ngoài hoàng thành.
Khương Thành trở lại rồi.
Hoàng thành đã bị hắn “chiếm lĩnh” rồi.
Đại hoàng tử gần đây ra mặt xử lí sự vụ triều chính đã là con tin của hắn.
Một loạt tin tức này khiến cả hoàng thành đều chấn động.
Bầu không khí vốn an nhàn đã bị quét sạch bong.
Mọi người ùa ùa bay đến bên ngoài tường thành, trong ba lớp ngoài ba lớp, vừa
hỗn loạn lại vừa huyên náo.
“Khương Thành? Khương Thành nào?”
“Ma thai Khương Thành năm ấy ấy, sau đó quốc sư nói hắn bị cảm hóa rồi,
không còn là Ma thai nữa.”
“Ôi vãi, hắn vậy mà vẫn còn sống?”
“Hắn muốn làm gì?”
“Năm đó chẳng phải hắn còn làm bạn của chúng ta, giúp chúng ta diệt trừ rất
nhiều tông môn Tiên tộc sao, sao lại trở mặt rồi?”
“Trong hoàng cung chẳng phải có những cao thủ hộ pháp hay sao, còn cả cấm
vệ nữa, sao hắn có thể bắt được đại hoàng tử?”
“Phải đó, lẽ nào cao thủ hộ pháp lại không ra tay?”
“Không, bọn họ đều ra tay cả rồi, chỉ là bị một mình Khương Thành đánh cho
bầm dập, bốn cao thủ hộ pháp và hơn mấy chục ngàn cấm vệ đều bại hết.”
“Cái gì? Chuyện này làm sao có thể chứ?”
“Không phải nói Khương Thành toàn là dựa vào Vô Đạo kiếm, không còn Vô
Đạo kiếm nữa là không được gì nữa sao?”
Đủ lời nghị luận, quở mắng ầm ĩ cả hoàng thành.
Một Thành ca vốn sắp bị quên đi, giờ xem như là gợi lại hồi ức cho mọi người
trong toàn thành.
Mà ở đại điện hoàng cung, Khương Thành cũng không hề khách sáo gì ngồi
ngay vào bảo tọa.
Người nằm co quắp dưới chân hắn chính là đại hoàng tử.
Vị hoàng tử cao quý như bảo vật này sớm đã bị đánh bay, đầu dập thân tan còn
có cả máu lẫn lộn.
Nhìn có vẻ rất chán chường, cũng không còn mạnh miệng được nữa.
Nhận phải sự đối xử thế này, hắn đương nhiên vô cùng hận Khương Thành.
Nhưng hắn xem như đã ý thức được, tại sao năm đó phụ hoàng và đám thân
vương thà bỏ ra thù lao cũng muốn để người này ở vương triều Nguyệt Hoàng
rồi.
Bởi vì sức chiến đấu này khiến người ta phát sợ, ai dám xem thường chứ?
Còn ở hai bên, hơn trăm hoàng tử hoàng tôn đều bị vây trong kết giới, cũng
mang vẻ nản lòng như thế.
Có người sau khi hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa.
Bốn cao thủ hộ pháp, có một người đã thông báo trước cho Nguyệt Ảnh Hoàng
rồi.
Còn có hai người đang bận thu thập Toái Linh phiến nữa.
Còn lại một người thì ở đại điện trông chừng Khương Thành, nhưng cũng chẳng
được tích sự gì cả, chỉ có thể sốt ruột lượn lờ tại chỗ.
“Khương Thành, ngươi có thể thả các điện hạ ra trước không, bọn họ bị thương
nặng cần phải trị liệu nữa…”
Hắn cũng sắp sụp đổ rồi.
Chuyện xảy ra như thế này, Khương Thành và vương triều Nguyệt Hoàng đã xó
một vết nứt sâu sắc, cũng chẳng thể trở lại mối quan hệ như trước kia nữa.
Suy cho cùng thì người mà hắn ra tay đều là hoàng tử hoàng tôn, nơi mà hắn ra
tay lại là hoàng cung.
Trước khi có được thu lao, Khương Thành đương nhiên sẽ không thả người.
Nhưng mà hắn cũng không có thâm thù đại hận gì, ngược lại lại có hứng thú
thăm dò sự việc đã xảy ra gần đây.
“Nguyệt Ảnh Hoàng và đám Đoan Tịnh Vương đâu? Sao hoàng cung chỉ có
đám người khó coi các ngươi vậy?”
Nếu như ở một canh giờ trước mà nghe Khương Thành nói bản thân khó coi thì
tên hộ pháp cung đình này nhất định sẽ tức giận.
Cảm thấy bản thân đang chịu phải sỉ nhục, chắc chắn sẽ muốn một lời giải
thishc.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể cười khổ, căn bản không thể nào phản bác.
Còn đại hoàng tử thì cắn răng, cuối cùng chỉ có thể kìm lại sự tức giận sắp thoát
ra ngoài lại.
Tên hộ pháp cung đình kia cũng không dám chọc giận Thành ca, chỉ có thể thật
thà trả lời.
“Bệ hạ ở tiền tuyến, đánh đến địa phận của Tiên tộc bên kia rồi.”
Khương Thành khẽ ngẩn ra: “Mạnh dữ vậy à? Sao làm được hay vậy?”
Tiên tộc bên đó không phải còn có ba Thánh chủ sao.
Tuy ít hơn Thiên tộc bên này một nửa rồi, nhưng lớp Đạo Thần cao giai ấy bên
Tiên tộc chi ít cũng nhiều hơn ba lần Thiên tộc.
