Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói còn chưa dứt, Hư Uyên trong đám người đã đầu đổ mồ hôi như thác

nước.

Thế mà lại là đến tìm bọn ta?

Có lẽ mình không đắc tội Thiên Nghiêm cung nhỉ?

Cho dù là thời đại Thiên Cung lúc trước, mình cũng không dính líu gì với bọn

họ mà.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, còn may khi mình gia nhập Tà

Hoàng điện đã đổi tên, đổi dung mạo, không hề dẫn đến bất kì sự chú ý nào.

Trong phe đối diện, Quy Tàng và Lăng Tinh cũng đều nhìn với ánh mắt nghi

hoặc.

Tựa như đang hỏi: Có phải ngươi thật sự đã đào mồ mả tổ tiên của Hồn Đế, cho

nên bây giờ người ta phái người đến tìm các ngươi báo thù không?

Hư Uyên hung hăng trừng mắt một cái: Ta không có, ta vô tội đấy!

Môn đồ của các đại tông môn hai bên đưa mắt nhìn nhau, Thiện Tịch đại thần

quan đợi một lúc cũng không đợi được đám người Hư Uyên và Tiêu Hỗn đứng

ra.

Chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén quét trong đám người.

“Có lẽ các ngươi ở hiện trường đúng không?”

“Hoặc là nơi này có người nhận biết bọn họ, cũng có thể đứng ra đây nói cho ta

biết.”

“Chỉ cần có thể cung cấp manh mối, bọn ta đều sẽ có một phần khen thưởng.”

Nghe thấy những lời này, nội tâm của đám người Hư Uyên và Tiêu Hỗn đều đã

mắng chửi lên.

Còn thưởng cho người khác tố giác vạch trần bọn ta?

Đây là đuổi cùng giết tận đấy, rốt cuộc thù lớn cỡ nào?

Quảng Dương và Thiện Bích liếc nhìn nhau, lúc này mới chắp tay với Thiện

Tịch.

“Các hạ, xem ra người các ngươi muốn tìm không hề ở đây.”

“Nếu như không có chuyện gì, các ngươi có thể trở về rồi.”

Thân là chưởng môn của hai phái, đối phương trực tiếp đến dẫn người đi, thực

ra bọn họ rất mất mặt.

Nếu không phải chân của Thiên Nghiêm cung quá to, ngay từ đầu bọn họ sẽ

không đồng ý loại yêu cầu vô lễ này.

Thiện Tịch thần quan có hơi buồn bực.

“Mầy vị ta vừa mới gọi tên kia, các ngươi đừng hiểu lầm, bọn ra ta đến để giúp

các ngươi đấy!”

“Không có chút ác ý nào cả, các ngươi không cần ẩn nấp!”

Trong lòng Hư Uyên oán thầm, ngươi xem lão tử là mới lăn lộn ở ngoài ngày

đầu tiên à?

Kiểu nói dối này đến đứa trẻ ba tuổi còn không lừa được.

Hắn đã hạ quyết tâm, cứ trốn trong đám người này, trốn mãi đến dài dằng dặc.

Ngươi muốn tìm ta báo thù, tiêu diệt Tà Hoàng điện rồi nói.

Thiện Tịch lại đợi một lúc, mắt thấy vẫn chưa có ai xuất hiện cũng là không biết

làm sao.

Cũng không thể để hơn triệu người có mặt này từng người xếp hàng, tiếp nhận

phần kiểm tra của mình đâu nhỉ?

Nếu như thật sự làm như thế chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến.

Hắn chỉ có thể ném ra hai câu cuối cùng.

“Trong các ngươi, ai là bằng hữu của Khương Thành có thể đứng ra.”

“Lần này bọn ta đến đây là đã nhận uỷ thác của hắn, đến tìm cố nhân.”

Lần này giọng nói của hắn vừa dứt, đám người Hư Uyên đã bay ra.

Không chỉ hơn một trăm vị ma tu là hắn và Tiêu Hỗn, Sát Lợi, đám người Quy

Tàng và Lăng Tinh, Bi Ai đối diện cũng không đứng nổi nữa.

“Ha ha, hoá ra là hắn muốn tìm bọn ta?”

“Người ngươi vừa nói là Khương Thành Khương chưởng môn à?”

“Sao lại không nói sớm chứ, hại bọn ta còn ở đây nghi thần nghi quỷ.”

Khi hai bên này tổng cộng hơn ba trăm người bay ra, toàn trường xôn xao một

mảnh.

Vừa rồi nghe nói Thiên Nghiêm cung muốn tìm người, còn tưởng rằng đám

người “Hư Uyên, Tiêu Hỗn” gì đó chắc chắn là Thiên Thần và Thánh Tôn chứ.

Dù sao đối phương phái ra khoảng chừng hai mươi hai vị Thiên Thần cơ mà.

Nào biết được lại chỉ là một đám Đạo Thần, thậm chí còn có Đạo Thánh?

Thiên Nghiêm cung tìm một đám Đạo Thần, Đạo Thánh này làm gì thế?

Nhất là trưởng lão ngoại môn quen biết đám người Hư Uyên và Quy Tàng hai

bên càng là vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn bọ có lai lịch gì?

“Là các ngươi?”

Thiện Tịch nhíu mày quan sát trên dưới đám người Hư Uyên một cái, hình

tượng trên bức tranh không đồng nhất mà.

Đám người Hư Uyên và Quy Tàng vội vàng tháo bỏ nguỵ trang của mình

xuống.

Đám người Thiện Tịch đối chiếu, nhất thời vui mừng hớn hở.

“Lần này đúng rồi!”

“Đúng thật là các ngươi.”

“Hoá ra đám người Quy Tàng và Lăng Tinh cũng ở đây.”

“Xem ra thu hoạch lần này khá phong phú!”

Hư Uyên gấp không thể chờ được hỏi: “Bây giờ Khương chưởng môn ở đâu,

sao lại phái các ngươi đến đây?”

Thiện Tịch thần quan không khỏi bữu môi.

“Sao thế, bây giờ không trốn nữa rồi?”

Hư Uyên mỉm cười ha ha: “Vừa rồi là hiểu lầm mà, nào biết được là người một

nhà.”

“Bọn ta không phải một bọn với Khương Thành đâu, chỉ là lần này nhận uỷ thác

của hắn mà thôi.”

“Không sao không sao, mau dẫn ta đi gặp hắn đi.”

Thiện Tịch thần quan gật đầu, lần này tìm được nhiều mục tiêu nhiệm vụ như

thế có lẽ trở về còn có thể có được chút quà tặng.

Đang muốn rời đi, chưởng môn hai phái lại không vui lòng.

“Các hạ, Thiên Nghiêm cung các ngưoi như vậy có hơi không hợp quy củ rồi

nhỉ?”

“Ở trước mặt bọn ta mà cứ dẫn môn đồ của bọn ta ra khỏi tông môn như thế,

như vậy tương lai bọn ta còn có chỗ đứng thế nào đây?”

Bọn họ nói cũng hơi có lí.

Tông môn và cái gọi là liên minh, học viện gì đó không giống nhau lắm.

Gia nhập rất khó, lui ra càng khó.

Phản bội tông môn nhẹ thì lột da, nặng thì bị truy giết xử chết.

Cho phép môn đồ tự nhiên tới lui như Khương Thành, đó cũng coi như là độc

nhất ở Nguyên Tiên giới.

Thiện Tịch đại thần quan cũng hiểu quy củ này.

“Bọn họ đều chỉ là Đạo Thần và Đạo Thánh, lui khỏi hai phái các ngươi ảnh

hưởng không lớn.”

“Bọn ta cũng có thể đưa chút bồi thường thích đáng, các ngươi thấy thế nào?”

Nói xong, hắn rút ra hai chiếc nhẫn trữ vật.

Quảng Dương và Bích Thiền nhận lấy nhìn một cái, đồ bên trong không nhiều,

cũng tương đương với gia sản của một Thánh Chủ bình thường.

Đối với Thiên Thần bọn họ mà nói căn bản không đáng nhắc đến.

Có điều bọn họ cần cũng chỉ là lời giải thích.

Đối phương đã nể mặt, có lời giải thích với những môn đồ khác là được.

Thế là hai người hài lòng gật đầu.

“Được…”

Lời còn chưa dứt, nơi xa truyền đến một tiếng hét nghiêm nghị.

“Không được!”

Mọi người nhìn về phía tiếng kêu, nhìn thấy một đám khách không mời mà đến

đột nhiên can dự.

Nhìn sơ qua, ít nhất hơn ba mươi vị Thiên Thần, còn có gần nghìn vị Giới Thần

đỉnh phong, trận thế mạnh mẽ đến khiến người ta ngạt thở.

“m Lạc cung!”

“Trời ạ, bọn họ cũng tới rồi!”

“Người đến bất thiện, đây là tiết tấu muốn bùng nổ đại chiến của hai cung à.”

Quả nhiên, vị đại thần quan cầm đầu âm Lạc cung kia vào vào sân đã sầm mặt

mang theo tràn đầy địch ý.

“Thiện Tịch, các ngươi thật to gan.”

“Lại dám vượt giới xâm nhập vào bọn ta, còn muốn dẫn người của bọn ta đi?”

“Nếu như chuyện này không có một lời giải thích, vậy thì đừng hòng rời đi!”

Giữa các đại Thần Cung đều có ký kết ngầm, hai bên không thể tiến vào địa bàn

của những Chính Thần khác giảng đạo.

Sắc mặt Thiện Tịch chợt thay đổi, trong lòng biết chuyện đã trở nên phiền phức

rồi.

Ba nhiệm vụ tìm người phía sau của Khương Thành nhìn thì đơn giản, thực ra

đã biến tướng vén lên sóng lớn cuồng phong ở Nguyên Tiên giới.

“Phong Hỉ Thần Quan, ngươi hiểu lầm rồi!”

“Bọn ta không hề có ý xâm nhập, cũng không giảng đạo ở địa giới của ngươi.”

“Sau khi tìm được mục tiêu, bọn ta sẽ rút đi hết, sẽ không tạo thành ảnh hưởng

gì với các ngươi.”

“Sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì?”

Phong Hỉ Thần Quan lạnh lùng cười một tiếng: “Đây là do các ngươi nói là

được à.”

“Nghiêm Thiên cung các ngươi nghênh ngang hống hách tiến vào địa bàn của

bọn ta, còn mang đi người của tông môn nơi này, đây là vả mặt bọn ta đấy!”

“Truyền ra ngoài, âm Lạc cung bọn ta há không phải là bị toàn bộ Nguyên Tiên

giới chê cười à?”

Thiện Tịch Thần Quan nhìu mày: “Vậy các ngươi muốn làm sao?”

Phong Hỉ ngạo nghễ nói: “Rất đơn giản, nhất định phải đưa ra bồi thường khiến

bọn ta hài lòng!”

Thiện Tịch hiểu, bồi thường này chắc chắn là giá trời.

Hoàn toàn khác với hai chiếc nhẫn trữ vật vừa rồi kia.

“Nếu bọn ta không đưa thì sao?”

“Vậy thì khai chiến thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK