Thế là cảnh tượng tiếp theo trở nên có phần tức cười.
Hơn sáu mươi Thánh Chủ còn lại chạy tán loạn, còn hắn thì vung quyền ở đằng
sau.
Những Thánh Chủ này sao có thể nhìn không ra được, dù có liên thủ cũng
không đánh lại Khương Thành.
“Ý niệm” của tên này sao lại mạnh đến vậy chứ, đã xảy ra chuyện lạ thường gì
rồi sao?
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ở hiện trường không ngừng vang lên những âm thanh giòn giã.
Dựa trên cảnh giới linh ý là Thiên giai thập trọng của Khương Thành hoàn toàn
là kiểu dùng quyền đánh con nít.
Một quyền một bạn nhỏ cấp bậc Thánh Chủ.
Nhìn có vẻ một mình hắn đuổi theo sáu mục tiêu rất khó, thật ra khi khóa chặt
mục tiêu là ai rồi thì có thể khiến ý niệm của đối phương đứng ra tại đó để chờ
bản thân lướt qua.
Đúng là thú vui đến mông lung.
“Ca xuất đạo đến nay, còn chưa chơi thử trò nào có thể cục áp đảo kì lạ thế
này.”
Được thôi, ngoại trừ việc hack.
Lần này tốt xấu gì cũng là đối quyết “thực lực cứng” mà.
Nhìn thấy từng Thánh Chủ xung quanh ít đi, bốn mươi người còn lại vừa chạy
vừa liên tục hét lên.
“Dừng tay, dừng tay lại!”
“Mau ngừng lại!”
Bọn họ không muốn bị tiêu diệt.
Một đạo ý niệm bị diệt rồi, tương lai vẫn có thể hồi phục lại như vốn có, đối với
thực lực cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng cơ duyên lần này thì lại kết thúc rồi.
Tại sao bọn họ lại đến đạo hạch này để cảm ngộ chứ, bởi vì tốc độ gia tăng đạo
ở nơi đây nhanh hơn với hấp thụ đạo vận ở bên ngoài.
Một lần cảm ngộ đạo hạch ở cự li gần có thể tiết kiệm mấy chục triệu năm.
“Đừng ra tay với ta!”
“Còn không mau ngừng lại!”
“Ngươi là kẻ nào, lại dám hạ thủ với bổn toạ, lẽ nào không biết bổn toạ là…”
Ầm!
Lời nói còn chưa dứt, quyền của Thành ca đã đến phục vụ tận nơi rồi.
“Ca thèm bận tâm ngươi là ai chứ, người đánh ngươi là ngươi!”
“Bọn ta cho phép ngươi chạm vào đạo hạch rồi…”
Ầm!
Quyền sắt của Thành ca lại lần nữa giáng xuống.
“Ông đây còn cần các ngươi cho phép à? Các ngươi có tư cách sao?”
Mũi của hai mươi Thánh Chủ cuối cùng còn lại cũng sắp tức lệch luôn rồi.
“Thứ đáng chết!”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Ầm!
Quyền sắt của Thành ca như cái máy không có tình cảm, không biết mệt mỏi.
“Gia đây chả muốn gì cả, chỉ muốn đập các ngươi!”
“Các hạ xin từ từ!”
Có người bị đuổi theo đến không chịu nỗi nữa rồi.
Nhìn thấy sắp chạy không thoát nên dứt khoát quỳ xuống.
“Nghe ta nói một lời, bây giờ ngươi hung hăng ở đây rất nở mày nở mặt, nhưng
ngươi có từng nghĩ sau khi cơ duyên lần này kết thúc…”
Ầm!
Thành ca mất kiên nhẫn dùng quyền sắt cắt ngang tiết tấu giảng đạo lí của hắn.
“Ta khinh! còn tưởng ngươi tinh nói ra chân tưởng hay ho gì đó, lại là một đống
từ lên giọng.”
Mười mấy Thánh Chủ còn lại nhìn thấy tên này cứng mềm đều không ăn, chỉ có
thể lựa chọn từ bỏ.
Nếu đạo hạch bên này đã không thể giữ được, vậy thì lùi một bước cầu cái sau,
cũng đi ra ngoài hấp thu đạo vận với những người khác là được rồi.
“Được, bọn ta nhận thua.”
“Dời núi không dời nước, bọn ta sẽ rời đi.”
Ầm! Ầm! Ầm!
Bóng dáng Thành ca vừa lóe lên, bóng quyền vút lên, trong hiện trường lại vang
lên những tiếng kêu liên tục.
“Muốn kiếm chuyện tốt, ta cho phép các ngươi đứng lên đi rồi sao?”
“Ngươi thật hiếp người quá đáng…”
Ầm!
“Chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra rồi, có mắt nhìn đấy!”
Chỉ một khắc ngắn ngủi, Khương Thành đã đánh tanh bành hết tất cả những
Thánh Chủ tháo chạy tứ phía.
Cuối cùng chỉ còn lại có bốn Thánh Chủ trực tiếp chạm đến đạo hạch kia.
Bốn người này lần lượt là Đoan Phong Thánh Chủ - tông chủ của Kim Hàn
tông, Thiên Hợp Thánh Chủ của Bạch Tiên tông, hắn cũng là người được
Thương Lan đại lục công nhận là Thánh chủ có thực lực xếp ba hạng đầu, Tử
Tà Thánh Chủ - chưởng môn của Tử Tà tông, Tàng Ách Thánh Chủ - đệ nhất
cao thủ Độ Linh tộc của liên minh bách tộc.
Bốn người này không phải tông chủ thì là thiên tài, đệ nhất cao thủ.
Thân phận đương nhiên không giống.
Khi Khương Thành tiêu diệt ý niệm của những người khác, bọn họ tuy tức,
nhưng đến động cũng không động chút nào.
Vẫn còn ở đó tiếp tục hấp thu đạo hạch.
Nhìn thấy bốn người chẳng thèm bận tâm đến mình, dáng vẻ quên mình, Thành
ca cảm thấy cũng nên dạy kèm cho bọn họ một chút, để bọn họ cũng ý thức
được thế đạo hiểm ác.
“Bận rộn cái gì vậy?”
Khi hắn đột nhiên lóe đến trước mặt Đoan Phong, người này vẫn ngồi xếp bằng
trên không, hai tay duỗi ra chạm vào nơi bị lõm đó.
Đối mặt với một vị khách không mời mà đến như Thành ca, hắn chẳng thèm
nhích mí, chỉ hờ hững nói: “Ngươi đổi nơi khác đi!”
Ý là nơi này ta ngồi rồi, tránh xa ta ra một chút.
Không được làm phiền ta.
“Ha ha, ngươi vui tính thật đấy!”
Ầm!
Đoan Phong đến cả cái nhìn kinh ngạc phẫn nộ còn chưa kịp có thì đã bị quyền
sắt này đánh tiễn ra khỏi sân.
Cũng hết cách, dù ở bên ngoài hắn có kinh đầu đến đâu, nhưng ở đây, tất cả đều
do Thành ca nói mới được.
Ca này vẫn còn đang ở đó mắng chửi lèm bèm.
“Má nó, không biết chuyến xe này là ca lái sao?”
“Vé còn không mua mà các ngươi còn ra vẻ gì chứ?”
“Ai cho các ngươi sự tự tin tốt đẹp thế chứ?”
Lúc này, ba người khác cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn
đề rồi.
Tiểu tử này không phải đến để hưởng đạo hạch chung với người khác mà là một
mình chiếm lĩnh.
Bọn họ liền ngừng lại, trầm mặt xuống nhìn Khương Thành.
“Các hạ quá đáng rồi!”
“Bất cứ ai cũng không có tư cách chiếm lĩnh đạo hạch một mình!”
“Bốn người bọn ta bàn bạc chia đều cho bốn rồi, thêm ngươi vào đã xem như là
phá lệ khai ân rồi…”
Ầm! Ầm! Ầm!
“Vậy phiền các ngươi khai ân thêm chút nữa vậy!”
Thành ca vung lên ba quyền cuối cùng.
Tiễn toàn bộ ba người này ra khỏi sân.
Lúc này, xung quanh tinh thể màu đỏ thẫm kia đã chẳng còn Thánh Chủ nào
nữa.
“Ôi!”
Lăng vừa vỗ tay vừa thốt lên ngạc nhiên vào hiện trường!
“Ngươi lại có thể đuổi toàn bộ bọn họ đi được vậy, ngươi làm sao được thế?”
Nàng quả thực rất kinh ngạc.
Dù biết rõ Thành ca rất thần kì, nhưng cũng không ngờ hắn có thể làm được đến
mức này.
Vốn cho rằng khi hắn đối mặt với hơn trăm Thánh Chủ sẽ vô cùng uất ức, chỉ
có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng.
Không ngờ rằng hơn trăm Thánh Chủ đều bị một mình hắn quét như lá mùa thu.
Nàng lập tức liên tưởng đến trận chiến tranh đoạt Thần vị mà vừa rồi Khương
Thành nói có nhắc đến một thiên phú tộc quần đặc biệt.
“Lẽ nào, ngươi đã tu luyện linh ý của Thiên tộc?”
Phản ứng của nàng khiến lòng làm màu của hắn rất thoả mãn.
“Đúng vậy, đã nói ta là tiểu bạch long ở sông mà, giờ hiểu rồi chứ?”
“Phải đó phải đó, đúng là mở mang tầm mắt.”
Trong lòng Lăng đã dậy sóng.
Là một Cổ Thánh, nàng hiểu được ý nghĩa to lớn về sau của việc tu luyện ý
thức.
Khương Thành có thể tu luyện được linh ý, điều đó có nghĩa là hắn đã đi trước
những người khác một bước.
Nhưng mà, những lời này đương nhiên nàng sẽ không nói thẳng mặt ra.
Để tránh lại giúp cho tên này càng oai phong hơn.
“Chỉ là không biết sau khi Vẫn giới tiên tàng lần này kết thúc, ngươi sẽ trở về
Tiên Võ châu còn có thể hiểu ra nữa không?”
Đắc tội cùng lúc hơn trăm Thánh Chủ, mặt mũi của tất cả các thế lực đều bị
giẫm cho một phát.
Không nghĩ cũng biết sẽ gây ra bao nhiêu hận thù.
Đặc biệt là Khương Thành chỉ là một Đạo Thần mà thôi.
Chuyện này nghĩ thôi đã thấy rất kích thích rồi.
“Phải đó, nhiều người đến tặng chiến lợi phẩm cho ta như vậy đúng là khiến
người ta thấy phiền.”
Thành ca vừa nói vừa học tư thế của những người trước, đặt hai tay lên đạo
hạch.
Mà lần này, cuối cùng hắn xem như cũng đã có thu hoạch