Hơn hai mươi Thánh Chủ đỉnh phong tựa như hai mươi chiến thần đang Penta
Kill trong đám đông.
Mục tiêu mà họ nhắm đến chính là Thánh Chủ của các đại lục xung quanh.
“Cút ngay!”
“Đây là cơ duyên của Tiên Cực đại lục ta!”
“Các ngươi là đám dị vực hẻo lánh, đến từ đâu thì mau trở về nơi đó!”
Đám Thánh Chủ của các đại lục khác sao có thể chấp nhận cách đối xử này.
“Vẫn giới tiên tàng này có phải do các ngươi mở ra đâu.”
“Các ngươi được hấp thụ, tại sao bọn ta không thể?”
“Tất cả đều là Thánh Chủ, cũng là đồng đạo, cho nhau một cơ hội đi!”
“Cùng lắm thì bọn ta cảm ngộ ở vùng phụ cận là được mà…”
“Ai là đồng đạo với mấy ngươi?”
“Tiên Cực đại lục bọn ta tự có nguyên tắc phân phối đạo hạch riêng, các ngươi
chỉ là người thừa thôi!”
Đúng là Tiên Cực đại lục có nguyên tắc phân phối đạo hạch riêng.
Nói trắng ra thì đó là tiêu chuẩn dựa trên các Thánh Chủ đỉnh phong.
Mỗi Thánh Chủ đỉnh phong trong cuộc đều có thể đề cử một Thánh Chủ bình
thường đi hấp thụ.
Lúc này, hai mươi bảy Thánh Chủ đỉnh phong đang đại chiến có thể chọn ra hai
mươi bảy Tiên Cực đại lục bình thường.
Nhưng Hám Thiên cung không nằm trong số đó.
Dù cho các Thánh Chủ đỉnh phong của họ có xuất hiện hay không thì họ vẫn
luôn sở hữu hai mươi vị trí.
Vì vậy trên không gian đạo hạch mới xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ như này.
352 tên Thánh Chủ bình thường của Hám Thiên cung bao vây xung quanh, như
thể đang dựng một kết giới ngăn cách, không cho ai lại gần.
Bọn họ cũng rất thuần thục trong việc chọn ra hai mươi Thánh Chủ nổi bật nhất
để làm đại diện trực tiếp hấp thụ đạo hạch.
Những người khác ngồi xuống đất, nhắm mắt cảm ngộ.
Các Thánh Chủ đỉnh phong còn lại của Hám Thiên cung hoàn toàn không cần
nhập cuộc, chỉ có Hạo Vương và Gia Vương ở đây.
Hai người đứng sừng sững ở đó như thần giữ cửa, hờ hững nhìn cuộc tranh đoạt
quanh mình.
Khi Khương Thành tiến vào, tình thế đã nghiêng hẳn về một phía.
Số Thánh Chủ của Tiên Cực đại lục vốn nhiều hơn toàn bộ các đại lục khác
cộng lại.
Điều thiệt thòi nhất chính là họ không có Thánh Chủ đỉnh phong.
Để có thể kiểm soát đạo tự thân một cách ổn định, ý thức của Thánh Chủ đỉnh
phong vô hình trung phải phát triển lớn mạnh hơn nhiều, cường độ cũng tiệm
cận trình độ Địa giai nhất trọng.
Tranh đoạt đạo hạch cũng chính là so kè cường độ của ý thức.
Đối mặt với Thánh Chủ bình thường, bọn họ giống như hổ giữa bầy cừu, hoàn
toàn không thể chống đỡ nhịp tấn công của họ.
Chỉ sau vài chục giây, các Thánh Chủ bình thường của các đại lục xung quanh
đã bị quét sạch ra ngoài, Tiên Cực đại lục nhẹ nhàng giành chiến thắng.
Thấy Khương Thành đột ngột xuất hiện, mọi người đồng loạt dừng bước.
Ánh mắt đám Vệ Chủng lóe sáng, thần sắc liên tục biến đổi.
Dường như đang phân vân có nên ra tay với đối phương hay không.
Khương Thành đoạt được Ngân Ngọc Tủy, lại còn chế giễu tất cả mọi người,
bọn họ hận không thể bằm thây tiểu tử này thành vạn mảnh.
Nhưng rồi lại suy xét đến Hám Thiên Cổ Thánh đứng sau lưng hắn…
Bầu không khí ngột ngạt nhanh chóng bị phá tan.
Hạo Vương của Hám Thiên Cung bỗng hỏi một câu không mặn không nhạt.
“Khương Thành, ngươi muốn trực tiếp hấp thu đạo hạch sao?”
Thành ca cười tủm tỉm, gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Vấn đề lớn đấy!”
“Nó thử xem nào?”
Hạo Vương hừ lạnh: “Ngươi không phải Thánh Chủ đỉnh phong đúng không?”
“Không phải.”
“Vậy có Thánh Chủ đỉnh phong nào tiến cử ngươi được giữ vị trí hấp thụ
không?”
“Tiến cử?”
Khương Thành tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Có cả kiểu này à?”
“Đương nhiên rồi.”
Gia Vương đứng dậy, rõ ràng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, song hắn cũng
chẳng muốn thấy bản mặt Khương Thành.
“Đây là quy tắc của Tiên Cực đại lục. Ngoại trừ hai mươi vị trí cố định của Hám
Thiên cung, nếu những Thánh Chủ khác muốn hấp thụ đạo hạch thì họ cần phải
được Thánh Chủ đỉnh phong tiến cử.”
Hắn nhìn về hai mươi bảy Thánh Chủ đỉnh phong ở đằng trước.
“Trong số các ngươi, có ai sẵn lòng tiến cử Khương Thành vào một vị trí hay
không?”
Đám Vệ Chủng sao có thể đề cử Khương Thành được.
Nghe vậy, tất cả cùng phá lên cười.
“Ha ha, hai vị đạo hữu biết đùa quá.”
“Đề cử hắn? Hắn là gì với ta?”
“Ta thà đưa vị trí ấy cho các Thánh Chủ xa lạ thuộc đại lục khác còn hơn là cho
hắn.”
“Để ta xem ai ngu xuẩn đến mức tiến cử tên tiểu tử này.”
Thái độ của họ làm Thành ca cảm thấy dở khóc dở cười.
“Các ngươi đang tự cao quá thì phải?”
“Vẫn giới tiên tàng này là do ta đánh mà ra, ai nấy đều biết rõ, cuối cùng ta lại
không có nổi một ví trí cho bản thân hay sao?”
“Như vậy đi, ta cũng sẽ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Hắn nhìn hai mươi Thánh Chủ đỉnh phong ở trước mặt với vẻ đầy hứng thú:
“Nếu ai bằng lòng tiến cử ta, ta sẽ phá lệ và giữ chỗ cho người của hắn.”
Câu nói của Khương Thành lại khiến mọi người bật cười ha hả.
“Khương Thành, ngươi sốt đần người rồi phải không?”
“Ngươi đánh ra được Vẫn giới tiên tàng thì sao?”
“Phân bổ đạo hạch thế nào là chuyện của chúng ta, không đến phiên ngươi nói!”
Vệ Chủng không khỏi cảm thấy hả hê.
“Lúc trước ngươi đã làm gì,nói gì, bản thân ngươi phải biết rõ chứ.”
“Cái này gọi là tự mình rước nhục!”
“Vậy sao?”
Khóe miệng Khương Thành nhếch lên: “Nếu ta thực sự muốn hấp thụ đạo hạch
thì sao? Các ngươi định làm gì?”
Nói xong, hắn tiến về phía đám đông.
Mọi người lại tỏ vẻ do dự.
Bây giờ ra tay với hắn, liệu sau này có bị Hám Thiên Cổ Thánh trả thù không
nhỉ?
Không ai dám chắc.
Nhưng đúng lúc này, Hạo Vương bỗng gầm lên.
“Quy tắc phân bổ đạo hạch là do chính Hám Thiên Cổ Thánh công nhận!”
“Khương Thành không được Thánh Chủ đỉnh phong nào tiến cử mà dám ngang
ngược hấp thụ đạo hạch, đó là ngang nhiên vi phạm quy tắc của Cổ Thánh!”
“Tiêu diệt hắn đi, Cổ Thánh chẳng những không trách phạt mà còn khen ngợi
chúng ta vì đã bảo vệ được sự công bằng!”
Vừa nói hết câu, bản thân hắn làm tiên phong xông về phía Khương Thành.
“Đúng!”
Đám Vệ Chủng cũng đã được thông não.
“Là do Khương Thành làm trái quy tắc của Cổ Thánh!”
“Hắn không coi Cổ Thánh ra gì, chúng ta không chịu nổi nữa!”
“Vì Hám Thiên Cổ Thánh, chúng ta phải dạy dỗ cái tên nhãi không biết trời cao
đất dày này…”
Cả đám vừa lao về phía Khương Thành vừa cất cao giọng hô lớn, cứ như thể
Hám Thiên Cổ Thánh đang đứng nghe từ một góc tối nào đó.
Dù sao cũng là người của Hám Thiên cung cầm đầu ra tay mà.
Cổ Thánh có tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, không thể xử lý đám
Thánh Chủ đỉnh phong dưới trướng mình được.
Thấy bọn họ ra tay, Thành ca cũng nhẹ lòng.
“Quả nhiên chỉ là thiên ma ngoại vực, thế thì đừng trách ta đấy.”
Sau đó, hắn lập tức nghênh đón họ bằng một nắm đấm.
Hạo Vương đang dẫn đầu chợt phát hiện bóng quyền đang lao nhanh đến gần
mắt mình.
Không cho hắn cơ hội phản ứng, một tiếng vỡ vang lên giòn giã.
Choang!
Đường đường là Thánh Chủ đỉnh phong mà lại bị đánh vỡ ý niệm.
Khi bật ra bên ngoài, sắc mặt Hạo Vương trắng như tờ giấy, vừa rồi ý niệm đã
bị phá huỷ, tạo thành một ảnh hưởng lớn với người hắn.
Đến nỗi Đạo Tâm của hắn cũng bị chấn động.
Nhưng so với Đạo Tâm thì mạch suy nghĩ của hắn còn bị dao động mạnh hơn.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Sao ta lại văng ra ngoài?”
Những người còn trong cuộc đồng thời sửng sốt, không thể tin thứ mình vừa
chứng kiến.
Ý niệm của Hạo Vương mạnh vô cùng, sao mới ăn một đòn mà đã bật ra ngoài
rồi?
Nó không giống kịch bản mà hắn dự liệu mà!
Chẳng phải Khương Thành sẽ bị Hạo Vương đánh bại một cách nhẹ nhàng ư?
Rầm rầm rầm…
Những âm thanh giòn giã vang lên liên tiếp như mưa rơi xuống bụi chuối, cơ
bản không cho bọn họ có cơ hội ngẫm nghĩ.