Chứ đừng nói dưới Đạo Thần trung giai còn có số lượng chênh lệch còn lớn hơn
nữa.
Hai bên vốn không phải cùng đẳng cấp chứ nhỉ?
Tên hộ pháp cung đình kia chần chừ một lúc, giống như đang bắt bí tên “hung
thủ” của hoàng tử có phải có thông đồng với kẻ địch không.
Nhưng nghĩ lại, chuyện mà cả Thiên giới ai cũng biết rồi, nói cho hắn cũng
chẳng sao cả.
“Thông Hư thánh địa năm đó sau khi bị ngươi diệt trừ ít lâu thì Tiên tộc phát
động công kích toàn diện với bọn ta.”
“Lúc mới bắt đầu, bọn ta phải chịu áp lực rất lớn…”
“Đặc biệt là Thánh Hoàng, mạnh đến mức giết cả Nhật Diệu quốc sư, khiến cả
Thiên tộc phải chấn động.”
Thành ca nghe đến đây cũng nhịn không được thầm mắng.
Năm ấy bản thân còn đang ở trong thâm cốc xem đám người Mặc Đỉnh, Nguyệt
Sâm, Dịch Sơn diễn tuồng đấm đá lẫn nhau đấy.
Thánh Hoàng đáng chết, lại dám nhân cơ hội đó mà cướp lấy ánh đèn sân khấu
của cả Thiên giới.
“Năm ấy Thiên tộc ta như ngàn cân treo sợi tóc, chuyện bị diệt ở ngay trước
mắt, nhưng sau đó thì đã xảy ra biến cố.”
“Biến cố gì?”
Hộ pháp cung đình kia hồi tưởng lại, có phần không hiểu được.
“Thánh Hoàng đột nhiên mất tích, từ đó không còn xuất hiện nữa.”
“Mà chuyện càng làm người ta chấn động hơn đó là Thu Vũ Tuyền, nàng giống
như đột nhiên thoát thai hoán cốt vậy.”
Thánh Hoàng biến mất vốn trong dự liệu của Thành ca.
Chuyện khiến hắn tò mò hơn vẫn là Thu muội tử.
“Thu Vũ Tuyền sao lại thoát thai hoán cốt rồi?”
Chẳng có nhẽ Vô Đạo kiếm bị mình dùng đã mất?
“Thất Huyền thánh địa tiến công vương triều Tinh U.”
Vị hộ pháp cung đình kia cảm thán một hơi, từ từ nói: “Năm ấy Tinh Diệu
Hoàng và Tinh U quốc sư nhanh chóng đến tiền tuyến, nhưng không thể cản
được uy thế ấy.”
“Đặc biệt là những tông môn của Tiên tộc xảo trá đa đoan, lại giương đông kích
tây, lừa hai vị Thiên giai thập nhị trọng rời đi để tập trung những quân tinh nhuệ
của thánh địa để đánh vào vòng phòng tuyến của Thu Vũ Tuyền.”
“Vốn còn tưởng triệu đại quân Tinh U ở đoạn phòng tuyến ấy sẽ chết hết, cả
tổng quản và đám thân vương, chủ tướng đều chết hết.”
“Ai mà ngờ, Thu thần nữ lại dựa vào sức của một người một kiếm mà ngăn
Thái Vũ Thánh chủ lại, cuối cùng còn giết hắn một cách không ngờ được.”
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của hắn không kiềm được mà cao hơn, đến mức
còn thay đổi xưng hô với Thu Vũ Tuyền.
Còn đám hoàng tử vốn đang chán chường kia cũng lộ ra vẻ kính ngưỡng.
“Há chỉ có giết một Thái Vũ Thánh chủ thôi, sau này nàng còn lấy được thủ cấp
của hai mươi Đạo Thần cao giai nữa.”
“Gần như là dựa vào sức của một mình mình xoay chuyển thế cục của cả chiến
trường Tinh U.”
“Trận chiến ấy khiến vô số Tiên tộc khiếp sợ, cũng cứu được vận mệnh của
Thiên tộc.”
Thành ca gật đầu thấy phải.
Xem ra Vô Đạo kiếm “thuộc về bản thân” sau khi mất đi đã trở về lại trong tay
của Thu Vũ Tuyền.
Nếu không thì nàng cũng không thể nào làm được chuyện này.
Nhưng mà giết chết một Thánh chủ, sự tàn phá ý thức bản thân cũng không phải
nhỏ bình thường.
Sao nàng có thể chống lại được tác dụng phụ này, không trở thành cái xác biết
đi sao?
“Sau này thì sao? Nếu nàng đã mạnh đến vậy thì một người chắc có thể hủy diệt
Tiên tộc rồi ha?”
“Làm gì phải cần đến thời gian bốn mươi triệu năm chứ?”
Quả nhiên, sắc mặt tất cả mọi người trong đại điện đều ảm đạm trở lại.
“Trận chiến ấy, Thu thần nữ chắc đã trả một cái giá lớn không cho ai biết.”
“Sau đó nàng lại lần nữa mất tích.”
“Cho đến ba triệu năm trước mới xuất hiện lần nữa, nhưng nàng dường như vẫn
chưa hồi phục lại, thực lực kinh thiên động địa kia đã một đi không trở lại.
Sắc mặt hộ pháp cung đình kia khựng lại, kính phục nói: “Nhưng nàng vẫn luôn
là thần nữ đánh đâu thắng đó trong lòng tộc nhân Thiên tộc bọn ta.”