Vẻ mặt của Mông Đoan Đạo Thánh vô cùng khó coi.
“Trước mắt còn mười sáu vực đang phải chịu công kích, mà nơi bị cao thủ xâm
nhập nhiều nhất chính là ở chỗ bọn ta.”
“Bởi vì cách đây không lâu có người thu hồi lại được Ma Hành Tinh hà, giết ba
Đạo Thánh của Thiên Cung nên bọn họ đến Khiếu Mang Vực báo thù.”
Tầm mắt bọn họ cố ý nhìn về phía Phi Tiên môn bên này, ý thì không cần nghĩ
cũng biết.
Đây là nhắc nhở mọi người nguyên nhân chúng ta bị nhắm trúng là do Phi Tiên
môn.
Nhưng thật đáng tiếc là chẳng có ai đứng ra chỉ trích bọn người Thành ca như
bọn họ nghĩ.
Đùa à, chuyện đó có nghĩa Phi Tiên môn là anh hùng đó biết chứ?
“Việc quan trọng là làm sao để đối phó với đại quân của Thiên Cung.”
Khôi Tàng Đạo Thánh hững hờ nói: “Nếu như các ngươi không có cách thì
Nghiêm Nguyệt Sa Hải bọn ta bây giờ cũng về lại Đạo Tuyệt Chi Địa đây.”
Trong trận chiến trước Sa tộc đã thất bại thảm hại, bây giờ ai nấy trong điện đều
không hề thoải mái.
Mà âm thanh trở về Đạo Tuyệt Chi Địa lập tức đã được mấy Đạo Thánh hưởng
ứng.
“Theo như ta thấy, trận này không có cách nào đánh cả.”
“Chi bằng trở về thì còn có đường.”
“Phải đó, điều kiện của Đạo Tuyệt Chi Địa tuy kém một chút, nhưng mỗi một
đạo vực đều có những thiên địa quy tắc riêng. Vận dụng tốt thì chúng ta cũng
không khó sống.”
“Chờ những Đạo Thần trở về rồi chúng ta lại đến cũng không muộn…”
“Hừ, các ngươi đúng là nghĩ hay thật.”
Mông Đoan Đạo Thánh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào
những Đạo Thánh kia.
“Lúc chiến đấu không ra sức mà khi chia địa bàn lại lòi mặt ra à?”
“Nếu như lầ này bỏ chạy thì Nguyên Tiên giới trong tương lai sẽ không có đất
cho các ngươi dung thân nữa đâu.”
“Đừng tưởng đây không phải là chuyện của mình.”
Những tông môn khác của Khiếu Mang vực thì không sao, duy chỉ có Tịnh Trúc
phủ bọn họ thì không được lui.
Bởi vì đây là đạo chính thống của Tịnh Trúc Đạo Thần, không có được mệnh
lệnh của Đạo Thần mà tự ý chạy về Đạo Tuyệt Chi Địa thì tương lai sẽ không
được yên.
Vậy nên bọn họ hi vọng mọi người có thể ở lại để cùng chống cường địch.
“Đối mặt với Thiên Cung, ta hi vọng các ngươi có thể bỏ bớt những tâm tư cỏn
con.”
Ánh mắt hắn lướt qua mặt mỗi một Đạo Thánh ở đó, mang theo cảm giác áp
bức.
“Mọi người cùng ngồi trên con thuyền Khiếu Mang vực, nếu còn không đồng
tâm hiệp lực thì kết quả thê thảm của Các Tương vực sẽ đến với chúng ta trong
tương lai.”
Tinh thần mọi người trong điện cũng chợt hoảng.
Các Tương vực bị giết những mười mấy Đạo Thánh, đó là kết cục không phải
chỉ có hai từ thê thảm có thể miêu tả được.
“Mông Đoan Đạo Thánh, ngươi nói đi, chúng ta nên làm thế nào?”
“Phải, lần đánh trả kẻ địch bên ngoài này các ngươi chủ trì đại cục.”
Thanh Tịch Đạo Thánh là chưởng môn của Kỳ La tông và Thông Nguyên Đạo
Thánh của Thông Nguyên thế gia lần lượt tỏ vẻ.
“Bọn ta nghe ngươi.”
Mạc Trần ở một bên âm thầm truyền âm để “phổ cập khoa học” cho Khương
chưởng môn.
“Bọn họ đều ở phe Tịnh Trúc Tiên phủ nên chắc chắn sẽ tâng bốc Mông Đoan
rồi.”
Thành ca gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
Mà trong trường lúc này, Mông Đoan Đạo Thánh quả nhiên cũng được nước
làm tới.
“Nếu mọi người đã không có ý kiến gì khác thì lần đại chiến chống lại Thiên
Cung lần này sẽ do đích thân ta thống lĩnh.”
Tất nhiên hắn đã có kế hoạch từ trước.
“Tập hợp tất cả những tiên nhân trên Tôn Giả ở Khiếu Mang vực lại, số lượng
bên chúng ta áp đảo đối phương, chưa từng có một trận chiến về sức.”
“Nhưng mà một đội quân đông đúc như vậy há có thể chỉ huy rõ ràng?”
Nghe đến đây, rất nhiều Đạo Thánh trong điện đều vểnh tai lênh, biết được nội
dung chính đã đến rồi.
“Lần xuất chiến này, đại quân của Khiếu Mang vực sẽ chia làm năm bộ.”’
“Để đề phòng một vào tông môn nào đó ỷ có nhóm nên không ra sức thì mỗi
cao thủ trên Đạo Tôn của các tông các tộc đều phải chia sang các bộ không
giống nhau theo sự sắp xếp để một chủ tướng thống nhất chỉ huy.”
Nói xong, hắn móc ra một ngọc phù sớm đã chuẩn bị từ trước.
“Năm chủ tướng của năm bộ lần lượt sẽ do Khôi Tàng Đạo Thánh, Thanh Tịch
Đạo Thánh, Mông Việt Đạo Thánh, Mông Ung Đạo Thánh và Mông Bích Đạo
Thánh đảm nhiệm.”
“Chư vị sẽ được phân vào bộ nào thì có danh sách cụ thể đây.”
Nói xong, hắn dùng tiên lực thôi động tiên phù, ánh sáng vàng kim sáng lên.
Một màn ánh sáng lớn xuất hiện trên không trong đại điện, bên trên là chi chít
những cái tên.
Khương Thành nhìn một cái suýt nữa đã bị chọc cười.
Năm Đạo Thánh của Phi Tiên môn trong đó hắn được phân vào tổ của Mông
Việt Đạo Thánh, Kỷ Linh Hàm phân vào bên Mông Ung Đạo Thánh, còn lại là
Lâm Ninh, La Viễn, Mạc Trần cũng bị phân vào những tổ khác nhau.
Chuyện này đồng nghĩa toàn bộ đã bị phân tán.
May mà những đệ tử khác của Phi Tiên môn không để lộ ra thực lực cấp Đạo
Tôn chứ nếu không chắc cũng bị phân tán rồi.
Mà tất cả đều được cho vào tổ của Mông Bích Đạo Thánh, nhận sự chỉ huy của
hắn.
Nhìn vào danh sách này, tất cả mọi người trong và ngoài trường ù ù thảo luận
không ngừng.
Ngoại trừ một vài tông môn phe Tịnh Trúc Tiên phủ và Khôi Tàng Đạo Thánh
ra thì toàn bộ đều có ý kiến.
Rất nhiều những truyền âm riêng bắt đầu lan truyền.
“Tịnh Trúc Tiên phủ lần này thật ác quá nhỉ?”
“Làn sóng nhắm vào này đúng là chả ra sao.”
“Chủ tướng năm bộ đã có ba người của Tịnh Trúc Tiên phủ, Thanh Tịch dựa
vào Tiên phủ, chỉ có Khôi Tàng có lẽ là để đặc biệt an ủi phe Sa Hải, thế này
cũng thật ráp tâm.”
Có thể trở thành tiên nhân đều không phải người nào ngốc.
Sao có thể không nhìn ra được dụng tâm sắp xếp của Tịnh Trúc Tiên phủ chứ.
“Tham gia vào các bộ thì phải nghe theo hiệu lệnh của các chủ tướng, đến lúc
đó bị bọn họ phái đến tiền tuyến làm nhiệm vụ phải chết thì cũng không thể cự
tuyệt, nếu không thì là kháng mệnh bất tuân rồi.”
“Ta chỉ lo lần này Mộc Duyên tông chúng ta sẽ bị nhằm chúng, suy cho cùng thì
lúc trước đâu có theo trận doanh phía Tiên phủ đâu…”
“Các ngươi bớt bớt đi, lần này là nhằm vào Phi Tiên môn.”
“Tịnh Trúc Tiên phủ định nhân cơ hội này đàn áp thế lực địch.”
“Hầy, vừa nãy còn bảo cùng thuyền chung sức. Đây gọi là phân tổ ra là dã tâm
lang sói đến mà.”
“Thật thế, năm tổ vừa hay phân toàn bộ Đạo Thánh của Phi Tiên môn phan tán
ra cả.”
“Ta dám cá trận chiến này dù thắng hay thua thì Phi Tiên môn cũng sẽ thương
vong nghiêm trọng, bọn họ chắc chắn sẽ bị Tiên phủ thừa cơ đạp đổ.”
“Dựa vào thực lực của Phi Tiên môn thì không có vị trí chủ tướng nào là không
được.”
Đến cả người ngoài cũng nghĩ vậy chứ huống hồ gì môn đồ của Phi Tiên môn.
Bọn người Đan Thái, Tần Sướng sắp tức điên lên, xòn Lâm Ninh, La Viễn bên
trong thì tỏ vẻ tâm lặng như nước.
Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần thì nhìn sang Khương Thành, chờ hắn lên tiếng.
Còn Hư thì thầm châm dầu vào lửa.
“Thế này há còn đạo lí gì nữa?”
“Coi Khương chủ công như tên ngốc mà đùa bỡn à? Ngươi có thể nhịn chứ ta là
không thể rồi.”
“Nhất định phải xử đẹp bọn họ.”
Trên thực tế thì Mông Đoan Đạo Thánh vẫn luôn quan sát phản ứng của đám
người Phi Tiên môn.
Trong dự định của hắn thì sau khi bản thân sắp xếp như vậy, Phi Tiên môn sẽ
kịch liệt phản đối.
Mà hắn cũng đã có một chuỗi cách để đối phó lại rồi.
Đầu tiên là tiến hành bỏ phiếu lệnh của Trúc Tiên cung.
Phe của Tiên phủ nhất định sẽ đồng ý.
Về phía Sa Hải, Khôi Tàng Đạo Thánh có được vị trí chủ tướng, lại thêm việc
Phi Tiên môn không giúp bọn họ thì nên cũng sẽ có một bộ phận đồng ý.
Đến lúc có kết quả bỏ phiếu sẽ có kết quả áp đảo như kế hoạch.
Một khi Khương Thành từ chối không thực hiện thì sẽ lập tức cho tội danh
không lo cho đại cục, không phục Trúc Tiên cung, không muốn ra sức cho
Khiếu Mang vực.
Khiến bọn họ trở thành mục tiêu công kích của mọi người