như tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Mỗi người đều đang suy nghĩ đến ý tứ đằng sau những câu nói này.
Người đầu tiên phá vỡ sự yên bình chính là Mâu Vũ.
“Khương Thành, ngươi…”
Lúc này nàng đã rơi vào trong cảm xúc mừng rỡ tột độ.
Nỗi lo lắng âm thầm trước đó đã hoàn toàn biến mất không còn lại chút gì nữa,
thay vào đó là cảm động khó có thể kìm nén được.
“Ngươi làm ta phải báo đáp thế nào chứ!”
Mà lúc này, tất cả đám người Giáng Hàn và Lung Lâm cũng đã bắt đầu reo hò.
“Con mẹ nó! Cái này quả thực là Khương chưởng môn tặng không chỗ tốt cho
chúng ta mà!”
“Ha ha ha, cô gia vốn là người một nhà, bình tĩnh bình tĩnh!”
“Thật tốt quá, như vậy cuối cùng chúng ta cũng không cần phải lo lắng cái gì ăn
không được nữa rồi!”
Mà mười mấy nhà thương hội ở bên cạnh thì hoàn toàn nhốn nháo trong gió.
Cái này là gì chứ?
Thiên Khu các không cần bỏ ra một đồng tiền vốn nào, trống không nhận được
ba mươi phần trăm thu nhập từ đám Trọc Ma kia sao?
Nguyên liệu Trọc Ma lại không giống với kinh doanh thông thường, tất cả bán
đi đều sẽ thu vào.
Mấy chữ kia đủ để làm cho người ta hít thở cũng khó khăn.
Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?
Dựa vào cái gì chứ, chỉ vì Mâu Vũ xinh đẹp?
Trong lòng bọn họ chua xót vô cùng giống như đã bị ngâm trong nước chanh
vậy.
“Khương đạo hữu, như vậy không ổn thì phải?”
“Thiên Khu các bán giúp ngươi, vậy cũng cần thời gian, ngươi còn đang gấp…”
“Ta gấp lúc nào chứ?”
Thành ca nhún vai.
“Ta không vội đâu!”
Trước đó rất nhiều Trọc Ma bị hắn mang đến Cô Thần giới như vậy, sau đó lại
còn bận rộn làm màu ở Khiếu Mang vực, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc sẽ
bán đi.
Nếu không phải thấy các đệ tử tu luyện, cảm thấy mình cũng cần phải “khổ
luyện” một chút thì hắn cũng sắp quên mất mình còn có một đám bảo vật như
vậy rồi.
Nhìn thấy nói không dao động nổi, mọi người chỉ có thể chọc gậy bánh xe.
“Khương đạo hữu, bọn ta chỉ cần hai tám phần trăm hoa hồng là được!”
“Bọn ta chỉ cần hai lăm phần trăm, có thể suy nghĩ đến bọn ta hay không?”
“Nguyệt Thường ngươi có ý gì? Tranh giành với ta sao?”
“Làm ăn làm gì có cái gì không tranh giành chứ, từ trước đến nay đều là người
trả giá cao thì sẽ được.”
“Đáng ghét! Vậy bọn ta chỉ cần hai mươi phần trăm, hai mươi phần trăm hoa
hồng là đủ!”
Nhưng cái giá tiền này cũng lập tức bị chìm ngập rồi!”
“Mười tám phần trăm, Duyệt Dung các bọn ta ra giá mười tám phần trăm,
Khương đạo hữu ngươi vẫn không suy nghĩ sao?”
“Mười lăm phần trăm!”
“Mười phần trăm! Bọn ta chỉ cần mười phần trăm!”
Thử nghĩ xem nhiều Trọc Ma như vậy, mười phần trăm cũng là một con số
không thể nào tin nổi rồi.
Trong nháy mắt, mười mấy nhà thương hội đã nhanh chóng cuốn lên, liên minh
mỏng manh trước đó đã sớm chia năm xẻ bảy.
Khoa trương nhất chính là Mậu Hoàng Đạo Thánh.
Nhưng đột nhiên lại quái gỡ rống lớn một tiếng: “Bọn ta không cần hoa hồng!”
Hắn chen đến trước mặt Thành ca, khàn cả cổ nắm chặt tay lại.
“Khương đạo hữu, chỉ cần ngươi giao Trọc Ma cho bọn ta bán ra, bọn ta không
lấy một xu, toàn bộ sẽ thuộc về ngươi!”
Tất cả mọi người đều bị cái “bảng giá” này làm cho sợ ngây cả người.
Lão huynh! Vài xu tiền hoa hồng cũng không muốn, tận lực phân giải Trọc Ma
không công, còn muốn bán giúp, vậy các ngươi đang âm mưu gì chứ?
Rất nhiều người cũng bắt đầu cảm thấy hoang đường, nhưng cẩn thận nghĩ lại
thì đúng là đã hiểu ra.
Những con Trọc Ma ở trước mắt Hoang tộc kia cũng đã vang dội đến mức Tiên
nhân từ tất cả mọi nơi đều ùn ùn kéo đến và thỉnh cầu bọn họ rồi.
Nếu như mình nhận được quyền kinh doanh độc nhất vô nhị đám Trọc Ma này
của Khương Thành, vậy sẽ có ý nghĩa như thế nào?
Tương lai sẽ có không biết bao nhiêu thương hội, cao thủ, tông phái, thế gia, tộc
quần đều sẽ chủ động tới cửa, chỉ để thỉnh cầu mua được một chút nguyên liệu
Trọc Ma từ chính mình.
Chỉ cần làm ăn một chút là có thể thành lập lên một mạng lưới liên lạc khổng lồ.
Tương lai việc kinh doanh ở những nơi khác trong Nguyên Tiên giới có thể
mang đến biết bao nhiêu tiện lợi chứ?
Thu nhập ẩn này quả thực không thể nào tính toán được!
Đây mới là giá trị lớn nhất mà Khương Thành trao cho Thiên Khu các - cơ hội
nhanh chóng vùng lên.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ điểm này, các thương hội lớn cũng nhao nhao nói ra
báo giá mới nhất.
“Khương đạo hữu, bọn ta cũng không cần thù lao!”
“Bọn ta cũng không cần, chọn bọn ta đi!”
“Được rồi được rồi.”
Khương Thành không nhịn được phất tay.
“Ta cho rằng đám các ngươi có thể đã có tính toán rất tốt rồi, thật sự là mỗi một
ngày đều nghĩ đến chuyện tốt.”
“Mâu Vũ là bạn của ta, vậy các ngươi có quan hệ gì với Trọc Ma này chứ?”
Hắn có ngu ngốc mới đồng ý với những thương hội này.
Thật sự không cần một chút thù lao nào, vậy đối phương hoàn toàn không quan
tâm tới giá cả, bởi vì bán được giá cao đến đâu cũng sẽ không nhận được thêm
bất cứ lợi ích nào.
Thậm chí bọn họ còn có thể sử dụng Trọc Ma mà mình có để đi báo đáp, vì bọn
họ đả thông quan tiết thương hội.
Mà Thiên Khu các lại không giống như vậy, chưa nói đến ba mươi phần trăm
hoa hồng sẽ mang đến động lực, bản thân danh dự của Mâu Vũ cũng đã được
Thành ca tự mình kiểm chứng nhiều lần rồi.
Khi các thương hội lớn ỉu xìu rời đi, tin tức Thiên Khu các sắp thay thế Khương
Thành bán ra tất cả Trọc Ma cũng đã truyền ra khắp cả chợ.
Mà trong tương lai còn có thể lan rộng đến tất cả các khu vực ở Nguyên Tiên
giới.
Rất nhiều Tiên nhân lại vọt tới chợ một lần nữa, mà Mâu Vũ chỉ có thể tuyên bố
rằng trước mắt nhóm Trọc Ma này chưa phân giải nên tạm thời không bán ra.
“Nếu như các vị quan tâm thì sau này có thể đến núi Huyễn Tắc ở Khiếu Mang
vực, Thiên Khu các bọn ta sẽ chuyển tới đó.”
Nàng biết rất rõ, không có Khương Thành đứng ở sau lưng thì cửa làm ăn này
của nàng sẽ không được yên ổn.
