Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành rất muốn nói cho hắn biết, “kẻ địch” của ngươi chính là ta!

Nhưng nhìn thấy cái hố to đến tàn tích còn không có, hắn chỉ có thể kiềm nén

sự kích động lại.

“Là Thương Môn cung làm đó.” Hắn nói to.

Nếu nói không phát hiện ra kẻ địch khó trách bản thân sư tôn này của mình vô

dụng y như hắn.

Chỉ có thể tùy tiện bịa ra một kẻ địch.

A ta khinh, bản thân sao lại ngầm thừa nhận là sư tôn của hắn rồi?

“Cái gì?”

“Thương Môn cung?”

Toàn bộ mấy người đều ngạc nhiên hô lên.

“Bọn họ sao lại đến tập kích chúng ta?”

“Nhất định là vì muốn cướp thần thuật kia!”

Đám người Trường Tân và Trường Linh lập tức mắng nhiếc Thương Môn cung.

“Đáng chết, đấu pháp thì thua rồi, bọn họ căn bản không thuân thủ lời hứa, tỷ

năm không được vào trong Thường Lục châu.”

“Không biết nói đạo nghĩa.”

“Cái thứ không biết xấu hổ, đường đường là đại phái, khiến người ta khinh

thường mà.”

Thương Môn cung vô tội ở nơi xa nằm không cũng trúng đạn.

Nhưng mà Khương Thành vốn không đồng tình, người lại Minh Khánh Giới

Thần lần trước vốn muốn hạ thủ với hắn, vốn chính là kẻ địch rồi.

“Đúng rồi, vừa rồi là những Giới Thần nào đến đánh tập kích lén?”

“Không phải là Thiên Thần đấy chứ?”

Tập thể thảo phạt Thương Môn cung một trận, mọi người dần dần dùng ánh mắt

buồn bực nhìn Thành ca.

“Kẻ địch mạnh như vậy sao ngươi vẫn còn sống?”

“Hơn nữa lại không có chút thương tổn nào?”

“Vấn đề này của các ngươi hỏi chẳng có trình độ gì cả.”

Khương Thành nhún vai: “Điều nên hỏi là kẻ địch còn có cá lọt lưới nữa không,

chứ không phải là sao ta vẫn còn sống.”

“Xì! Chỉ dựa vào ngươi?”

Trường Linh nhịn không được nhìn khinh thường hắn một cái.

Nàng cảm thấy Khương Thành chắc không bị kẻ địch phát hiện, may mắn thoát

được một kiếp.

“Nếu đã bị Thương Môn cung nhắm trúng rồi thì ở đây không còn an toàn nữa

rồi.”

Trường Dương Đạo Thần cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không sai, chúng ta buộc phải đổi một nơi khác rồi.”

“Nơi đóng của tông môn bị hủy, ở đây cũng không còn gì để lưu luyến nữa.”

“Dù sao thì chúng ta cũng đâu phải lần đầu chuyển đi…”

Nhìn thấy bọn họ vài câu ba điều đòi trốn khỏi nạn, hơn nữa còn với dáng vẻ

như đã quen thói rồi, Thành ca xem như đã mở mang tầm mắt.

Nguyên thuật đã có trong tay, hắn cũng không cần phải ở chung với đám sâu

mọt nhát gan này nữa rồi.

“Nếu đã như vậy thì chúc các ngươi thuận buồn xuôi gió.”

Hắn vẫy tay, trực tiếp tạm biệt mấy người này.

Trường Dương Đạo Thần ngây ra: “Ngươi không đi cùng bọn ta sao?”

Ngộ Sơn Thánh Chủ cũng nhanh chóng lên phía trước.

“Sư tôn, chúng ta cần một trụ cột, không thể không có sự chỉ dẫn của ngươi

đâu!”

Cây đại thụ vị diện chi tử này, hắn không muốn bỏ mất cơ hội.

Một Thánh Chủ cần sự chỉ dẫn của một Đạo Thần vừa tấn nhập, bốn người còn

lại cũng lười đi phốt nữa.

Đến tận bây giờ bọn họ vẫn nghĩ không hiểu nỗi, tại sao Ngộ Sơn lại tôn kính

với Khương Thành như vậy.

Không phải là một lão cổ hũ hơn trăm tỷ năm trước vang danh một thời thôi

sao?

Sớm đã không theo kịp thời đại rồi nhỉ.

Không ngờ Khương Thành vẫn cứ có dáng vẻ đương nhiên.

“Ngươi cũng đâu thể cứ mãi sống dưới đôi cánh của ta được, phải dũng cảm

bay đi, như vậy mới có thể trưởng thành được.”

Ngộ Sơn xoa tay: “Vậy sư tôn có mang hết “thái thượng hóa đạo” truyền lại

không, như vậy thì tương lai khi đồ nhi hành tẩu ở Nguyên Tiên giới cũng có

thêm một tuyệt kỹ bên người mà.”

Thành ca xem như đã nhìn ra nguyên nhân lớn nhất hắn không muốn rời xa bản

thân mình rồi.

Nguyên nhân vẫn là vì thần kỹ đó.

“Ngươi còn chưa từ bỏ sao, thái thượng hóa đạo cần phải có linh ý mới có thể tu

luyện, ngươi đến nhập môn còn không được nữa.”

Ngộ Sơn ngược lại lại tự tin vô cùng: “Đồ nhi có dự cảm lần sau khi ngộ ra linh

ý…”

Lời còn chưa dứt, phía trước phía sau đã vang lên hai tiếng cười lạnh.

“Hừ hừ, e là các ngươi không có lần sau nữa rồi.”

“Khương Tuấn Soái kia, quả nhiên vẫn còn ở đây.”

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.

Thương Môn cung Khương Thành vừa nhắc đã đến thật rồi.

Hơn nữa người đến còn là Minh Khánh Giới Thần và Bích Nguyên Giới Thần

và mười Hư Thần bọn họ đưa theo mới gặp qua mấy ngày trước.

Đám người này vừa ra mặt đã chiếm giữ bốn phương tám hướng, hình thành

nên tư thế bao vây.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy hố sâu to lớn nơi Thê Vũ quán trước kia ở, khí thế

hung hãn như bọn họ có phẩn bị làm cho hồ đồ theo.

Đã xảy ra chuyện gì?

Bọn ta còn chưa công đánh, sơn môn của Thê Vũ quan sao lại mất đi trước rồi?

Do quá kinh ngạc, Minh Khánh Giới Thần không hề ra tay ngay lập tức mà tò

mò hỏi.

“Thê Vũ quán của các ngươi vừa bị ai công đánh đấy?”

Nghe thấy câu hỏi này, cho dù là Trường Dương hay Trường Linh cũng tức xì

khói.

“Ngươi lại còn dám hổi câu này à?”

“Đê tiện bỉ ổi, đã biết rồi còn cố hỏi.”

“Đáng ghét, hắn là đang cố ý chế giễu cười nhạo chúng ta đấy.”

Tuy vừa rồi mới nghĩ sẽ tránh mũi nhọn Thương Môn cung, nhưng khi thật sự

gặp được nguồn cơn tai họa là kẻ “hủy diệt tông môn”, bọn họ đã chuẩn bị

nghênh chiến ngay lập tức.

“Đường đường là Giới Thần, hà tất lại quỷ dị như thế?”

Minh Khánh bị mắng đến mơ hồ.

Ta chỉ là hỏi một câu rất bình thường.

Bất kì ai nhìn thấy cái hố to như vậy cũng cảm thấy hiếu kì được không?

Lẽ nào đến hỏi cũng không được nữa rồi?

“Bớt nói lời dư thừa, cho các ngươi hai con đường.”

“Hoặc là giao Khương Tuấn Soái ra.”

Hắn nhìn xuống cái hố to phía dưới, cố ý giễu cợt nói: “Nếu không, cái hố bên

dưới kia sẽ là đất chôn thây chuẩn bị trước cho các ngươi.”

Hắn đến đây đương nhiên là vì “thần thuật” giam cầm căn nguyên kia của

Thành ca.

Lúc trước bỏ đi chỉ vì ở đó cách Thanh Tiêu thánh địa quá gần rồi.

Một khi khai chiến, trong thời gian ngắn tóm không được, rất nhanh sẽ dẫn đến

một đống Đạo Thần, thậm chí còn có Thanh Tiêu Thánh Chủ nữa.

Còn bây giờ ở Thế Vũ quán này, xung quanh chẳng có hơi người, trong phạm vi

mấy tỷ dặm không có tông môn lớn nào cả.

“Ngươi nằm mơ đi!”

Mặc dù không thừa nhận một sư tổ rẻ tiền như Khương Thành, nhưng Trường

Linh không có ý định sẽ giao hắn ra.

“Muốn chiến thì chiến, không cần nhiều lời.”

Khi nàng nói ra lời nầy, Trường Dương Đạo Thần đã xông đến Minh Khánh

Giới Thần.

Mà hai sư đệ kia của hắn cũng thúc động đạo hải khai triển ra nguyên thuật tụ

tinh, bao trùm toàn bộ mười Hư Thần còn lại vào trong phạm vi công kích.

“Mau chạy đi!”

Khương Thành nghe thấy tiếng thúc giục ngắn ngủi mà gấp gáp.

Giọng nói này là của Trường Linh.

Khi giọng nói vang lên, nàng cũng giết về phía Minh Khánh.

Còn về Ngộ Sơn thì đang giết sang Bích Nguyên Giới Thần.

Thành ca không thể không thay đổi cách nhìn, mấy người này ở thời khắc mấu

chốt cũng được việc quá.

Nhưng mà, bản thân và mấy người này cũng đâu có giao tình gì thân lắm.

Bọn họ lại liều mình ngăn cản kẻ địch mạnh hơn bản thân mấy lần cũng muốn

tạo con đường chạy thoát cho ta, chuyện này cũng vĩ đại quá rồi nhỉ?

Nhưng mà ngay sau đó, hắn đã hiểu ra kế hoạch của những người này.

Mục tiêu của Thương Môn cung là mình, chỉ cần bản thân có thể trốn đi thì bọn

họ có đánh tiếp nữa cũng không còn ý nghĩa gì cả.

Đám người Trường Dương và Trường Linh đều là Đạo Thần cao giai, khả năng

giữ tính mạng rất cao.

Đến lúc đó có lẽ vẫn có thể thoát nạn.

Kế hoạch này xem như là tìm con đường sống trong lối chết, chỉ đáng tiếc là

Khương Thành không phối hợp.

Đùa à, nhân vật chính sao có thể chạy được?

Càng huống hồ gì nguyên thuật vừa mới có được cần tìm ít kẻ địch để thử hỏa

lực nữa.

Keng!

Hắn cũng rút kiếm của mình ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK