Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói sao?”

Trục Vân Hư Đế nghe hiểu từng chữ, nhưng ghép thành câu lại chẳng hiểu nó

có nghĩa gì.

“Tại sao ta lại là kẻ địch của các ngươi?”

Ý Trang Hư Đế lạnh lùng đáp: “Vẫn chưa hiểu à?”

“Ngươi đối nghịch với Khương chưởng môn, cũng chính là kẻ địch của bọn ta!”

“Ta không biết vì sao ngươi lại hồ đồ vậy, dám đắc tội với lão nhân gia người

ta.”

“Ta thấy ngươi không muốn làm Hư Đế nữa nhỉ!”

Sau khi móc mỉa xong, hắn lại trưng ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, tiến tới trước

mặt Thành ca.

“Khương chưởng môn, bọn ta suýt thì tới chậm, kính xin ngươi thứ lỗi!”

Hình Di Hư Đế và các Hư Vương, Hư Tướng đã sớm túm tụm bên cạnh Thành

ca.

“Nhiệt liệt hoan nghênh Khương tiền bối trở về!”

“Đúng rồi, bọn chúng chống đối ngươi sao?”

“Ngươi có bị thương không?”

“Mấy năm nay bọn ta vẫn luôn mong chờ lão nhân gia ngươi quay lại.”

Đối với sự nhiệt tình của họ, Thành ca cũng chẳng để ý, trái lại còn không nhịn

được mà phất tay.

“Ta có gọi đâu, các ngươi xông tới làm gì?”

Hắn đang định đại khai sát giới mà.

Đám người này đột nhiên xuất hiện, đồng thời cũng cắt ngang công cuộc làm

màu của hắn.

Hơn nữa đám người đó còn coi hắn thành đối tượng cần phải bảo vệ, điều này

một người luôn tự xưng là Tiên nhân cao cấp như Khương Thành chịu nổi sao?

Hình Di và Ý Trang chỉ nghĩ là hắn đang nói mát, vậy nên tiếp tục xoa xoa tay

cười hùa.

“Ha ha, những ngày không có ngươi, bọn ta đều mất phương hướng, chỉ thấy rất

mờ mịt!”

“Giờ đây lại được gặp ngươi, có thể được ngươi chỉ điểm, quả là trời cao

thương xót…”

Khương Thành biết họ đang cố nói sao cho bùi tai.

Trên thực tế, lần duy nhất mình và bọn họ chạm mặt là lần giao dịch vị trí phụ

năm đó.

Chẳng những chưa được coi là giao tình, thậm chí mình còn bắt chẹt bọn họ

một khoản.

Hắn đoán đúng, đám Hình Di và Ý Trang không có cảm tình gì với hắn.

Nhưng chịu thôi, lúc đó chúa tể cực kì dung túng và sủng ái tiểu tử này, bọn họ

đã từng trải qua.

Người này đang nổi như mặt trời ban trưa, lừng lẫy trở về, đương nhiên phải lấy

lòng.

Lấy lòng hắn chẳng khác nào giành được sự thiện cảm của chúa tể.

Chỉ cần nói vài lời tán tụng là có thể khiến địa vị của mình càng thêm vững

chắc, đây là một việc dễ có lời, khó lỗ vốn, đương nhiên họ sẽ làm không biết

chán.

Sự tâng bốc ấy làm đệ tử Phi Tiên môn cũng phải bất ngờ.

Âm thầm ngẫm nghĩ đám người kia bị gì vậy?

Sao lại xử sự giống y hệt mình nhỉ?

Chẳng lẽ người quen ở suối nguồn thứ nhất mà Khương chưởng môn nhắc tới

chính là bọn họ?

Đám La Viễn và Tần Sướng không thể không lặng lẽ truyền âm bàn luận.

“Đội ngũ kia có phần khoa trương quá nhỉ?”

“Hai Hư Đế, mười tám Hư Vương, thêm hơn trăm Hư Tướng. Lúc bọn họ vừa

xuất hiện ta cứ tưởng xong đời rồi, ai dè lại là người phe mình?”

“Cứ như thể chiếm cứ cả nửa giang sơn suối nguồn ấy, chẳng lẽ cũng là bạn của

Khương chưởng môn?”

“Bạn? Ngươi đùa gì thế? Bạn ngươi có thể dốc sức nịnh hót như kia à?”

“Ta thấy bọn họ giống như thuộc hạ của Khương chưởng môn ấy.”

“Không hể nào, chẳng lẽ Khương chưởng môn là chúa tể của Ngọc Nhai Chi

Nhãn?”

“Sao lại thế được, chúa tể là một nữ tử, còn là Cổ Thánh.”

“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra đây?”

Ngay cả họ cũng bó tay nghĩ không ra, huống hồ là những người ở ngoài lề.

Đám Nạp Ma Hư Vương và Định Kỷ, Định Phong đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Chẳng phải Khương Thành mới tới ư?

Chỉ là Thánh Tôn, nhưng sao lại có nhiều Hư Đế và Hư Vương, Hư Tướng

chống lưng cho hắn như vậy?

Cho dù hắn là đế khí sư cũng không đến mức này chứ?

Trục Vân Hư Đế bị ra rìa không thể không đứng ra, kiếm lấy chút cảm giác tồn

tại.

“Hình Di! Ý Trang! Các ngươi có ý gì?”

Hai người này ngang hàng với hắn, nhưng không ngờ lại tỏ ra cung kính khi

đứng trước Khương Thành.

Vậy hắn là gì?

Hắn nhất định không tin Khương Thành thực sự có địa vị cao như vậy, chắc

chắn là đám Hình Di và Ý Tramg cố ý chế giễu hắn.

“Hai người các ngươi đường đường là Hư Đế, không cảm thấy rất mất thể diện

ư?”

“Ta thật xấu hổ khi đứng ngang hàng với các ngươi!”

“Ha ha ha!”

Hình Di Hư Đế và Ý Trang Hư Đế cũng bị hắn chọc cười.

“Thật ra ngươi không cần nghĩ vậy.”

“Bởi vì ngươi sắp không thể ngồi ngang hàng với bọn ta nữa rồi.

Trục Vân Hư Đế không hiểu ý hai người kia nói, nhưng hắn không ngại ngần

mà cười lạnh đáp trả.

“Ha, rốt cuộc các ngươi có biết Khương Thành đã làm gì không?”

“Không biết hả, hay là ngươi nói chút đi?”

Nạp Ma Hư Vương ở bên cạnh lớn tiếng quát: “Tên mọi rợ kia đã sát hại Tư

Hồng Hư Tướng dưới trướng ta!”

Quẳng ra cái tin chấn động này, hắn nhìn chằm chặp vào hai vị Hư Đế.

“Bây giờ các ngươi còn muốn đứng về phe hắn ư?”

Hình Di, Ý Trang và các Hư Vương, Hư Tướng đằng sau đưa mắt nhìn nhau,

sau đó cùng cười vang.

“Ta tưởng chuyện lớn gì chứ!”

“Chỉ có thế à?”

“Chẳng phải giết một Hư Tướng sao, giết thì giết thôi, có gì to tát đâu?”

“Chỉ một chuyện nhỏ thế này cũng khiến các ngươi kinh ngạc, đúng là khó

hiểu.”

Nếu là người khác giết chết Hư Tướng, chết là chắc rồi.

Nhưng nếu người đó là Khương Thành thì lại thành chuyện khác.

Hư Tướng mà hắn cất nhắc phải có đến hơn trăm người, tiêu diệt một tên cứng

đầu không nghe lời không phải là việc rất bình thường à?

Phản ứng của họ làm những người ngoài lề không đứng vững nổi.

Trục Vân Hư Đế và các Hư Vương đều cảm thấy vô cùng bối rối.

Bọn ta kinh ngạc vì chuyện vặt?

Có nhầm không?

Chưa để họ phản bác, Hình Di Hư Đế đã phản công lại.

“Tư Hồng Hư Tướng dám làm Khương chưởng môn động sát tâm, hại lão nhân

gia người ta không thể không tự hạ thấp địa vị, đích thân ra tay, quả thực chết

vạn lần vẫn chưa hết tội!”

Hắn giơ tay lên chỉ vào Nạp Ma Hư Vương, quát lớn: “Bình thường ngươi quản

lý thuộc hạ kiểu gì? Ngươi không thể trốn gánh trách nhiệm đâu, ta cực kì nghi

ngờ ngươi là người đứng đằng sau xúi giục đấy!”

“Ngươi nói gì?”

Ngươi của ta bị giết, ta sai cái gì?

Ta xúi giục sau lưng?

Ta xúi giục cái gì?

Bởi vì quá nhiều điểm vớ vẩn nên nội tâm cảm thấy quá hoang đường, Nạp Ma

Hư Vương lập tức bị cứng họng.

“Đủ rồi!”

Trục Vân Cổ Thánh thực sự không theo kịp mạch não của đám người kia.

“Giết chết Hư Tướng, đồng nghĩa với việc đối đầu với Ngọc Nhai Chi Nhãn!”

“Các ngươi muốn giúp Khương Thành thì chính là chống đối chúa tể!”

Hình Di và Ý Trang không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn để lộ ánh mắt

thương cảm cho một kẻ đần.

Dám nói Khương chưởng môn và chúa tể là kẻ thù của nhau, có bị ngu không?

“E là lời ngươi nói ra không đúng đâu!”

Hai người trực tiếp vỗ tay với thuộc hạ.

“Mấy tên này định mưu hại Khương chưởng môn, có ý đồ phản nghịch lật đổ

Ngọc Nhai Chi Nhãn, nhất định không được để ai trốn thoát.”

Mười tám Hư Vương và hàng trăm Hư Tướng rầm rộ nhận lệnh, không do dự

chút nào.

Lập tức bố trí một vòng vây lớn hơn ở bên ngoài, phong toả đường lui của toàn

bộ sáu Hư Vương và các trưởng lão Trục Vân tông.

Thấy tình cảnh này, Nạp Ma Hư Vương và Định Kỷ Thánh Tôn hoàn toàn biến

sắc.

Định chơi thật đấy à?

“Các ngươi định làm gì?”

“Điên rồi sao, vì một người ngoài mới tới mà động thủ với bọn ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK