vô lí, nhưng mệnh lệnh của hắn cuối cùng vẫn được chấp hành.
Thế là rất nhanh, cả Nam Hỏa thành đã bắt đầu có lời đồn ngập trời.
“Ngươi đã nghe nói chưa, Khương Thành vốn có thù với Lam Uyên Cổ Thánh
đấy!”
“Khương Thành? Khương Thành của Phi Tiên môn kia ư? Chính là cái người
mà trước đây chúa tể thiên vị vô cùng ấy hả?”
“Đúng đó, giờ đây hắn là minh chủ tân nhiệm của Đông Trúc đảo rồi.”
“Cái gì? minh chủ của Đông Trúc đảo không phải là Lam Uyên Cổ Thánh sao?
Bây giờ không có Thánh Hoàng chống lưng, sao Khương Thành có thể giành
được chứ?”
“Chuyện này là ngươi không biết rồi, thủ đoạn của Khương Thành thông thiên,
âm thầm kích phản rất nhiều tông môn ở đảo.”
“Ta còn nghe nói đến cả con gái của Lam Uyên Cổ Thánh còn bị hắn quyến rũ
nữa mà, làm hai bên tức đến sủy chút gây chiến…”
“Ôi vãi, không phải chứ? Vậy Cử Đình cung và Phi Tiên môn há chẳng phải trở
thành kẻ thù rồi sao?”
“Lại chả phải à, nếu không ngươi nghĩ vì sao Khương Thành lại xuất chinh, còn
không phải vì không thể lăn lộn ở Đông Trúc đảo nữa à, chỉ có thể đi thôi!”
“Hóa ra xuất chinh chỉ là một cái cớ, thật ra là để trốn khỏi tai vạ thôi.”
“Vậy sao lại có nhiều tông môn và tộc quần đi theo hắn thế chứ?”
“Bởi vì hắn sớm đã muốn tự lập môn hộ, không muốn nghe theo Lam Uyên Cổ
Thánh đấy…”
Thành ca cũng không ngờ bản thân cố ý để bộ hạ tiết lộ tình báo, cuối cùng lại
rước lửa vào thân, đến cả lời đồn cũng điên cuồng hạ thấp đến vậy.
Cũng hết cách, lời đồn với nhau trải qua việc thêm mắm dặm muối gia công các
kiểu sẽ hoàn toàn mất đi sự kiểm soát.
Nhưng mà còn may là mục đích hắn muốn đã đạt được rồi.
Cung Tình đoán không sai, trước khi Dương Đình Chính Thần rời đi có giữ lại
không ít gián điệp.
Dù sao thì mọi người cũng đều là tiên nhân, bên ngoài cũng nhìn ra được điều
gì không giống.
Mà những người này còn chưa kịp đến và lẫn vào trong Đông Trúc đảo thì đã
“nghe ngóng” được vô số tình báo “nội bộ” rồi.
Khi những tình báo này thông qua đủ các kiểu truyền tin bí mật truyền ra ngoài,
Dương Đình Chính Thần cũng có phần khó tin.
“Trong một chi đại quân mà một Cổ Thánh cũng không có? Chỉ có Khương
Thành dẫn đội?”
“Khương Thành còn có thù với Lam Uyên ư?”
“Chỉ một Thánh Tôn nhỏ nhoi mà cũng dám giương cờ lớn đến đánh Túc Vân
cung à?”
Sau khi tiêu hóa xong một loạt tin tức này, một người đường đường là Chính
Thần dần cảm thấy phẫn nộ.
“Ta thế mà lại bị một tên rác rưởi như thế dọa cho chạy ư, lại còn nhường lại
Nam Hỏa thành nữa?”
“Đúng là nhục nhã vô cùng mà.”
Hắn lập tức muốn mang theo đám thần quan giết ngược lại Nam Hỏa thành.
Nhưng ngay trước lúc chuẩn bị xuất phát lại trấn tĩnh lại.
“Không được, tuy Khương Thành không đáng phải suy nghĩ, nhưng Phi Tiên
môn và Băng tộc, Yêu tộc, Vu tộc lại nhiều Thánh Tôn.”
“Cho dù sau cùng có tiêu diệt được hết bọn họ thì Túc Vân cung cũng sẽ trả một
cái giá không nhỏ.”
“Ba nhà kia cũng phải ra sức mới được, không được ở ngoài xem không.”
Cứ như vậy, Thánh ca chờ ở Nam Hỏa thành cả hai ngày trời.
Do có những lời đồn ấy mà bầu không khí trong thành không còn tươi vui hớn
hở như lúc đầu.
Rất nhiều người sau khi biết được chi đại quân này không có Cổ Thánh tọa trấn
đã dần mất đi lòng tin.
Mà cũng vào ngày này, bầu trời Nam Hỏa thành chiếu rọi ánh sáng, bóng người
thấp thoáng.
Từng đạo vận vang lên, chất chứa khí tức Thiên Đạo nồng đậm.
Giờ khắc này, cả tòa thành như đứa con bị thiên địa bỏ rơi.
“Khương Thành, ra đây chịu chết đi.”
Giọng nói lanh lảnh dưới sự gia trì của lực Thiên Đạo truyền đến trong đầu tất
cả mọi người.
Nhất thờ, rất nhiều người trong thành đều biến sắc.
“Là Dương Đình Chính Thần.”
“Không phải hắn đã dẹp rồi sao, sao lại giết ngược trở lại rồi?”
“Không những chỉ có hắn mà ba Chính Thần Nguyên Quang và Vân Trinh,
Ngôn Khuê đều đến cả rồi, Nam hỏa thành giờ đây có mọc cánh cũng không
bay được rồi.”
“Cái gì? Toàn bộ đều đến cả ư?”
“Chuyện này nên làm sao mới được đây?”
Có được tin tức về thế cục bên ngoài, rất nhiều người đều bị dọa đến hồi tiêu
phách tán.
Đến cả đám người Cung Tình và Cơ Dao cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Chỉ có thể nhìn Khương Thành bằng ánh mắt cầu cứu, nhìn xem hắn rốt cuộc có
“diệu kế” gì.
“Được rồi, món chính đến rồi.”
“Diệu kế” của Thành ca chính là đối cứng, nếu không cứng nỗi thì có hệ thống
hack.
“Các ngươi ở lại bên dưới cả đi, ta lên nói chuyện với bọn họ một chsut.”
Tất cả mọi người đều sắp ngất tại chỗ.
“Ngươi, một mình ngươi đi ứng chiến?”
“Nếu không thì sao? Các ngươi có thể đánh lại Chính Thần không?”
Nói xong, ca này không thèm bận tâm đến vẻ mặt sụp đổ của mọi người, một
mình bay lên không.
Trên bầu trời đầy sao sớm đã bị làn sóng ánh sáng chói chang chiếu rọi,
Khương Thành xuyên qua ánh sáng chín màu trực tiếp đến trên đỉnh mây.
Không một ai cản trở hắn, bởi vì không cần thiết.
Xuất hiện trước mặt hắn chính là cao thủ của bốn thần điện.
Cũng không cần hắn phải phân biệt cho kĩ, bởi vì bốn người đó phân biệt rất rõ
ràng, ai đứng ở chỗ nấy.
Ở đay xem như là địa bàn của Túc Vân cung, bọn họ tổng cộng có hơn bảy
mươi Thiên Thần, hơn hai mươi ngàn Giới Thần đỉnh phong, còn có trăm mấy
ngàn Giới Thần bình thường nữa.
Người của ba thần điện khác đến cũng không nhiều.
Tầm mười Giới Thần, hơn mười ngàn Giới Thần đỉnh phong, Giới Thần bình
thường cũng không phái đến.
Nhưng mà đội hình này đã đủ cao cấp lắm rồi.
Bởi vì toàn bộ bốn Chính Thần đều đã đến.
Có người ngồi thiền trong đội ngũ để tu luyện, có người thì cưỡi lên tọa kị
nhắm mắt dưỡng thần, còn có người thì nằm trong bộ liễn.
Xem có vẻ như vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không giống như đi đánh trận.
Đối với bọn họ mà nói, trậ đấu tiếp theo đây quả thực không đáng để nghiêm
túc.
Đại quân của Đông Trúc đảo đã xác định là không có Cổ Thánh dẫn đội.
Cho dù Thánh Tôn có nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể cản trở kéo dài thời gian,
không có cách nào uy hiếp được đến tính mạng bọn họ.
Bây giờ thiên la địa võng của tứ đại thần điện đã thành hình, chỉ còn chờ con
mồi vào làm thịt, vậy nên tâm trạng của bọn họ vô cùng thoải mái.
“Khương Thành?”
Người đầu tiên mở miệng chung quy vẫn là Dương Đình Chính Thần “Đông
Đạo chủ”.
“Ngươi đến đây để đầu hàng ư?”
“Nếu như ngươi có thể khiến cho tất cả mọi người của Đông Trúc đảo quy
thuận về Túc Vân cung thì ta không những có thể tha cho ngươi mà còn có thể
sắt phong ngươi làm đại thần quan, dưới một người trên vạn người.”
Lời của hắn còn chưa nói xong, ba vị Chính Thần khác đang nhắm mắt kia đã
không còn ngồi yên được nữa.
Đối với bọn họ mà nói, mục tiêu lớn nhất của việc tranh đoạt địa bàn đó là
truyền đạo, để nhiều người tu luyện thần đạo của mình hơn.
Như vậy bản thân mình mới trở nên mạnh hơn nữa.
“Dương Đình, ngươi làm thế không tốt đâu ha?”
“Đông Trúc đảo vốn không phải thứ một mình ngươi có thể nuốt trôi.”
“Hoặc là chia một phần bốn, hoặc phải dựa vào bản lĩnh…”
Nếu như Cung Tình ở hiện trường, vậy giờ chắc chắn sẽ nghĩ cách khích cho
bọn họ mâu thuẫn với nhau, nhưng Khương Thành thì lại không có ý định này.
“Được rồi được rồi, các ngươi đừng tranh nhau nữa.”
“Lần này ta đến đây là để bàn về việc bồi thường.”
“Bồi thường?”
Bốn Chính Thần đều có phần hoang mang.
“Bồi thường gì chứ?”
Thành ca nhún vai, nói một cách đương nhiên: “Mấy năm nay các ngươi vây
công Đông Trúc đảo của ta, khiến người của ta chịu tổn thất không nhỏ, vậy nên
đang định bồi thường cho ta thế nào đây?”
Không riêng gì bốn Chính Thần, những Thiên Thần xung quanh cũng mơ hồ.
Ngay sau đó là tràn cười lớn vang lên.
“Não ngươi hỏng rồi sao? Vậy mà lại tìm bọn ta đòi bồi thường?”
“Ai cho ngươi cái gan đó chứ?”
“Bọn ta tiến công Đông Trúc đảo là vinh hạnh của các ngươi đấy!”