Có thể đoán được, rất nhanh núi Huyễn Tắc sẽ biến thành một khu vực náo
nhiệt gấp mấy lần so với chợ Hoang tộc.
Chẳng bao lâu sau, mọi người ở Thiên Khu các cũng thu hồi quầy hàng và rời
khỏi Hoang tộc.
Mà kèm theo sự rời đi của bọn họ, rất nhiều Tiên nhân ở phía ngoài cũng lập tức
đi theo.
Ở bên trong Hành cung, cuối cùng Mâu Vũ cũng không nén nổi tò mò, nàng hỏi
một vấn đề mà nàng rất gấp rút muốn biết.
“Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu Trọc Ma?”
Ở bên cạnh cho dù là Lung Lâm, Mạch Phong hay Kỷ Linh Hàm và Giáng Hàn
đều lập tức ngừng bắt chuyện, bọn họ chăm chú nhìn Khương Thành với ánh
mắt lấp lánh.
“Cũng không có nhiều.”
Thành ca khẽ mỉm cười: “Nhất giai cũng chỉ có hơn mười ngàn con thôi.”
“Cái… cái gì? Hơn mười ngàn con sao?”
Mạch Phong nói chuyện cũng trở nên lắp bắp rồi.
“Ôi trời ơi, số lượng Trọc Ma lại có thể lên đến hơn mười ngàn sao?”
Trước đó hắn nhìn thấy Khương Thành thả ra hơn bốn ngàn con, hắn còn tưởng
rằng đó chính là tất cả rồi.
Mọi người lại bắt đầu hò reo một lần nữa.
“Ha ha, chuyện này làm sao Hoang tộc có thể chịu nổi chứ?”
“Quy mô làm ăn lần này lớn quá, vượt khỏi tưởng tượng luôn!”
“Mười mấy nhà thương hội kia vẫn đánh giá cao bản thân bọn họ quá, nhiều
Trọc Ma như vậy, mặc dù bọn họ có liên thủ cũng vẫn không ăn nổi.”
“Nếu như bọn họ biết thì sợ là sẽ phải khóc dữ dội hơn.”
“Vậy Trọc Ma nhị giai và tam giai thì sao?” Mâu Vũ tiếp tục tra hỏi.
“Nhị giai là một ngàn tám trăm con, tam giai là hai trăm bốn mươi hai con.”
“Trời ạ!”
“Tam giai lại có nhiều như vậy sao?”
“Nhiều Trọc Ma như vậy, rốt cuộc làm sao ngươi có được?”
“Không phải ngươi trộm từ nhà kho Thiên Cung thật đấy chứ?”
Khắp bốn phía lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi và reo hò một lần nữa.
Mâu tiên nữ cũng không còn kìm nén được sự vui sướng ở trong lòng nữa.
Không đợi cho Khương Thành kịp phản ứng, nàng đã ôm hắn vào lòng, hung
hăng hôn một cái.
“Ngươi yên tâm, có Thiên Khu các bọn ta ở đây, sau này việc kiếm nguyên liệu
tu luyện của môn đệ Phi Tiên môn cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn!”
Bộ phận của hai người vừa mới tiếp xúc với nhau làm cho Thành ca có chút bất
mãn.
Nó quá nhanh, có thể để cho ta chuẩn bị tâm lý hay không chứ?
Nếu không phải Kỷ Linh Hàm có mặt ở đây thì hắn đã mơ tưởng đến việc đề
nghị thử lại một lần nữa rồi.
Lúc này hắn chỉ có thể sờ cằm suy nghĩ, nếu như lần sau mình lấy được Trọc
Ma tứ giai thì sẽ như thế nào?
Bay lượn bên trong Hành cung một lát, sau khi rời khỏi trại đóng quân của
Hoang tộc, lại lướt qua ranh giới của Vu tộc rồi chính thức tiến vào Hồn Hải.
“Ngươi định trở về cùng với ta hay ở lại đây?”
Hắn nhìn về phía Hư đang ẩn nấp ở bên cạnh.
“Tự ngươi chọn đi.”