nữa.
“Được rồi, ta lại đến rồi này.”
Khương Thành cười tủm tỉm vẫy tay với Vân Soa tôn giả.
“Giờ mình vào được chưa nhỉ?”
Khóe miệng Vân Soa tôn giả giần giật.
Rất muốn chửi thành tiếng.
Ngươi coi Băng Nguyên cốc bọn ta là cái gì?
Dám mang người trốn vé trước mặt ta có phải quá kiêu ngạo rồi không hả?
Dù ngươi không không thèm nể mặt ta thì cũng phải tôn trọng ta một chút chứ?
Hắn lắc đầu cật lực: “Không được.”
“Ủa vì sao?” Khương Thành rất chi là khó hiểu.
Vân Soa tôn giả giận dữ nói: “Ngươi cho ta là kẻ ngu à? Dùng cách này tuyệt
đối không được.”
“Vị trí trong Thông Thiên phù cũng có hạn thôi, không thể để người trà trộn vào
được.”
“Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là mình ngươi đi vào, hai là cả hai ngươi
đừng hòng đi vào.”
Hắn thậm chí còn hoài nghi đạo trường của kẻ này có phải còn chứa những
người khác bên trong không.
Đừng để đến lúc đó trong Băng Nguyên cốc tự nhiên nhiều lên tận mấy chục
triệu người, vậy thì thật sự sẽ rất hỗn loạn.