Cứ giống như một quả dưa hấu đập lên mặt băng vậy, nhanh chóng bắn tung tóe
vũng dịch lớn trên mặt đĩa tròn.
Nhưng trên thực tế, đó là thể hiện cho công kích của một chùy được bổ ra ban
nãy.
Dù không có huyền linh gia trì, cũng không kết nối với căn nguyên, nhưng đó
dẫu sao vẫn là một kích dùng hết toàn lực của một Huyền Thánh cửu trọng.
Vậy mà chỉ tạo nên một tí xíu động tĩnh thế thôi thì cũng đủ thấy được năng lực
chịu đựng của bản thân cái đĩa tròn kia mạnh đến cỡ nào.
Chất dịch màu đen sì nhanh chóng biến mất, ngay sau đó trên mặt đĩa tròn hiện
lên một con số - mười sáu.
Ngay khi mọi người đang đoán ý nghĩa của cái con số này thì đã thấy bên dưới
cái thùng chỗ mà Biên Dược đang đứng xuất hiện mười sáu khối sắt hình hộp
vuông vức.
Khối sắt cũng khá là mini, mỗi khối chỉ to khoảng chừng một cái nắm đấm.
Cái thùng hút nó vào phía bên dưới, cứ như một vòng bệ vậy.
Nhưng chính vì sự xuất hiện của chúng nên cuối cùng đã khiến cho sự cân bằng
giữa hai cái thùng bị phá vỡ.
Két két két!
Sợi dây nối với cái thùng bắt đầu trượt dần, cái thùng bên phía Khương Thành
dần được nâng lên.
Đến khi lên cao khoảng ba thước, nó cuối cùng cũng dừng lại.
Còn cái thùng của tám người ở phía đối diện thì bởi vì được tăng thêm “trọng
lượng” nên trụy xuống ba thước.
Lần này thì mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Ban nãy sau khi Biên Dược đánh ra một cú kia, hẳn là đĩa tròn đã dựa theo một
tiêu chuẩn đặc biệt để tính ra giá trị thương tổn.
Sức tấn công càng mạnh thì trị số sẽ càng lớn, cuối cùng trọng lượng nhận được
cũng sẽ càng nhiều.
Sau khi Biên Dược vung một chùy kia ra, dường như hắn không hài lòng lắm
với một kích đó, vẫn muốn thử lại một lần nữa.
Nhưng đòn tấn công lần thứ hai của hắn đánh lên đĩa tròn lại không hề hiện ra
trị số, quả nhiên mỗi người chỉ có một cơ hội công kích mà thôi.
Hắn lùi về phía sau, lần này đến lượt Kim Tranh của Thiên Nguyên bộ.
Người này đã sớm vận sức chờ sẵn rồi, lúc lên cũng không nói lời nào, trực tiếp
đâm một kiếm về phía trước.
đĩa tròn phát ra một tiếng vang khẽ, xuất hiện một đốm trắng gợn sóng.
Sau khi đốm trắng này ổn định lại, trị số thứ hai hiện lên – mười chín.
Cái thùng bọn họ đang đứng lập tức tăng thêm mười chín khối sắt.
Còn bốn người bên phía Khương Thành thì lại bị ép nâng lên cao khoảng ba
thước.
Trận so tài này xem như theo chế độ chu kỳ, sau khi hai người ở bên kia tấn
công xong thì sẽ đến lượt tuyển thủ đầu tiên bên phe mình ra sân.
Ôn Trì và Lịch Đường đều đồng loạt nhìn về phía Khương Thành.
Đợi hắn phát huy thần uy.
Nhưng Thành ca lại không hề phối hợp.
“Nhân vật chính đều ra sân cuối cùng hết, Ôn Trì, ngươi lên đầu tiên.”
“Lên đi, đừng có làm ta mất mặt.”
Thu Vũ Tuyền đứng bên cạnh không nhịn được liếc hắn một cái.
“Có phải ngươi sợ bản thân mất mặt hay không?”
Nàng không hề hay biết, lần này Khương Thành lựa chọn làm người cuối cùng
ra trận không phải là vì muốn làm màu ra vẻ, mà thật sự có nguyên nhân
nghiêm túc.
Sau khi Ôn Trì đứng ra, hắn thúc giục mười mấy huyền văn của bản thân, thi
triển một chiêu thần thông bùng nổ cực mạnh.
Cuối cùng đánh ra khoảng ba mươi điểm.
Mặc dù vẫn còn thua hai người đối diện năm điểm, nhưng thành tích này đã đủ
khiến cho toàn đấu trường phải lé mắt rồi.
Đến cả Khương Thành cũng cho hắn một biểu cảm tán thưởng hiếm hoi.
Bên hàng ghế khán giả của Tiểu Huyền giới, mọi người hò hét hoan hô lớn
tiếng.
“Tốt quá đi thôi!”
“Trong phút chốc chênh lệch đã được rút ngắn rất nhiều.”
“Quả nhiên là thần tử, thực lực hoàn toàn mạnh hơn những Huyền Thánh cửu
trọng khác!”
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Bây giờ chỉ còn kém năm điểm nữa thôi, nếu như Lịch Đường cũng phát huy
ổn thì chúng ta vẫn sẽ có hi vọng thắng đấy.”
“Với tiền đề là Thu Vũ Tuyền và Khương hiền giả có thể đuổi kịp cái chênh
lệch này!”
Sau khi Ôn Trì tấn công xong, cái thùng bên phía Khương Thành cuối cùng
cũng được hạ xuống mấy thước.
Tiếp theo lại đến lượt của phía bên đối diện lên sàn.
Hai Huyền Thánh cửu trọng bên kia tấn công lần lượt nhận được mười lăm và
mười bảy điểm thương tổn.
Tiểu Huyền giới bên này thì do Lịch Đường ra sân, nàng cũng lại đạt được ba
mươi điểm.
Đến bước này, chênh lệch của hai bên chỉ có bảy điểm.
Những tộc nhân của Đại Huyền giới ở hai bên sân vốn còn hò hét thắng chắc
rồi, bây giờ đã dần yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bốn Huyền Thánh cửu trọng đã ra sân ban nãy đều là những người có thực lực
đỉnh cao nhất nhì không đấy.
Ai mà ngờ được, bốn chọi hai cũng chẳng thể tạo ra ưu thế gì.
“Không thể không thừa nhận, hai Thần tử kia đúng là danh bất hư truyền.”
“Đúng vậy, phía sau còn có Thu Vũ Tuyền và Khương Thành nữa.”
“Khương Thành thì không rõ lắm, nhưng Thu Vũ Tuyền thì không dễ đối phó
đâu!”
“Chúng ta sẽ không thua đấy chứ?”
Rất nhiều người bên Đại Huyền giới đã bắt đầu cảm thấy điềm không lành.
Nếu như lúc sau cả Thu Vũ Tuyền và Khương Thành cùng đột phá, vậy thắng
thua thật sự rất khó đoán được.
Trận đấu của hai bên tiến vào vòng thứ ba, người ra sân bên phía Đại Huyền
giới là Ngân Phá Tiên của Thiên Thanh bộ.
Nhưng chỉ thấy người này nhấc tay vung ra bảy con thoi lấp lánh ánh bạc.
Sau khi con thoi xoay vòng liên tục quanh người hắn một trận thì bỗng nhiên
ngừng lại.
Tiếp đó, huyền lực ở xung quanh nhanh chóng tụ về phía của bảy con thoi kia.
Mà giữa hắn và bảy con thoi cũng xuất hiện một sợi dây ràng buộc bằng huyền
lực có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Huyền lực không ngừng tụ lại trên người của hắn.
Khí thế của Ngân Phá Tiên cũng từng bước tăng dần.
Dù là Huyền Thánh nhất trọng cũng có thể dễ dàng cảm nhận được rằng hắn
đang mạnh lên nhanh chóng.
Bầu không khí ở hai bên sân lại trở nên sôi nổi hăng hái.
“Thất Tinh Thiên Dẫn Quyết, quả nhiên là thần thông này!”
“Thần thông này có thể kích phát tinh lực, tạm thời nâng cao tu vi huyền lực
của bản thân, là một tuyệt chiêu trong tuyệt cảnh.”
“Đánh chiêu này ra thì sức tấn công sẽ vượt xa những tuyệt kỹ khác!”
“Ha ha, không hổ là đệ nhất cường giả của tộc ta!”
Hơi thở của Ngân Phá Tiên rất nhanh đã vượt qua một đám Huyền Thánh cửu
trọng tầm thường, hắn có sự khác biệt rõ rệt với những người khác ở bên cạnh.
Thời gian trôi đi từng chút một, ba phút đồng hồ nhanh chóng qua đi.
Người này vẫn chưa hề ra tay, hắn tiếp tục nâng cao thực lực của chính mình.
Thành ca ở đối diện không kìm được phải than phiền.
“Hắn đang làm cái gì thế?”
“Tính rặn bom nguyên khí hả?”
Bên phía Tiểu Huyền giới, đám người Kim Bột và Ngân Trí cũng tức đến mức
nghiến răng nghiến lợi.
“Có thể như thế này nữa à?”
“Cái này thì là tuyệt kỹ gì chứ?”
“Trong chiến đấu thực sự, ai cho ngươi thời gian chuẩn bị dài như vậy cơ chứ?”
“Cái thần thông này thực ra chả có cái tác dụng khỉ khô gì hết!”
Mặc dù nói như thế, nhưng thần thông nhìn giống chẳng có gì lợi hại này lại
được xem như là một đại sát chiêu không hơn không kém ở trong trường hợp
hiện giờ.
Khoảng năm phút sau, Ngân Phá Tiên cuối cùng cũng hoàn thành màn “vận
sức” của bản thân.
Lúc này, tên Huyền Thánh cửu trọng này mang lại cho người khác cái cảm giác
như đã mạnh hơn lúc mới vào sân ít nhất gấp hai lần.
Nhưng thần thông này cũng có hậu di chứng của riêng nó.
Bây giờ mặt của hắn đỏ phừng, con ngươi sung huyết, cứ giống như một quả
bóng bị bơm đầy khí vào vậy.
Dường như chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Rầm!
Cơn cuồng phong mãnh liệt cứ như lốc xoáy bỗng nhiên nện lên mặt của cái đĩa
tròn ở đối diện.
đĩa tròn khẽ rung chấn một chút.
Ngay sau đó, con số mới xuất hiện – ba mươi bốn.
Ồ!
Toàn đấu trường bùng nổ trong phút chốc.
“Ba mươi bốn, Ngân Phá Tiên đánh được ba mươi bốn điểm thương tổn kìa!”
“Ha ha ha, còn cao hơn cả hai Thần tử ban nãy nữa.”
“Đúng là đệ nhất cao thủ của Thiên Thanh bộ, lần này đều nhờ hắn đảo ngược
tình thế.”
“Chênh lệch kiểu này, để ta xem thử Khí tộc làm sao gỡ lại đây.”
Lúc này, Ngân Phá Tiên vừa thi triển xong một lần “Thất Tinh Thiên Dẫn
Quyết” sắc mặt đã vàng như tờ giấy, giống như tiêu hao quá nhiều sức lực vậy.
Rất hiển nhiên, hắn đã phải hao phí một lượng tinh lực cực kỳ lớn cho quả
“bom nguyên khí” kia, chứ không phải không cần trả giá.
Nhưng Ngân Phá Tiên lập được công lớn thì vui mừng vô cao, thậm chí còn cố
gắng chống đỡ cơ thể bị thương, ném một ánh mắt khiêu khích về phía Khương
Thành và Thu Vũ Tuyền bên này một cách khó khăn.