thể giành chiến thắng, nhưng cuối cùng tất cả vẫn không khỏi tán thưởng khi
nhìn thấy nàng đã thực sự chém chết Bạch Diệu Tinh chủ một cách nhẹ nhàng
lưu loát.
“Trời ạ, đây thật sự là tân thượng vị Tinh chủ sao?”
“Vẫn còn là Đạo Tôn mới lên cấp đấy.”
“Thiên tài tuyệt thế có khác!”
“Đúng vậy, Bạch Diệu Tinh chủ đã là Tinh chủ lâu năm, trước kia mạnh đến cỡ
nào chứ.”
“Thật không ngờ, hắn ta ở trước mặt Thu Vũ Tuyền không có chút sức lực đánh
trả nào.”
“Các ngươi nói xem ai mạnh hơn, Thu Vũ Tuyền hay Khương Thành?”
Vấn đề này nhanh chóng dấy lên cuộc bàn tán sôi nổi.
“Chắc là Khương Thành nhỉ?”
“Khương Thủ Tọa một mình giết hết mười hai Đạo Tôn, cái này tính ra còn
chấn động hơn nhiều.”
“Không sai, Thu Vũ Tuyền chỉ giết một tên, không thể so được!”
Nhưng cũng có một số người có ý kiến khác.
“Pháp cảnh kỳ lạ kia của Thu Vũ Tuyền thoạt nhìn cực kỳ phi thường.”
“Pháp Tắc không gian của Khương Thành chỉ là thường quy, còn Pháp Tắc
không gian của Thu Vũ Tuyền là thứ chúng ta chưa từng thấy trước đây.”
“Hơn nữa, người nàng giết không phải là Đạo Tôn bình thường, mà chính là
Bạch Diệu Tinh chủ.”
Một số người lập tức tính toán như tiểu học.
“Bạch Diệu Tinh chủ đã dễ dàng giết ba tên Đạo Tôn trước đó, Thu Vũ Tuyền
lại giết hắn rất nhẹ nhàng, điều đó có nghĩa Thu Vũ Tuyền cũng có thể một
mình chọi hơn chục tên.”
Bọn họ tranh cãi không ngừng ở đây, hai người trong cuộc lại không hay biết gì.
Và Bạch Diệu Tinh chủ vừa bị Thu Vũ Tuyền chặt đầu, cũng sống lại tại một
nơi khác trong bí cảnh, người đầy máu me.
Thiên Đạo hộ phù quả thực vô cùng thần kỳ.
Hắn không chỉ sống lại mà còn phục hồi thể lực, tiên lực và thần hồn đến mức
hoàn thiện.
Chỉ là tính tình không thể khôi phục được nữa.
“Thu Vũ Tuyền chết tiệt!”
“Chỉ là một Tinh chủ mới lên cấp, dám không cho ta mặt mũi!”
“Cứ chờ đi, chờ ta trở lại Bạch Diệu tinh, ta nhất định sẽ cân nhắc ngươi thật
kỹ.”
Sau khi mất một mạng, tính khí kiêu ngạo của hắn thu liễm lại rất nhiều.
Tuy nhiên, cho dù là vậy, sau đó hắn lại dùng thân phận Tinh chủ, đe dọa ép
buộc hai Đạo Tôn tự nguyện nhận thua mà rời sân.
Đúng lúc này, một tòa cung điện sang trọng cao ngất trời hiện ra trước mắt hắn.
Bạch Diệu Tinh chủ cảm thấy thật khó tin.
Bên trong bí cảnh này, ai lại dám vênh váo như vậy?
So với ta thì kẻ này còn to gan không biết tiết chế hơn!
Chẳng lẽ là một vị Đạo Thánh lâu năm nào đó?
Hắn vội vàng tiến lên một bước, áp chế lại hơi thở của mình, cẩn thận che giấu
từng chút để không bị phát hiện.
Dù sao cũng chỉ còn một mạng, bị giết lần nữa sẽ bị đào thải.
Bạch Diệu Tinh chủ thậm chí còn không dám tùy tiện do thám bằng thần niệm.
Khi gặp phải kẻ mạnh hơn mình, nước sông không phạm nước giếng là thích
hợp nhất.
Thế nhưng những người bên trong cung điện không hề mang bất cứ đồ che chắn
nào, cứ tùy ý mà nằm trên ghế xếp tại sân thượng, vênh váo đến mức muốn hắn
không nhìn thấy cũng là chuyện khó.
“Khương Thành?”
“Với tiểu nữ tiên hắn thường mang theo?”
“Vậy mà lại là bọn họ?”
Bạch Diệu Tinh chủ tự nhiên bốc lên lửa giận khó giải thích được.
Cmn! Sớm biết là các ngươi thì ta còn che giấu làm cái cóc gì?
Thật quá mất mặt!
Hắn lập tức tỏa ra uy áp của thượng vị chủ tinh, xuyên qua bầu trời tựa như sao
băng, lập tức lao tới đại điện phía trước.
Trường kích vung lên, Thành Ca cản đường hắn.
“Khương Thành, ngươi đúng là kiêu ngạo!”
Thành Ca từ trên ghế dựa ngồi dậy, liếc mắt một cái nhưng không nhận ra là ai.
Thượng vị chủ tinh so với mấy Đạo Tôn bình thường, bề ngoài cũng không
khác nhau là bao.
“Ta rất kiêu ngạo sao?”
Hắn hơi buồn bực nhìn sang Lăng bên cạnh.
Kẻ ở phía sau đã quen trợn mắt mà nói dối, nghe hỏi vậy liền cười híp mắt lắc
đầu.
“Không hề kiêu ngạo, không ai khiêm tốn được bằng ngươi đâu ạ.”
“Đúng đó, thật là khó hiểu.”
Khương Thành từ trong cung điện bay ra ngoài, Lăng đứng trên bầu trời đối
diện với Bạch Diệu Tinh chủ.
“Lão huynh, ngươi như vầy muốn khai chiến với ta sao?”
“Ta khuyên ngươi nên mang thêm ít người tới đi, nếu không ta sợ mình không
đủ tận hứng.”
Nghe được câu này, Bạch Diệu Tinh chủ suýt chút nữa cười phá lên vì giận.
Sao chứ, ý này của ngươi là không muốn khi dễ ta à?
Việc này hắn càng không thể nhịn nổi.
“Tên chết tiệt, Thu Vũ Tuyền thì cũng thôi đi, ngươi mà cũng dám vênh váo
kiêu ngạo với ta sao? Ai cho ngươi tư cách đó?”
“Ngươi thật sự coi trọng chút khoác lác đùa bỡn của Thiên Cung song kiêu
sao?”
“Thu Vũ Tuyền?”
Thành Ca ngược lại có hơi hứng thú.
“Ngươi có gặp nàng ta không?”
Bạch Diệu Tinh chủ lạnh lùng nói: “Có thì sao?”
“Ồ, ngươi còn đứng ở đây, chẳng lẽ ngươi đánh bại nàng ta rồi?”
Khương chưởng môn có chút thất vọng.
“Vậy xem ra nàng ta cũng chả có gì đặc biệt, thế mà lúc trước còn đến tìm ta
khiêu chiến.”
Sắc mặt của Bạch Diệu Tinh chủ lúc xanh lúc trắng, trong lòng hắn còn hơi nghi
ngờ có phải Khương Thành đang cố ý giả ngu để chế giễu mình hay không.
Cmn, chẳng lẽ ngươi không biết Thiên Tâm Tiên phẩm có thể giúp chết thêm
một lần sao?
Ta không thắng, là nàng ta thắng!
Nhưng hắn không thể chính miệng nói ra sự thật này được.
“Xui xẻo cho ngươi!”
Trường kích của hắn lại có thêm mấy điểm tinh mang lượn lờ xung quanh.
“Nếu là những người khác, ta sẽ cho bọn họ cơ hội nhận thua, nhưng hôm nay
ta nhất định phải để ngươi nếm trải đau đớn cực hạn trước khi rút lui.”
Thành Ca hơi sững sờ.
“Sao lại đối tốt với ta vậy?”
Bạch Diệu Tinh chủ cười lạnh một tiếng.
“Chỉ là nhìn thấy bọn Thiên Cung song kiêu chó má các ngươi ở đây khoe
khoang khiến ta khó chịu!”
Hắn đã quyết định, cơn giận lúc nãy do Thu Vũ Tuyền gây ra, bây giờ hắn
muốn chuyển lên người tên Khương Thành này.
Nghe lời này của hắn, Thành Ca đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Vậy ngươi cố lên.”
Nói xong, hắn cũng xuất ra Đạo Kiếm bát giai của mình.
Khi cả hai triển khai thế trận, vẻ mặt của nhiều người đều hơi suy sụp.
Không phải dành cho Khương Thành, mà là dành cho Bạch Diệu Tinh chủ.
Ngươi đụng ai không đụng, vậy mà lại chạy tới đây trêu chọc tên sát tinh này.
Tên này cách đây không lâu vừa mới giết chết mười hai Đạo Tôn.
Hơn nữa, những kẻ bị hắn giết chết đều không có cơ hội sống lại…
Đây không chỉ là đá trúng một tấm sắt, mà là đạp phải núi đao!
Tội gì phải khổ thế chứ?
Bạch Diệu Tinh chủ không biết hết những chuyện này.
Hắn vốn cho rằng Thu Vũ Tuyền tốt xấu gì cũng là là một thượng vị Tinh chủ,
đánh thắng mình thì cũng nghe tạm được.
Khương Thành là cái thá gì chứ, nhất định là không bằng mình.
Nhưng ngay lúc hắn muốn ra tay, một bóng người ở gần đó bay đến.
Bạch Diệu Tinh chủ chăm chú nhìn, không khỏi nheo mắt.
“Ly Thần Tinh chủ!”
“Sao ngươi lại tới đây?”
Ly Thần Tinh chủ cũng giống như hắn, đều là thượng vị Tinh chủ lâu năm.
Ly Thần Tinh chủ nhìn ra phía sau hắn, vẻ mặt cũng lộ ra sự kiêng dè tương tự
Bên trong bí cảnh này, tất cả mọi người đều là đối thủ của nhau.
“Bạch Diệu Tinh chủ, chúng ta không cần giao đấu sớm đâu, chi bằng cố lưu lại
đến mấy ngày cuối cùng, ngươi thấy thế nào?”
Bạch Diệu khẽ gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy!”
Mặc dù hắn có khoác lác, nhưng cũng không phải là người không có não.
Trước đó hắn toàn giết mấy Đạo Tôn bình thường và trung vị Tinh chủ, đều là
những kẻ có sức mạnh kém hơn hắn rất nhiều.
Lần khiêu chiến Thu Vũ Tuyền kia, nàng ta là thượng vị Tinh chủ mới lên cấp,
căn cơ chưa ổn định rất dễ xử lý.
Ly Thần Tinh chủ và hắn có thực lực tương đương, nếu giao chiến quá sớm, dù
có thắng được cũng phải trả cái giá rất đắt, vô cùng bất lợi cho những trận tỷ thí
sau.
Trận chiến ngang tài ngang sức thế này, tốt hơn hết nên đợi đến “Vòng chung
kết” cuối cùng.
Sau khi hai người ăn ý hiểu rõ, lập tức không hẹn mà nhìn về phía Khương
Thành lần nữa