bay lên với tư thế đầy trời kín đất.
Nàng sống trong rừng sâu núi thẳm ở Yêu giới quanh năm, thậm chí còn không
biết đại hội Giảng Đạo là gì.
Cho nên Khương chưởng môn hiếm khi chủ động phổ cập khoa học cho người
khác.
Sau khi biết mình sắp phải chiến đấu với vô số cao thủ thiên tài của Ma giới,
tiểu tước yêu này lại trở nên sợ hãi lo lắng.
“Trời ơi, ta, ta làm sao mà có thể đánh lại được bọn họ?”
“Ngươi sợ cái khỉ gì, có ta ở đây nằm cũng thắng được, không phải sao?”
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi không còn tin tưởng Yêu Chủ nữa à?”
“Tất nhiên là ta tin tưởng!”
Thải Anh buột miệng nói nhưng ngay sau đó lại rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm
một câu: “Chỉ sợ ngươi lại ngủ quên vào thời khắc mấu chốt…”
Lần trước Khương Yêu Chủ ngủ quên làm hại nàng bị giết chết một cách tàn
nhẫn, nàng vẫn còn có chút oán giận.
Từ trước đến nay Thành Ca chưa từng đùn đẩy trách nhiệm bày tỏ rất xấu hổ,
nên chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Mấy ngày sau, phi thuyền thỉnh thoảng tạm dừng lại trên bầu trời một số tông
môn.
Những Ma môn được phân chia số người đều đã chọn được người đợi tới đón.
Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, mỗi tông môn cũng chỉ dừng lại vài chục
giây.
Dù sao có rất ít người dám chống lại Thánh Điện.
Cùng lúc đó, tuyên truyền về Thải Anh cũng bắt đầu triển khai rầm rộ ở các nơi
trong chiến khu Lâm Minh.
Liệt Vũ Chuẩn Đế kêu gọi mọi người học tập tinh thần không sợ chết vì quang
vinh của tiểu Thiên Tiên này.
Rất nhiều Ma tu đều biết đến nàng.
Có rất nhiều ý kiến xôn xao khác nhau đối với việc này.
Có người cảm thấy tiểu Thiên Tiên này rất gan dạ.
“Quả là hiếm thấy, Thiên Tiên mà to gan như vậy sao?”
“Nàng thực sự không sợ chết à?”
“Quả thật là bị nàng hạ thấp…”
Nhưng phần lớn ma tu thực sự rất tỉnh táo.
“Vừa nhìn là đã biết là đóng kịch, là diễn.”
“Cho dù không phải là diễn thì đây cũng là một Thiên tiên đầu óc có vấn đề.”
Ma tu có thể sống mấy chục triệu năm thì đã sớm thành tinh rồi, kịch bản nào
mà chưa từng thấy.
“Tích cực tìm cái chết như vậy, đúng thật là người ta bán còn đếm tiền thay
người ta.”
“Đầu óc không tỉnh táo, vẫn là trẻ người non dạ!”
“Ta lại muốn xem thử đến lúc đó tiểu Thiên Tiên này chết như thế nào.”
“Vòng đầu tiên sẽ chết không còn một chút cặn.”
Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa thì bây giờ Thải Anh quả thật là người nổi
tiếng, ít nhất tên nàng được nhắc đến nhiều nhất ở chiến khu Lâm Minh.
Khoảng sau một tháng, phi thuyền dừng lại ở một Tiên thành rất to lớn.
Lần này phi thuyền đã đón hơn bảy mươi nghìn tên Ma tu.
Còn những người còn lại thì sẽ thông qua con đường khác để đến bên này tụ
họp.
Sau khi bảy mươi nghìn người xuống khỏi phi thuyền thì được đưa tới quảng
trường trong thành để tập hợp.
Liệt Vũ Chuẩn Đế đưa đám Ma Vương bay lên trên không rồi nói lời khích lệ
tinh thần binh sĩ rất đường hoàng một hồi
Chẳng qua là dặn dò sau đó các ngươi phải biểu hiện cho tốt, không được làm
mất thể diện của chiến khu Lâm Minh, cũng không được làm mất thể diện tông
môn của mình.
Sau đó, người phụ trách của Thánh Điện này trở về hành cung của mình.
Ngay sau đó, mười mấy tế đàn từ từ nâng lên trên quảng trường.
Trên mỗi tế đàn đều có Ma Vương trấn giữ.
“Bây giờ bắt đầu đăng ký!”
“Tất cả mọi người chọn tổ cho mình, không được đăng ký lộn xộn!”
Mười cái tế đàn đại diện cho mười tổ thi đấu khác nhau.
Ngoài tổ hỗn độn, tổ Ma Vương, tổ Ma tôn, còn có một loạt các tổ so đấu khác
như luyện đan, luyện khí, luyện trận, vân vân…
Nội dung so đấu các tổ đứng sau này đương nhiên không phải là chiến đấu.
Đại hội Giảng Đạo được mở ra để khai thác nhân tài.
Trong đó tất nhiên cũng bao gồm những nhân tài trong các lĩnh vực quan trọng
như đan dược khí.
Thánh Điện cũng rất coi trọng những thiên tài và đại sư trong các lĩnh vực này.
Hơn bảy mươi nghìn Ma tu có mặt ở quảng trường nhanh chóng bắt đầu tràn
đến các tế đàn khác nhau, bắt đầu đăng ký.
Sau khi đăng ký ở đây thì mỗi Ma tu đều sẽ có một ký hiệu trên người.
Sau này sẽ dựa vào ký hiệu này để xác nhận thân phận vào sân so đấu của đại
hội Giảng Đạo.
Thải Anh xen lẫn trong đám người mà không biết phải làm sao.
“Được rồi, nên đi đăng ký rồi.”
Thành Ca lại vô cùng hứng thú, nóng lòng muốn bắt đầu so đấu ngay hôm nay.
“Ồ ồ.”
Thải Anh tìm tế đàn của tổ Huyền Tiên rồi bay qua đó.
Mới vừa đến bên này, nàng đã thu hút được sự chú ý của những người khác.
“Ơ? Lại có một Thiên Tiên sao?”
“CMN, không nhìn nhầm chứ, quả thật là Thiên Tiên, mà mới có lục phẩm!”
Mặc dù hơi thở Yêu tộc của nàng được ngụy trang hoàn hảo thành con người
nhưng mà cảnh giới thực sự lại bị thấy hết.
Vừa tới nơi này, nàng đã bị các ma tu xung quanh phát hiện.
Không có gì đáng ngạc nhiên, tất cả mọi người đăng ký vào tổ Huyền Tiên đều
là Huyền Tiên cửu phẩm cả.
Những người này đều là thiên tài hàng đầu trong tông môn của mình, những đến
đây lại giống như bị ném vào biển cả, trở nên rất bình thường.
Cả đám người vốn đều lo lắng, áp lực lớn như núi.
Bây giờ nhìn thấy một người yếu ớt như vậy, bỗng chốc tất cả mọi người đều có
cảm giác ưu việt.
“Tiểu Thiên Tiên à, không phải là ngươi thật sự tới đây để so đấu đấy chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chào tiền bối!” Thải Anh vẫn rất lễ phép.
Sau khi được nàng xác nhận, rất nhiều Huyền Tiên bên cạnh lại càng sục sôi.
“Ha ha ha, đúng là như vậy à?”
“Không phải chứ?”
“Tình huống gì vậy? Thiên Tiên cũng có thể tham gia đại hội Giảng Đạo sao?”
Có người sờ cằm bắt đầu đoán: “Chẳng lẽ là một thiên tài tuyệt thế có thể khiêu
chiến vượt cấp?”
Những người bên cạnh bỗng phì cười.
“Có thể sao?”
“Ở đây ai trong chúng ta mà không thể vượt cấp thách đấu?”
“Nàng còn có thể vượt một đại cảnh giới hay sao?”
“Thật không biết loại mặt hàng này được tuyển chọn bằng cách nào.”
“Tiểu muội muôin, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện đến lúc đó đừng có gặp ta,
nếu không sẽ chết rất thảm đấy.”
“Thật không may, ta giết nữ tu càng tàn nhẫn hơn…”
Thậm chí còn có người xoa xoa tay, liếm môi, ánh mắt sáng rỡ nhìn chìm chằm
vào Thải Anh.
“Có chút mong chờ, không thể chờ đợi được nữa…”
Thành Ca âm thầm xỉa xói trong vỏ kiếm, CMN chứ, đây đều là đám biến thái
hiếm thấy nào vậy?
“Nói với bọn họ, các ngươi hoàn toàn không có cơ hội đánh với ta. Nhớ kỹ, ánh
mắt phải lạnh lùng khinh miệt một chút, giống như nhìn đám sâu bọ vậy.”
Tiểu tước yêu nghe thấy truyền âm, nhìn vẻ mặt coi thường, hung ác hoặc âm u
của từng ma tu xung quanh, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
“Hả? Thật sự phải nói như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, ngươi là người được ta chọn, làm sao mà có thể bị người khác sỉ
nhục thế này được?” Thành Ca cũng xem như thật sự vào vai lão gia gia theo
bên người rồi.
Vật chủ bị sỉ nhục, hắn đồng cảm như mình chịu được không?
“Nhưng ta cảm thấy không sao cả, để bọn họ nói một chút cũng được…”
Tiểu Yêu Tước vẫn muốn nhân nhượng cho khỏi phiền hà.
“Không nhìn ra ngươi còn là một tiểu thánh mẫu đấy, ngươi muốn làm ta tức
chết à, nhanh lên, đây là mệnh lệnh đến từ Vạn Yêu Cung!”
Bị cái tên này nệ xuống, cho dù Thải Anh tiếp tục chống lại cũng chỉ có thể tuân
lệnh oán giận người ta rồi.
“Các, các ngươi… hoàn toàn không có cơ hội đánh với ta!”
Nàng không thể làm ra ánh mắt lạnh lùng khinh miệt được, giọng nói vẫn còn
rất yếu đuối.
Sau khi nói xong câu này, nàng vội vàng đưa hai tay ôm kiếm chặn phía trước
người mình, rất sợ giây tiếp theo sẽ bị vây đánh.
Được rồi, chủ yếu là ôm vỏ kiếm có thể tăng lên gấp bội cảm giác an toàn cho
nàng.
Còn thanh Tiên kiếm Thất giai kia, thực ra nàng cũng không phát huy ra được
sức mạnh gì, gần một tháng nay ở trên phi thuyền cũng chưa luyện hóa xong.
“Cái gì?”
Nụ cười của đám ma xung quanh bỗng nhiên đọng lại.