Địa Thần bên đối diện vẫn có phần do dự.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ Khương Thành lại chẳng hề đọc qua nguyên
thuật.
Suy cho cùng thì ở độ tuổi này rồi, đến cả Đạo Tôn chắc cũng học qua hai ba
nguyên thuật sớm đã được công khai rồi nhỉ.
Ai mà ngờ được ca này đến nghe cũng chưa từng nghe đến từ nguyên thuật này
nữa.
Những tiên nhân bên ngoài nhìn thấy hắn cứ trì trệ không có động tĩnh, tất cả
đều sốt ruột thay cho hắn.
“Khương Tuấn Soái, ngươi mau tổ hợp những ngọn nến căn nguyên đi!”
“Mau sắp xếp nguyên thuật chứ không là muộn đấy!”
“Ta xem xem, ngươi giờ có chín loại căn nguyên, có thể xếp được Tấn Không
nguyên thuật còn mạnh hơn cả hắn nữa.”
“Tấn Không gì chứ, toàn bộ chín loại đều đạt đến mức độ đỉnh phong của Đạo
Thánh, hoàn toàn có thể tổ hợp được Liệt Lôi, uy năng hệ lôi có uy năng bốn
mươi lần có thể đánh bại bên kia.”
“Yêu cầu về mức độ thành thạo trong việc điều khiển Liệt Lôi rất cao, Tấn
Không ổn hơn.”
“Đừng quên bên đối phương có đạo phụ thêm đó.”
“Đạo phụ thêm thì sao chứ, căn nguyên thoát khỏi đạo, đạo phụ thêm cũng
không thể tăng thêm cường độ cho căn nguyên của bản thân được.”
“Nhưng nó có thể tăng thêm cho ngươi chút gì đó, tổ hợp của Liệt Lôi sai là bại
đó.”
“Cái gì mà Tấn Không với Liệt Lôi, các ngươi đánh trận thật sự bao giờ chưa,
ổn định mới là vương đạo…”
“Ta thấy ngươi mới là thứ chẳng hiểu gì…”
Bọn họ vì sự chiến thắng của Thành ca mà cũng xem như là tan nát con tim rồi.
Thế là lại cãi nhau ở phía ngoài.
Chỉ đáng tiếc, Thành ca trong không gian tỉ thí vốn chẳng nghe thấy được.
Nhìn thấy hắn rề rà không tô hợp sắp xếp, Địa Thần bên kia cũng chờ không nỗi
nữa.
“Chả cần biết ngươi giả thần lộng quỷ gì, đừng hòng doạ được ta.”
Nói xong, hắn thúc động thanh cự đao căn nguyên hoả diệm kia bổ tới.
Thành ca cũng chẳng có cách gì để đỡ được cả.
Chỉ có thể thúc động chín giá nến theo bản năng, chỉ huy chín căn nguyên trực
tiếp tiến lên nghênh tiếp.
Một đao vừa đến, chín ngọn nến của hắn đã bị tắt mất bảy rồi.
Cũng hết cách, chín ngọn nến của hắn chính là chín căn nguyên bình thường,
còn người ta là sự công kích căn nguyên hoả hệ gấp hai mươi lăm lần.
Còn có thể giữ lại được hai cái đã xem như hắn lợi hại rồi.
Lúc này, bên ngoài ồn ào hẳn lên.
“Chuyện này, sao hắn lại không dùng nguyên thuật?”
“Phải đó, sao có thể dùng căn nguyên để trực tiếp cản vậy chứ?”
“Đối mặt với căn nguyên phải dùng nguyên thuật đối kháng chớ!”
“Hắn vầy cũng sơ suất quá rồi!”
Rất nhiều người vẫn chưa ý thức được Khương Thành căn bản không hề biết
nguyên thuật.
Suy cho cùng thì theo hắn thấy, một “Đạo Thánh đỉnh cao” có chín căn nguyên
đồ đằng chắc phải là cao thủ về phương diện nguyên thuật mới phải chứ.
Thế là bọn họ nhìn mà chẳng hiểu Khương Thành muốn làm gì.
“Không hay rồi.”
Trong đám người, Vân Tương Đạo Thần đột nhiên vỗ đùi, sốt ruột kêu lên kinh
hoàng.
“Sao vậy?”
“Vân Tương đạo hữu, ngươi phát hiện ra gì rồi?”
“Không phải ta phát hiện ra gì, mà là nhớ ra một chuyện.”
Mặt mày Vân Tương như khóc tang, cười khổ nói: “Khương Tuấn Soái là tiên
nhân Thượng Cổ một mình bế quan mấy chục tỷ năm nay, gần đây mới xuất
quan.”
“Mà nguyên thuật thì ba mươi tỷ năm trước mới xuất hiện.”
“Có thể hắn thật sự không biết bất cứ nguyên thuật nào.”
“Cái gì?”
Mọi người mang theo bộ mặt không thể nào tưởng nỗi kinh hô lên.
“Hắn không biết nguyên thuật?”
“Ôi vãi, còn có thể được vậy luôn?”
“Một chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm?”
“Nói sớm thì ta đã tặng hắn một bí pháp nguyên thuật, giờ thì không kịp nữa
rồi…”
Là những cấp cao các tông môn của Thương Lục châu, bọn họ đương nhiên vẫn
hi vọng trận thi đấu đấu pháp có thể thắng rồi.
Vì thế mà dạy Thành ca mấy nguyên thuật đã công khai thì cũng chả là gì cả.
Nguyên thuật đơn giản cũng không cần tu luyện gì cả.
Chỉ cần biết được “bài thuốc gia truyền” kết hợp, sau đó luyện vài lần là có thể
ra trận thi triển ra rồi.
Nhưng mà hiện tại, Khương Thành đã ở trong trận tỉ thí rồi, căn bản không có
cơ hội nói cho hắn biết.
Sự công kích của “Dao Hoả” chỉ có một đợt sóng.
Sau khi đánh xong cần phải bổ sung căn nguyên bị hao phí, tổ hợp sắp xếp lại từ
đầu.
Còn Khương Thành lại chẳng hề bổ sung căn nguyên của mình mà hớn hở nhìn
đối phương bận bịu.
Những người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này đều sắp sốt ruột đến chết
rồi.
“Hắn đang làm gì thế hả?”
“Không biết nguyên thuật thì mau chóng bổ sung căn nguyên đi chớ, tốt xấu gì
cũng có thể kéo dài thời gian một chút!”
“Không có ý nghĩa gì cả, nếu không biết nguyên thuật thì vòng này hắn thua
không nghi ngờ gì cả.”
“Hầy, thật không ngờ đến cả nguyên thuật mà hắn cũng không biết…”
Lời này của Vân Tương Đạo Thần đã truyền ra.
Biết được Khương Thành không biết nguyên thuật, toàn bộ cao thủ Thương
Môn cung vốn còn lo lắng vòng này Khương Thành sẽ lại thắng nữa đều bật
cười thành tiếng.
“Ha ha ha, đây là cái quái gì thế ta?”
“Các ngươi moi từ đâu ra một tên cổ hủ thế nhỉ?”
“Người mà đến cả nguyên thuật còn chưa nghe qua lại dám phái đến tham gia
thi đấu, thế chẳng phải là uổng công à?”
“Mức độ cảm ngộ quy tắc của người này cao như vậy, thật đáng tiếc quá…”
“Đáng tiếc gì chứ, Thường Lục châu người ta là cố ý nhường chúng ta đó.”
“Nếu không thì sao có thể cố ý không dạy cho hắn nguyên thuật chứ?”
Minh Khánh Đạo Thần thậm chí còn cố ý vẫy tay với Thanh Tiêu Thánh Chủ
nữa.
“Đa tạ đạo hữu, nhường rồi nhường rồi.”
“Nhưng mà nhường như vậy có phải là coi thường bọn ta quá rồi không?”
“Ha ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười đến run người không hề kiêng kị gì của hắn, sắc mặt của
Thanh Tiêu Thánh Chủ xanh mét, hận không thể tóm lấy Vân Tương mà cho
hắn hai bạt tai.
Một chi tiết quan trọng như vậy, sao ngươi có thể quên mất chứ?
Bây giờ bị người ta chế giễu ngay trước mặt, đúng là mất hết thể diện luôn rồi.
“Đúng là mất mặt hết cả nhà luôn mà.”
Thanh Cơ Đạo Thần tuy cũng hi vọng Thường Lục châu có thể thắng, nhưng lại
chẳng nhìn thuận mắt Khương Thành tí nào.
“Vốn đã xem trọng hắn rồi, kết quả lại thế này đây?”
“Chậc chậc, nguyên thuật cũng không biết mà còn mặt mũi đòi phần thưởng?”
“Ta đã biết là hắn sẽ không được mà…”
Lời của hắn còn chưa nói xong thì Địa Thần phía bên kia đã phát động thế tiến
công lần thứ hai về phía Khương Thành bên này rồi.
Lại là Dao Hỏa, lại là cự đao căn nguyên hỏa diệm.
Còn Khương Thành bên này chỉ còn lại có hai ngọn nến căn nguyên là còn
sáng.
Khi đao kia bổ tới, tất cả mọi người dường như đã dự đoán được trước kết cục
rồi.
Sau đó, cự đao hỏa diệm kia biến mất trên không.
Biến mất một cách sạch sành sanh, không kịp trở tay.
Đồng thời, căn nguyên tử và căn nguyên băng còn lại của Khương Thành đã
xông thẳng lên chín ngọn nến bảo vệ cây non của đối thủ.
Quá trình này không có bất cứ trở ngại nào cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã dùng linh ý triển khai “thái thượng hóa đạo”.
Môn linh kỹ này vừa ra, lực thiên địa trong không gian tỉ thí đã toàn thuộc
quyền khống chế của hắn rồi.
Đặc biệt là căn nguyên, tất cả đã nằm trong sự khống chế của hắn.
Đối phương dù có dùng lực khí hồi máu cũng không thể kết nối được lại tí tẹo
căn nguyên nào, đồng nghĩa với việc đã bị giải trừ lực chiến đấu.
Thành ca cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Hắn không biết nguyên thuật, chỉ có thể lựa chọn phương thức “gian lận” không
thèm nói ls này thôi.
Trên thực tế cũng không thể nói là gian lận, suy cho cùng thì đối phương cũng
sử dụng thủ đoạn thần đạo khác không phải là căn nguyên mà.
Dưới sự công kích của hai đạo căn nguyên, cây non của đối phương bắt đầu
rung động, rất nhanh đã trở nên run rẩy sắp ngã.
Chỉ là cảnh tượng này người khác nhìn không hiểu.
Lời nghị luận ồn ào bên ngoài, bọn họ nào có thấy chuyện quỷ dị đến vậy chứ.
“Chuyện gì vậy?”
“Dao Hỏa sao lại đột nhiên tản mất rồi?”
“Hơn nữa, đại bản doanh bị công kích rồi, đối phương sao lại không đánh trả?”