Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bằng hữu của ta?”

Khương Thành bị các nàng truy hỏi chẳng hiểu mô tê gì hết.

“Bằng hữu nào?”

“Đến nước này rồi ngươi còn giấu giếm gì nữa?”

Các tiên nữ Lam Diệu và Vụ Duyên đều tỏ ra bất mãn, vẻ mặt “bọn ta đã nhìn

thấu hết rồi”.

“Bọn ta biết cả rồi.”

“Biết cái gì?”

“Ngươi còn giả vờ à?”

Khương Thành nghĩ bình thường ca rất thích làm màu, nhưng lần này thật sự

không có dối trá tí nào luôn.

“Đừng chơi trò úp mở nữa, có chuyện thì nói thẳng ra xem nào.”

“Dị Minh Đạo Thánh!” Lâm Tinh Chí Tôn trầm giọng nói ra một cái tên.

Thành ca nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cảm thấy mặc dù không hiểu nàng

nói gì nhưng có vẻ rất lợi hại.

“Ta từng nghe thấy, hắn làm sao cơ?”

Lam Diệu Chí Tôn thấy tên này vẫn còn “giả ngu”, sốt ruột nói.

“Ngươi tranh thủ liên lạc với hắn đi, để hắn lui binh.”

“Hả…”

Dù là người hiểu rộng biết nhiều như Thành ca cũng bị câu này làm cho ngớ

người ra.

“Mặc dù ca là chúa tể làm màu nhưng mặt mũi chưa lớn đến mức đó đâu, hắn sẽ

nghe lời ta hả?”

Tuyết Diệc bất mãn lườm hắn một cái.

“Ngươi định giả vờ đến lúc nào hả?”

“Bọn ta biết cả rồi, hắn là bằng hữu của ngươi có phải không?”

“Rõ ràng đã quen biết trước rồi còn để bọn ta lo lắng rốt ruột, ngươi xấu tính

quá đấy.”

“Ta thấy hình như các ngươi hiểu lầm gì đó thì phải.”

Thành ca dở khóc dở cười, sao lần nào các ngươi cũng cho trí tưởng tượng bay

cao bay xa quá vậy hả?

“Ta có quen gì hắn đâu.”

Cái tên Dị Minh Đạo Thánh hắn chẳng có chút ấn tượng nào trước đó hết.

Mấy ngày gần đây hắn mới nghe được người bên cạnh nhiều lần nhắc đến tên

này.

Tìm kiếm tư liệu trong hệ thống có liên quan đến Tiên giới, Hạ giới và Băng

giới cũng không có ghi chép gì liên quan đến người này hết.

Cho nên lần này là kẻ địch chân chính.

“Cái gì?”

Các tiên nữ biến sắc.

“Ngươi không quen hả?”

“Có phải ngươi cố tình dọa bọn ta không?”

“Thật sự không quen mà.”

Khương Thái Thượng rất thành thật nhún vai: “Nếu ta quen hắn thì hôm đó đã

nói thẳng ra rồi, sao còn để cho Thập Phương Minh nhảy nhót tưng bừng thế

được.”

Hắn nói lý có cớ nhưng Lâm Tinh Chí Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Hắn không phải bằng hữu của ngươi thật à?”

“Không phải thật.”

“Cho nên hắn sẽ đến tấn công Băng Cung chúng ta?”

“Hẳn là vậy đó.”

Chuyện này…

Các cô gái sắp không quản lý nổi biểu cảm của mình nữa.

“Vậy sao mấy ngày nay ngươi cứ thảnh thơi thế hả?”

“Không hề thấy ngươi chuẩn bị ứng chiến gì hết, cũng không có ý định chạy

trốn ẩn nấp, càng không định gia nhập Thập Phương Minh luôn…”

Vừa rồi các nàng còn không hoảng loạn chút nào mà chỉ trong chớp mắt đã sắp

sụp đổ rồi.

“Ta thắng chắc rồi, việc gì phải trốn?”

“Ngươi!”

Các nàng suýt nữa thì bị hắn làm cho tức hộc máu.

Mà lúc này, bên ngoài lại truyền về động thái mới nhất.

“Các tộc Dạ Lăng đã tập kết xong xuôi.”

“Dị Minh Đạo Thánh thống soái tất thảy một triệu một trăm cao thủ của mười

lăm tộc đang xuất phát về phía chúng ta.”

“Theo ước đoán, Đạo Tôn có hơn một trăm vị.”

“Hiện tại đã sắp đến Vũ Gian Nguyên, cách Băng Cung tối đa là một ngày

đường.”

“Thế là hết, hết thật rồi…”

Lần này, rất nhiều môn đồ của Băng Cung bắt đầu khủng hoảng.

“Làm sao bây giờ, biết làm sao đây?”

“Sắp khai chiến thật rồi.”

“Ha ha ha, Vô Địch Đạo Thánh, ngươi còn không định nhận thua sao?”

Ở nơi xa, Nguyên Quang Đạo Thánh của Thập Phương Minh và lãnh đạo của

các tông khác đều cười trên nỗi đau khổ của người khác mà bay vào trong điện.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ không ở Hoa Lăng Sơn mà vẫn đang chờ

đợi.

Chờ Băng Cung không chống đỡ nổi áp lực kinh khủng từ phía Dạ Lăng, cuối

cùng sẽ chạy về phía mình.

“Giờ lựa chọn thế nào, chắc ngươi đã có suy tính rồi chứ?”

“Bổn minh khuyên ngươi đừng hành động theo cảm tính, đùa giỡn trên tính

mạng nhiều người như vậy…”

Theo bọn họ nghĩ, giờ Khương Thành chắc đang sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể

thỏa hiệp.

Nhưng khi bay vào trong điện, họ lại chỉ thấy được bóng dáng Cung Tình đang

ngồi ngay ngắn phía trên.

Bên cạnh còn có các đế đan sư Thiên Lâm, Thái Hành đang vuốt râu cười.

Còn Khương Thành lại chẳng thấy đâu.

“Thái Thượng Cung chủ của các ngươi đâu rồi?”

“Mấy ngày trước không phải rất ngông cuồng tự đại à?”

“Giờ kẻ địch sắp tới rồi, chẳng lẽ hắn định trốn đi?”

Cung Tình tỏ vẻ bình tĩnh lắc đầu.

“Thái Thượng của bản môn đã đi trước phá địch rồi.”

Hả?

Nguyên Quang Đạo Thánh nghi ngờ nàng đang trêu đùa mình.

Mà lãnh đạo các phái các minh phía sau hắn cũng ngớ cả người.

“Các ngươi nói gì cơ?”

“Hắn đi phá địch rồi?”

“Đi một thân một mình?”

Cung Tình gật đầu.

“Hắn đã nói sẽ không để kẻ địch đánh tới Băng Cung thì kẻ địch chắc chắn sẽ

không qua được.”

Các đế đan sư Thái Hành và Thiên Lâm, Bắc Hà cũng đều tỏ ra ung dung.

“Chúng ta cứ yên tâm chờ đợi là được rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, kẻ địch đã có Khương thủ tọa xử lý.”

“Không cần hoảng loạn.”

Phụt!

Nguyên Quang Đạo Thánh sặc nước bọt.

Hắn cảm thấy chắc mình bước nhầm vào trại tâm thần rồi.

Không chỉ Khương Thái Thượng kia mà những kẻ khác ở đây đều là người điên

cả.

“Ý của các ngươi là, một mình hắn chạy đi nghênh chiến triệu cao thủ Dạ Lăng

hả?”

“Đúng thế.”

“Trợ giúp cũng không mang luôn à?”

“Khương Thái Thượng thực lực thông thiên, không cần giúp đỡ.”

Nguyên Quang Đạo Thánh há hốc miệng, nhất thời chẳng biết nên xỉ vả từ chỗ

nào.

Bởi vì chỗ xỉ vả thật sự quá nhiều, đến mức hắn phải nghi ngờ đối phương có

phải đang cố ý đùa giỡn với mình hay không.

Nhưng hắn không nói lên lời, những người khác của Thập Phương Minh phía

sau hắn lại không nhịn được.

“Băng Cung các ngươi đúng là hiếm lạ thật luôn đấy.”

“Bái phục bái phục, cả đời chưa thấy tông môn nào hoang đường như các

ngươi.”

“Một người? Đừng nói đến Đạo Thánh, cho dù là Thiên Đế cũng không thắng

nổi.”

“Hắn tự tin đến mức nào chứ?”

“Theo ta thấy, hắn tự đi trốn rồi cũng nên.”

“Đúng thế, gì mà một mình xuất chiến, rõ ràng là kiếm cớ chuồn đi.”

“Uổng cho Băng Cung các ngươi còn tin…”

Đối với lời bàn tán của bọn họ, Cung Tình mắt điếc tai ngơ.

Dưới sự khai sáng nhiều lần của Khương Thành, người xưa nay luôn lí trí như

nàng cũng đã nắm được một định lý: chỉ cần Khương chủ công tự đưa ra quyết

định thì chắc chắn có thể thắng.

Trên khoảng không ở Vũ Gian Nguyên xa xôi, Khương Thành cầm trong tay

đạo kiếm thất giai, bay lơ lửng giữa không trung.

Một vùng thảo nguyên bát ngát phía dưới giống như đại dương sắc tím, gợn

sóng lăn tăn theo từng cơn gió.

Thánh hồn của hắn bao trùm ra phía ngoài, mênh mông cuồn cuộn, không thèm

thu liễm lại.

Ở nơi xa hơn, một đội quân lớn nối liền đất trời từ từ bốc lên từ “mặt biển”.

Phóng mắt nhìn ra, vô biên vô hạn.

Đội quân này hình thù khác nhau, có to lớn không gì sánh được, có hung diễm

ngập trời, có chết chóc nặng nề.

Mà bây giờ bọn họ giống như một chỉnh thể kín kẽ, mỗi người có chức trách

của mình, phân phối rõ ràng.

Không hề hỗn loạn giống như hắn tưởng tượng.

Trên đường tiến quân, một liên quân các tộc khổng lồ như vậy thậm chí không

phát ra quá nhiều tiếng động.

Mà hết thảy đều vì có bia vô tự trắng toát phía trên đội ngũ.

Nhìn bề ngoài cũng không quá đặc sắc.

Nhưng trong nháy mắt khi thánh hồn của hắn tiếp xúc với nó lập tức bị bắn

ngược về.

Sâu trong mộ bia kia ẩn giấu sự tồn tại mạnh mẽ không kém gì hắn.

Vì sự trấn áp của hắn, các tộc bên dưới đành phải thu lại hung tính, lấy sự trật tự

ngay ngắn mình vốn không quen thuộc tiến về phía trước.

Sau một lát, song phương cuối cùng cũng chính diện đối đầu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK