“Thánh Thiên Hóa Địa bí điển” là do đích thân Tông Phiêu Vương - một cao
thủ thiên giai thập trọng luyện chế.
Bên trong chứa đựng ý chí của cường giả đỉnh cao như hắn.
Ý chí đó bao la đến đâu chứ?
Nếu đổi lại thành người khác, cho dù là tộc nhân Thiên tộc có cảnh giới Thiên
giai lục trọng cũng không thể nào chống đỡ nỗi.
Chỉ có hai kết quả tạo ra.
Hoặc là ý thức của bản thân bị ý chí kia hoàn toàn phá vỡ.
Hoặc là bị ý chí đó đồng hóa.
Cho dù là kiểu nào thì cuối cùng Khương Thành cũng sẽ mất đi ý thức của
chính mình.
Đối với tình huống như vậy, hệ thống hồi sinh cũng không thể nào được kích
hoạt.
Năm ấy ở biển Thiên Đạo, Khương Thành suýt chút bị ép hợp đạo mà mất đi
bản thân, lần ấy may có ngộ đạo tiên thụ cứu hắn.
Còn lần này, ngộ đạo tiên thụ cũng không xuất động gì cả.
Kết cục đau thương của hắn gần như đã được định sẵn.
Trong lúc gấp gáp, hắn điều động lực trọc.
Nhưng lực trọc trước giờ không hề vô ích, cho dù là tiên lực, thần hồn hay là
căn nguyên, thậm chí đạo tự thân đều cản được đó, lần này chẳng hề có chút tác
dụng nào cả.
Bởi vì trận hỏa chiến lần này diễn ra ở tầng ý thức.
Đó thật sự có phần vi diệu, thoát khỏi phạm vi nghiệp vụ của lực trọc.
“Xem ra chỉ có thể quay ngược thời gian rồi.”
Nắm lấy chút tỉnh táo cuối cùng, Khương Thành mở màn hình kỹ năng quay
ngược thời gian.
Nhưng ngay khắc sau, hắn lại muốn chửi ầm lên.
Ý chí này đến từ cao thủ Thiên giai thập trọng, muốn quay ngược lại cần số
huyền tinh với giá không rẻ.
Mấu chốt quan trọng nhất là chuyện tranh đoạt Thần vị lần này vốn là đoạn thời
gian lấy được ở Thiên Đạo.
Thiên Đạo đang điều khiển thời gian.
Nếu hắn muốn quay ngược thời gian, trở về lúc hắn ăn lá Toái Linh phiến ấy thì
giống như làm hại Thiên Đạo, buộc phải trả một cái giá lớn.
Nhìn màn hình hiển thị cần năm trăm triệu huyền tinh, rồi lại nhìn 253 điểm
huyền tinh của tài khoản, ca này chỉ có thể cảm thán một cách bi thương.
“Toi rồi!”
Lần này đúng là không làm không chết mà.
Người đầu tiên trong lịch sử bị công pháp tiêu hủy nếu truyền ra ngoài thì mất
mặt biết bao.
y, sao bản thân vẫn còn rỗi hơi đi cảm khái thế?
Sao vẫn chưa mất đi ý thức?
Hắn dường như phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Linh ý sâu trong hồn hai lúc này đang bị ý chí công pháp kia bao vây lấy.
Tạo thành một vòng xung kích không lối thoát.
Ý chí của Tông Phiêu Vương mạnh như vậy, so với nó, linh ý cra Khương
Thành chỉ giống như ngọn đèn le lói giữa trời gió.
Theo như tình huống bình thường, có lẽ chẳng cần thời gian một giây là bị vùi
dập luôn rồi.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đó là cảnh tượng ấy không hề xảy ra.
Viền ngoài linh ý của hắn phát ra ánh sáng tím mờ nhạt.
Con sóng vàng kim ập đến đánh kia lại đơ ra, không thể nào xâm nhập được vào
tầng ánh sáng mỏng ấy.
Cả cảnh tượng nhìn có vẻ không hề cùng cấp, cho người ta cảm giác quỷ dị
giống như con kiến đấu với cự long vậy, nhưng nó lại cứ xảy ra thật.
Khương Thành đột nhiên hiểu được.
“Bản thân linh ý có phân phẩm chất.”
“Linh ý của ta là do hệ thống cho, phẩm chất có lẽ đã đạt đến cấp bậc cao nhất
của giới hạn trên.”
“Lẽ nào có thể nói, do linh ý của Tông Phiêu Vương có phẩm chất không đr cao
nên tự nhiên sẽ bị áp chế dưới linh ý của ta à?”
Chuyện như thế này cũng không phải hiếm thấy trong các tộc quần.
Ví dụ như Giao Long Đế cảnh cửu trọng khi gặp Thương Long Đế cảnh nhất
trọng, theo bản năng sẽ sinh ra cảm giác tôn kính thần phục.
Đó là do huyết mạch Giao Long có khoảng cách kém hơn nhiều so với huyết
mạch Thương Long, cuối cùng tạo nên nỗi sợ áp chế huyết mạch bẩm sinh.
Sự suy đoán của hắn gần như đã đúng.
Làn sóng ý chí màu vàng kim kia như núi, thần uy như thiên, lại không thể nào
trấn áp được một đóa hoa dưới chân núi.
Nhưng mà tình huống này vốn cùng không phải tuyệt đối an toàn.
Ý chí màu vàng kim kia vẫn theo bản năng đánh vào linh ý của hắn.
Có vài nơi trên đường biên giới có ánh sáng tim kia đã xuất hiện sự hao tổn.
Giao Long Đế cảnh cửu trọng kính ngưỡng Thương Long Đế cảnh nhất trọng,
nhưng nếu thật sự chiến đấu thì Thương Long vẫn thua rất thảm.
Ánh sáng tím kia tuy có thể xóa bỏ một phần ý chí kim sắc, nhưng nó có thể
cầm cự được bao lâu?
Nhìn thấy ánh sáng tím kia dần trở nên lỗ chỗ, linh ý của Khương Thành lung
lay sắp ngã.
Một khi bị vỡ, vậy hắn coi như là toi rồi.
Nhưng mà sau khi quan sát một khác, hắn dần dần lại phát hiện ra một chút hi
vọng.
Có một vài ánh sáng tím rõ ràng đã bị xóa bỏ, nhưng lại sinh ra lần nữa.
“Sao có thể như vậy nhỉ?”
Hắn nhìn thật kĩ, cuối cùng đã tìm ra được nguyên nhân.
Tử mang kia giao phong với ý chí kim sắc, đa phần sẽ bị bào mòn xóa bỏ,
nhưng vẫn còn một bộ phận rất nhỏ lại bị ánh sáng tím kia đồng hóa ngược lại,
biến thành một bộ phận của bản thân.
Bộ phần đồng hóa ấy lại làm mạnh thêm linh ý của hắn.
Khương Thành nhất thời vui mừng lên.
“Phẩm giai của linh ý ta đây cũng cao quá rồi nhỉ?”
“Nhỏ bé như vậy mà có thể quay ngược trở lại làm kiến nuốt voi?”
Vì để tránh khỏi nguy cơ, hắn bắt đầu trở nên bận rộn.
Có một vào chỗ ánh sáng tím trở nên hùng hậu, hắn lập tức điều động đến vị trí
bị xuyên mỏng.
Dù sao cũng phải bảo vệ linh ý bên trong tử mang không được có chút tổn hại
nào.
Hắn rất rõ, một khi vòng phòng ngự tử mang bị thủng thì bản thân sẽ toi luôn.
Thời gian trôi qua từng chút.
Ý chí màu vàng kim xung quanh cuối cùng đã bị tiêu hao một phần, nhưng vẫn
tiếp tục đánh trước đánh sau, nhìn một cái chẳng thấy bờ.
Hết cách, ai bảo hắn cứ muốn có công pháp cao giai nhất chứ.
Đương sự bận rộn lúc này trong lòng đã cảm thấy hối hận.
Biết sớm vậy thì đòi cái công pháp thấp giai hay trung giai gì đó ăn là được rồi,
vậy thì độ nguy hiểm cũng nhỏ hơn mấy lần.
Bản thể ngoài ngoại giới của hắn vào lúc này sớm đã tê liệt nằm trên đất rồi.
Nếu như lúc này có người ngoài vào phòng hắn thì chỉ xem hắn như người thực
vật mà thôi.
Nhưng sau khi Tông Phiêu Vương bị chơi hai lần, trong thời gian ngắn sẽ
không muốn nhìn thấy bản mặt Khương Thành nữa.
Mà hắn giờ ở sân trong của Vương phủ cũng đã coi là nơi cơ mật trọng địa, tộc
nhân Thiên tộc trong phủ bình thường cũng không dám lại gần.
Thế là, vốn chẳng có ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai ngày, ba ngày…
Thành ca bị ép phải bận rồi vốn không biết Thu Vũ Tuyền bên ngoài đã dần trở
nên nổi tiếng rất nhanh.
Không giống với Khương Thành ở bên Tông Phiêu Vương, Ngọc Hoàn Vương
phụ trách nàng là Quân Vương của Thiên Cung, đương nhiên sẽ phối hợp hơn
rồi.
Trải qua mấy ngày thích nghi, hai người cũng dần hiểu được tình huống ở đây.
Kỷ nguyên đầu tiên này, thực lực tổng thể mạnh hơn kỷ nguyên thứ ba của bọn
họ rất nhiều.
Quân Vương rất rõ, tuy mục tiêu xuyên hồn của bản thân có thực lực rất mạnh,
nhưng ở thế giới này thì vẫn không đủ mạnh.
Hơn nữa trăm ngàn người lần này xuyên không đến, có mấy người từng là
Thiên Đế, mười mấy Nguyên Tổ, mấy chục Đạo Thần nữa.
Thậm chí còn có mấy lão cổ hũ đã trải qua biết bao nhiêu đại kiếp Thượng Cổ.
So với những đại năng có kinh nghiệm phong phú, vận khí cao kia, một Thần
Quân của Thiên Cung như hắn hiển nhiên rất bình thường rồi.
Việc tranh đoạt Thần vị lần này, hắn vẫn nên chú trọng Thu Vũ Tuyền, thiên
kiêu chi nữ có “Vô Đạo Kiếm” này.
Chỉ cần ôm lấy chân nàng, toàn lực phối hợp với nàng thì bản thân về sau cùng
nói không chừng có thể vớ được một Thần vị.