Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tràn lời nói, nói đến mức Lam Anh há mồm cứng họng.

Cũng nói khiến sắc mặt đám trưởng lão Cửu Đình cung xanh mét.

Bọn họ chủ động đề bạt cách dùng ba phiếu làm minh chủ, ngoại trừ biểu hiện

mình lười “lấy thế đè người” thì cũng là vì sỉ nhục Khương Thành, khiến cho

hắn xấu hổ trước mặt mọi người.

Nào ngờ, Băng Phượng Cơ Dao và Từ Tử Xuyên đều là người của Khương

Thành, mà bọn họ lại bị sỉ nhục ngược lại.

Sớm biết đã trực tiếp nói bọn ta không đồng ý đổi minh chủ, nếu không Cửu

Đình cung rút khỏi liên minh, bớt biết bao nhiêu việc?

Nhất định phải chơi chiêu, kết quả đường đường là Cổ Thánh lại làm mất vị trí

minh chủ của mình.

Lam Uyên Cổ Thánh cũng không thể nuốt lại những lời nói ra lúc trước.

Dù sao thì bây giờ cũng có nhiều tộc quần và tông môn chứng kiến toàn bộ quá

trình, nói lời nuốt lời chỉ khiến cho danh tiếng của hắn rơi xuống đáy cốc.

Nhưng hắn cũng không muốn thấy Khương Thành đắc ý, càng không thật sự

nghe theo lệnh hắn.

Còn về Cửu Đình cung sau này…

Khương Thành có thể chỉ huy được thì xem như là bản thân thua!

“Hy vọng Đông Trúc đảo có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa.”

“Chúng ta đi!”

Sắp đến nghi thức Thành ca nhậm chức minh chủ, dựa theo lệ thường, năm tôn

chủ nhất định phải có mặt chứng kiến, bày tỏ thái độ ủng hộ.

Lam Anh và Việt Thiền cũng đứng dậy với gương mặt không chút thay đổi, rời

sân ngay lập tức.

Đây là công khai không nể mặt.

Mọi người đều nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng thầm thở dài.

Xem ra sau khi tân minh chủ lên ngôi, Đông Trúc đảo sắp nghênh đón nội đấu,

mà điều này đối với tình thế bấp bênh hiện tại cũng không phải là chuyện tốt.

Lam Anh đi theo phía sau phụ thân ngẩng đầu lên, thậm chí còn cố ý khiêu

khích liếc mắt nhìn Khương Thành một cái.

Sau đó, nàng phát hiện còn có một người đáng lẽ “nên” cùng tiến cùng lùi với

bọn họ không rời đi.

“Cung Tình, ngươi còn ngồi ở đó làm gì?”

Nàng dừng bước, không vui nhìn về phía Đạo Thần cao giai chủ trì nghị sự lần

này.

“Lẽ nào còn muốn nhìn người khác đắc ý sao?”

Đúng vậy, Đạo Thần cao giai đó chính là cung chủ Băng cung một thời - Cung

Tình.

Tu luyện giới lấy thực lực làm tôn, mà thực lực cá nhân của nàng lại không

đáng nhắc tới.

Nhưng thời cuộc hiện giờ của Nguyên Tiên giới biến hóa quá nhanh, thực lực

mạnh hơn nữa cũng có thể sẽ chết khó hiểu trong đại kiếp nạn.

Mà quân sư có thể hỗ trợ chỉ rõ phương hướng như Cung Tình có ý nghĩa

không tầm thường.

Cửu Đình cung có được nàng trước khi đến Đông Trúc đảo.

Khi đó, bọn họ mất đi suối nguồn che chở giống như ruồi nhặng không đầu, cả

ngày bị truy đuổi và bao vây.

Đối mặt với các đại thần điện tập kích, cho dù có Lam Uyên Cổ Thánh dẫn đầu

thì bọn họ cũng tử thương vô cùng nghiêm trọng, tình hình hết sức nguy ngập.

Cho đến một hôm, Cung Tình cũng bị thần điện truy sát, ngẫu nhiên gia nhập

vào đội ngũ của bọn họ.

Nữ tử này nhanh chóng thể hiện giá trị của bản thân.

Nàng đề nghị Lam Uyên Cổ Thánh thu nạp những tông môn và tộc quần cũng

có nguy cơ xung quanh, để trong tình hình đó, Cửu Đình cung chẳng những

không suy yếu mà lại tăng cường thực lực rất nhanh.

Lựa chọn tuyến đường giúp bọn họ tránh được nhiều kẻ thù mạnh mẽ.

Mấy lần gặp chiến với thần điện cũng là nàng đích thân định ra chiến thuật,

giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất.

Sau cùng, Cửu Đình cung đã thuận lợi đến Đông Trúc đảo.

Sau khi đến đây, nàng đã đích thân ra mặt thuyết phục nhiều tộc quần bao gồm

cả Băng tộc, nhanh chóng tích hợp lực lượng ở đây để bảo vệ hòn đảo này, lập

được công lớn.

Trong suy nghĩ của Lam Uyên Cổ Thánh, vai trò của nàng hoàn toàn không

thua kém bất kỳ một Cổ Thánh nào.

Để nàng chủ trì nghị sự liên minh lần này, đủ để nói rõ nàng được coi trọng thế

nào.

Sau đó bọn họ lập tức nghe được Cung Tình trả lời.

“Khương Thành sắp tiếp nhận minh chủ, tất nhiên ta phải ở lại nơi này phò tá

hắn.”

Thân hình cao lớn của Lam Uyên Cổ Thánh hơi chấn động, hắn chậm rãi quay

đầu, ánh mắt đầy khó tin nhìn quân sư của mình.

Mà đám người Việt Thiền và Lam Anh càng tức giận, nhảy dựng ngay tại chỗ.

“Cung Tình, ngươi có ý gì?”

“Đừng quên ngươi ở bên nào!”

Bởi vì bình thường Lam Uyên rất coi trọng Cung Tình nên trong lòng bọn họ

vốn hơi ghen tị và không phục.

Lúc này chất vấn cũng không chừa lại chút đường nào.

“Phò tá hắn sao? Ngươi cũng muốn phản bội bọn ta sao?”

“Đừng quên nếu không phải lên chiếc thuyền lớn Cửu Đình cung này thì một

Đạo Thần như ngươi sẽ không sống được đến ngày hôm nay đâu!”

“Sao vậy, bây giờ cảm thấy Khương Thành đắc thế, thấy gió chuyển hướng

sao?”

“Ngươi thật sự khiến cho người ta khinh thường!”

Biểu cảm của Băng nữ vốn rất khó biến hóa kịch liệt, Cung Tình vẫn bình tĩnh

như vậy.

“Các ngươi nói sai rồi.”

“Thật ra ta đã đến Đông Trúc đảo từ rất sớm.”

“Sở dĩ sau đó gặp các ngươi, là do ta rời khỏi Đông Trúc đảo chủ động đi tìm

các ngươi.”

Vừa nói ra lời này, trong ngoài điện xôn xao một trận.

Thân là Tiên nhân, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc, chỉ mấy câu đơn

giản đã lập tức hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Anh đều há thành hình chữ O, bỗng nhiên nàng

cảm thấy quân sư quen thuộc này hơi xa lạ.

“Ngươi, ngươi cũng là người của Băng cung sao?”

Nguyên Tiên giới phát triển nhiều năm như vậy, rất nhiều người của Băng tộc

đã gia nhập các thế lực khác nhau.

Ví dụ như năm đó Quý Thương gia nhập Thiên Cung.

Cung Tình hành động một mình, còn chưa đến Đông Trúc đảo đã gia nhập Cửu

Đình cung, sau khi lên đảo cũng không qua lại với Băng cung.

Cho nên dù nàng là người Băng tộc, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm thấy nàng

có liên quan đến Băng cung.

Hiện tại xem ra hình như không phải có chuyện như vậy.

Quả nhiên, Cung Tình thản nhiên gật đầu.

“Cung chủ thật sự của Băng cung không phải là Băng Cực Thánh Tôn, cũng

không phải Băng Phượng Cơ Dao, mà là ta.”

Chính tai nghe được câu này, trong lòng Lam Uyên Cổ Thánh như có một vạn

con ngựa gào thét mà qua.

Cung Tình là cung chủ Băng cung, mà bản thân luôn nói gì nghe nấy với quân

sư này.

Làm tròn lên, chẳng phải là bản thân đang nghe Băng cung sai khiến sao?

Vậy chẳng phải vị trí minh chủ trước đó của mình trở thành cô đơn lạnh lẽo

sao?

Hắn cố nén tức giận bên trong, thản nhiên hỏi: “Ngươi tìm bọn ta làm gì, rốt

cuộc ngươi có mục đích gì?”

Cung Tình đứng bên cạnh Thành ca, đã không cần phải cẩn thận dè dặt nữa.

“Trước khi Nguyên Tiên giới tổ chức lại thì ta đã quen với Khương chủ thượng,

bởi vậy lần này xảy ra chuyện, ta đã lập tức dẫn theo Băng cung đi thẳng đến

Đông Trúc đảo, nơi có Phi Tiên môn.”

“Nhưng sau khi lên đảo, ta lại phát hiện sức mạnh của nơi này không đủ để

ngăn chặn mấy thần điện xâm lược, bọn ta thiếu cao thủ đứng đầu cấp Cổ

Thánh.”

“Lúc này, đúng lúc ta nghe được tin tức của ngươi…”

Lam Uyên và đám người Lam Anh, Việt Thiền quả thực được làm mới nhận

thức.

“Cho nên ngươi đã cố ý tìm đến bọn ta, sau đó lại cố ý dẫn bọn ta đến Đông

Trúc đảo sao?”

Cung Tình gật đầu.

“Đúng vậy, đây vốn là hợp tác cả hai cùng có lợi. Các ngươi thuận lợi thoát ly

khỏi tuyệt cảnh, Đông Trúc đảo cũng thành công giữ được lâu hơn.”

Xẹt!

Đám người trong điện đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Dám chắc Lam Uyên Cổ Thánh chỉ bị lấy ra làm công cụ, chiêu này của Đạo

Thần cũng lớn quá rồi đó?

Ngay cả Ấn Tuyết Nhi và đám người Tần Sướng cũng không tự chủ mà lùi về

phía sau mấy bước, chỉ sợ đứng gần sẽ bị nàng tính kế, bị bán đi còn đếm tiền

giúp nàng.

Bọn họ biết Cơ Dao là người của mình, Băng cung đứng về phía Phi Tiên môn,

nhưng cho đến hôm nay mới biết được thì ra Cung Tình cũng vậy.

Tâm cơ của Băng nữ này cũng đáng sợ quá rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK