Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như mỗi một tên Yêu đều giống như ngươi, vậy Yêu giới đã sớm không

còn rồi!”

“Ngươi như vậy, bảo ta làm sao có thể yên tâm đào tạo ngươi thành ngôi sao

ngày mai sáng nhất Yêu giới chứu?”

Đã từng là con sâu làm rầu nồi canh trong miệng của Thanh Long Đại Đế, cuối

cùng bây giờ cũng bắt đầu đi nói người khác rồi.

Thành Ca quyết định, chuyến đi đến Ma giới lần này vẫn còn có một nhiệm vụ

quan trọng khác, chính là dẫn tiểu Tước yêu đi lên “Con đường đúng đắn”.

Không cần ngươi biến thành kẻ giết người dứt khoát, ít nhiều kẻ địch đã từng

làm hại ngươi thì ngươi không thể bỏ qua.

Yêu chủ rất tức giận, tiểu Tước yêu bị dọa cho rụt cổ sợ hãi, chỉ có thể làm vẻ

dễ thương yếu ớt để qua ải.

Sau đó thuật lại câu nói của hắn từ đầu đến cuối một lần.

Nghe nói đến năm người trong đó sẽ có ba người phải bị giết chết, bốn tên

Chuẩn đế đều hoảng hồn.

Sau một lúc cầu xin tha thứ, tiểu Tước yêu vẫn kiên trì.

Chủ yếu là do Thành Ca không chịu đáp ứng.

Hắn không hề thông cảm cho đám Chuẩn đế này.

Thật buồn cười, lúc trước Cô Ma Chuẩn đế và đám người kia muốn chọn ra

năm người để giết chết, kiêu ngạo và ngang ngược biết bao nhiêu, hăng hái biết

bao nhiêu?

Mạng của những người khác trong mắt bọn hắn, chính là cọng cỏ muốn lấy là

lấy.

Không những muốn giết chết, còn muốn giết có phong cách, giết có trình độ,

giết có niềm vui.

Nếu đã như vậy, thì khiến bản thân bọn hắn cũng nếm thử loại cảm giác đó.

Không phải là rất công bằng hay sao?

Tiếp sau đó, bốn tên Chuẩn đế thấy cầu xin thật vô vọng, ngay tại hiện trường

bắt đầu màn diễn xuất tuyệt vời.

Tại nơi này cộng thêm Thải Anh cũng chỉ có năm người

Đương nhiên là bọn hắn không dám chọn Thải Anh.

Thế là bốn người vừa đấu đá lẫn nhau, vừa tung tin đồn nhảm hãm hại nhau,

vừa lôi kéo bỏ phiếu…

Bận rộn một hồi lâu, ba người nhất trí chọn ra một tên Chuẩn đế sơ kỳ của chiến

khu Thiển Di.

Sau khi tên Chuẩn đế đấy được chọn, còn chưa kịp xin tha thì đã bị Tiên hồn

của Thành Ca xông đến giết chết.

Hắn chính là nói được làm được.

Sau đó còn lại ba tên Chuẩn đế phải tiếp tục tìm ra mục tiêu chết tiếp theo dưới

bầu không khí sợ hãi bất an và méo mó.

Sau khi chọn ra người thứ hai, tên Chuẩn đế đó vẫn muốn chạy trốn.

Nhưng còn chưa đợi hắn bay đi thì đã bị Thành Ca giết chết gọn gàng sạch sẽ.

“Vẫn còn lại hai người, tiếp theo hai người các ngươi đánh nhau đi.”

“Người thua sẽ là mục tiêu lười biếng thứ ba bị giết chết.”

Thật sự tiểu Tước yêu rất không đành lòng, thanh kiếm giơ lên đều buông rũ

xuống.

Nhưng mà đáng tiếc là, từ trước đến nay Thành Ca nói giết là giết.

Thế là, còn lại Cô Ma Chuẩn đế và một tên Chuẩn đế sơ kỳ của chiến khu Thiển

Di bắt đầu đánh nhau.

Đánh đến nỗi phải gọi là kịch liệt, gọi là nguy hiểm đáng sợ.

Sau khi đủ một canh giờ, cuối cùng “thiên mệnh chi tử” là Cô Ma Chuẩn đế vẫn

khá hơn một chút, đánh cho Chuẩn đế sơ kỳ của chiến khu Thiển Di tháo chạy

liên tục.

Thành Ca thấy cũng đã tàm tạm rồi.

Đám người này cũng không phải là mình, động một tí liền giết hết trong chớp

mắt.

Cùng một cảnh giới, bọn hắn nếu muốn phân thắng thua thường phải thở hổn

hển đánh nhau đến mấy ngày.

Còn nếu muốn phân sống chết, càng không biết phải mất bao lâu.

Thế là hắn đã tiêu diệt Chuẩn đế sơ kỳ của chiến khu Thiển Di trước.

Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại một mình Cô Ma Chuẩn đế còn sống sót.

“Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng ngươi sống đến cuối cùng.”

Nghe thấy câu nói đó của Thải Anh, Cô Ma Chuẩn đế kích động đến rơi nước

mắt.

Không dễ dàng, thật là không sễ dàng mà.

“Vậy, vậy bây giờ ta có thể đi rồi chứ?”

“Ai nói sẽ để ngươi đi vậy?”

“Hả?”

Trong trận đại chiến vừa rồi bị thương nghiêm trọng, hiện tại Cô Ma Chuẩn đế

yếu ớt lạ thường ngã trên mặt đất, sắc mặt tuyệt vọng và không cam lòng.

“Tại sao chứ…”

Lúc Thải Anh nói ra câu đó, cũng âm thầm hỏi vấn đề giống như vậy.

“Tại sao vậy chứ?”

Trong mắt của nàng, bây giờ Cô Ma Chuẩn đế chỉ là một ông lão đáng thương

đang quỳ trước mặt mình xin tha mạng mà thôi.

Trái tim thánh mẫu của nàng lại trổi dậy rồi.

Chỉ mong có thể bảo vệ được người nào thì hay người đó.

“Không vì gì cả, vốn dĩ ta cũng không có ý định bỏ qua cho hắn.” Thành Ca

cũng không có ý định thả hổ về rừng.

Cho dù bản thân hắn mặc kệ, nhưng tiểu Tước yêu này làm sao có thể đề phòng

thủ đoạn ngầm sau lưng nàng trong tương lai.

“Nhưng mà, đây không phải là không giữ lời hay sao?”

“Không giữ lời thì làm sao?”

“Nhưng mà ngươi là Yêu chủ đó, lời nói rất có giá trị, nói không giữ lời sẽ ảnh

hưởng rất nhiều đến hình tượng của ngươi…”

“Rốt cuộc ngươi đứng về phe nào vậy?”

Thành Ca suýt nữa bị nàng làm nghẹn chết.

Bây giờ hắn cảm nhận sâu sắc về tầm quan trọng của việc giáo dục thế hệ tiếp

theo trong Yêu giới.

“Ngươi nói cũng rất đúng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

“Tốt quá!”

Nghe nói không cần phải giết chết, tiểu Tước yêu hoan hô một tiếng, làm như

một việc công đức vậy.

Sau đó dưới sự chỉ bảo của hắn, lại đọc lại một lần.

“Muốn tha cho mạng chó của ngươi cũng được, nhưng ngươi nhất định phải

giao ra chủ hồn, ký khế ước chủ nô cùng ta. Hoặc là, ngươi hãy đi chết đi!”

“Cái gì?”

Cô Ma Chuẩn đế ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt đều là sự kháng cự.

Một khi đã ký khế ước chủ nô thì cả đời này của hắn cũng xem như kết thúc.

Đến lúc đó đối phương chỉ suy nghĩ một cái cũng có thể khiến hắn sống cũng

không được chết cũng không xong, muốn nặn như thế nào thì nặn như thế ấy.

Hắn không thể có bất kỳ một suy nghĩ phản kháng nào, nếu không sẽ bị phản

phệ bởi khế ước, bản thân phải chịu đựng nỗi đau khổ đến vô tận.

Mà một khi đối phương bị giết chết thì hắn cũng sẽ lập tức phải chết theo.

Nói rõ thì từ đây sẽ không còn bất cứ quyền tự chủ nào, bản thân cũng sẽ không

còn là chính mình nữa.

Đường đường là một Chuẩn đế, làm sao có thể chịu đựng được cách đối xử áp

bức và nhục nhã như vậy?

Nhưng mà, sau khi trải qua vô số trận chiến giữa người với trời ở trong lòng,

cuối cùng hắn vẫn cuối thấp đầu.

“Làm theo cách mà ngươi nói.”

Có lẽ là câu nói này, chết tử tế không bằng sống tồi tệ, hắn còn chưa muốn chết.

Hơn nữa đối phương còn là một Đế cảnh vô cùng mạnh mẽ, làm nô tài cho một

Đế cảnh cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nghĩ đến đây, trái lại hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn quỳ ở dưới đất, cung kính chia chủ hồn của mình ra, cảm thấy trên người

thiếu đi một bộ phận lớn.

Mà sau khi chủ hồn kia bay ra, Thành Ca chỉ thị Thải Anh tạo ra một trận khế

ước pháp trận.

Pháp trận sáng lên, chủ hồn kia nhanh chóng bị trói buộc.

Sau đó Thành Ca tự mình thêm lên một tầng phong ấn, lúc này mới để Thải

Anh tiếp tục dựa theo trình tự.

Nếu không thì một Thiên Tiên như nàng, dù cho đối phương có phối hợp cũng

sẽ rất khó để kết thành khế ước.

Dù sao thực lực của hai bên cũng có chênh lệch rất lớn.

Vào lúc khế ước thành công, cuối cùng Thải Anh cũng nắm được tính mạng của

Cô Ma Chuẩn đế.

Lúc này, chỉ cần nàng suy nghĩ một chút, bất luận đối phương đang ở đâu đều

có thể dễ dàng giết chết.

Mà Cô Ma Chuẩn đế ở phía đối diện, cùng lúc hắn cũng sinh ra cảm giác bị

người khác nắm giữ vận mệnh, cuối cùng cũng biết rõ thực hư.

“Tiên hồn của ngươi tại sao lại yếu như vậy?”

Hắn nhanh chóng đứng bật dậy: “Ngươi, ngươi là Thiên Tiên?”

“Vốn dĩ ta là Thiên Tiên lục phẩm mà.” Thải Anh coi đó là điều hiển nhiên.

“Chuyện này, chuyện này làm sao có thể?”

Cô Ma Chuẩn đế giống như bị sét đánh trúng, vẻ mặt khó có thể tin được.

Bản thân vậy mà lại trở thành nô tài của Thiên Tiên?

Mà không phải là thuộc hạ của Đế cảnh?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào chấp nhận được!

“Không, điều này không thể được, ta không tin…”

Hắn ôm đầu liên tục lắc qua lắc lại, cả người đều sụp đổ.

“Đây nhất định là giả!”

“Ta không tin, không thể tin!”

“Thiên Tiên làm sao có thể giết được nhiều Chuẩn đế như vậy?”

“Ta bị lừa rồi?”

Đầu của hắn kêu lên ù ù, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Chẳng lẽ người ra tay thật ra là Ảnh tộc đang núp trong bóng tối chẳng hạn,

chẳng qua bản thân là bị Thiên Tiên kia lừa rồi?

Vì vậy thật ra nàng chỉ là cáo mượn oai hùm, phô trương thanh thế?

Vốn dĩ bản thân chỉ cần vung tay là đã có thể giết được nàng?

Căn bản không cần phải quỳ xuống làm nô tài cho nàng?

Khi hắn nghĩ đến đây, cả người toàn toàn rơi vào điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK