đầu chạy đến nhờ chỉ bảo.
“Sư tôn, bước tiếp theo Thê Vũ quán chúng ta nên đi đâu về đâu?”
Nhìn thấy hắn vẫn còn đang gọi sư tôn, Thành ca xem như đã hoàn toàn bị đánh
bại rồi.
“Chuyện này tự bản thân ngươi quyết định đi, ta cũng đâu phải người của Thê
Vũ quán.”
Hắn ở lại chỗ cũ chưa đi, thật ra cũng có nguyên nhân.
Còn nhớ ở kỷ nguyên đầu tiên, sau khi mấy Thánh Chủ kia chết đi, thánh giới
tàn tạ sẽ bị Thiên Đạo thu hồi lại cải tạo thành chí bảo có uy lực cực mạnh.
Giới Thần và Thánh Chủ xem như là tiên nhân cùng đẳng cấp, vừa rồi khi giết
chết hai Giới Thần, hắn vẫn luôn chờ đợi sự giáng lâm của ý chí Thiên Đạo.
Kết quả lại chẳng chờ được, chuyện này khiến hắn có chút buồn bực.
“Lẽ nào bây giờ Thiên Đạo chẳng còn xem thánh giới ra gì nữa à?”
“Hay là nói thánh giới của Giới Thần không giống vậy?”
Ngộ Sơn vốn không biết hắn đang nghĩ gì.
Lúc này lão già này mang vẻ mặt khổ sở, tội nghiệp như kiểu đồng tình.
“Sư tôn, ngươi thấy sơn môn của Thê Vũ quán chúng ta không còn nữa rồi, cơ
nghiệp chục tỷ năm bị hủy, không còn nhà để về nữa.”
“Trận đại chiến vừa rồi, đồ nhi đã nỏ mạnh hết đà, đồ tôn của ngươi ai nấy đều
bị trọng thương.”
“Nguyên Tiên giới vốn dĩ nguy cơ trùng trùng, càng huống hồ gì Thương Môn
cung còn đang nhắm vào chúng ta nữa.”
Hắn cố rặn khoé mắt đầy nếp nhăn, rặn ra được một tí nước mắt.
“Sợ lần này chia xa với sư tôn là xa cách mãi mãi, từ nay ngươi sẽ không còn
nhìn thấy bọn ta nữa…”
Trong lòng Khương Thành nói không nhìn thấy “đồ đệ rẻ tiền” như ngươi ta cầu
còn không được nữa.
Nhưng nghĩ kĩ lại, sự bi thảm mà Thê Vũ quán gặp phải quả thực là do bản thân
mà ra.
Sơn môn là do mình hủy hoại.
Thương Môn cung cũng nhắm vào mình mà đến.
Hơn nữa giao dịch linh kĩ đổi nguyên thuật, người ta cho bản thân hai môn
nguyên thuật, “thái thượng hóa đạo” của mình cũng không hoàn toàn giao ra
hết.
Cho dù hai môn nguyên thuật trung giai hắn căn bản không dùng làm gì…
“Được rồi được rồi, ta sẽ bảo vệ các ngươi một thời gian.”
“Chờ khi các ngươi hồi phục lại rồi, đứng ổn định lại rồi đi.”
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương vui mừng khôn xiết.
“Đa tạ sư tôn.”
“Biết ngay là sư tôn ngoài mặt lạnh trong nóng, không nhẫn tâm nhìn bọn ta xảy
ra chuyện mà.”
Sau khi lên phi thuyền, Khương Thành rất nhanh đã tu luyện.
Lần này là tu luyện thật sự.
Hồn lực hao phí quá nhiều, dẫn đến sức chiến đấu của hắn bị tổn thất một nửa,
thiếu hụt cảm giác an toàn.
Gặp được người muốn giết hắn thì còn được, mở hồi sinh là xong.
Gặp phải người muốn bắt hắn thì phiền phức rồi.
Còn bốn sư đồ Ngộ Sơn thì đang lo cho Trường Linh.
“Chúng ta giờ đi đâu đây?”
“Thường Lục châu không an toàn nữa.”
“Giết người của Thương Môn cung, bên đó chắc chắn sẽ phái nhiều cao thủ đến
hơn.”
“Hơn nữa ở trận thi đấu đấu pháp vừa rồi, thần kỹ của Khương sư tổ đã được tất
cả mọi người nhìn thấy rồi, vốn sẽ ngấp nghé vô tận.”
Ngộ Sơn Thánh Chủ trầm ngâm một hồi, cuối cùng quả đoán ra quyết định.
“Đến Tiên Võ châu là được rồi.”
“Tiên Võ châu?”
Ba đệ tử ngơ ra.
“Bên đó đâu có được thái bình đâu.”
“Cao thủ Tiên Võ châu nhiều như mây, hỗn loạn nguy hiểm, gần như mỗi ngày
đều có tông môn gia tộc bị diệt.”
“So với bên đó, Thường Lục châu xem như là chốn bồng lai tiên cảnh yên bình
rồi.”
Ngộ Sơn cảm thán một hơi.
“Vi sư sao lại không biết chứ?”
“Nhưng có thể hoàn toàn tránh khỏi Thương Môn cung thì chỉ có Tiên Võ châu
thôi.”
“Suy cho cùng thì bên đó mấy vị Thánh Tôn ngự trị trên Thánh Chủ chiếm cứ
mà, còn có hai vị Cổ Thánh chỉ thua mỗi Chính Thần tọa trấn, có thể nói là cấm
địa của người tu thần.”
“Chỉ có đến đó, Thê Vũ quán của chúng ta mới có thể tránh được sự báo thù của
Cẩn Võ Chính Thần thôi.”
Nếu như Khương Thành cũng ở đó, vậy hắn chắc chắn sẽ phản đối, thậm chí
còn bảo Ngộ Sơn lập tức chuyển hướng, lái phi thuyền bay về hướng Thương
Môn cung.
Chỉ đáng tiếc, lúc này hắn đang hồi phục thần hồn.
Sau khi rời khỏi Thường Lục châu, bắt đầu xuyên qua tinh hải chằng chịt.
Trên đường, ngoại trừ gặp phải hai thương đội qua lại giữa các châu ra thì
không nghe thấy tin của những người khác.
Cho đến một ngày, nơi xa phía trước cuối cùng đã xuất hiện một tinh hệ khổng
lồ sáng lóa, bên ngoài giống như một chiếc rìu.
Đây chính là Nguyên Hoành tinh hệ nơi Tiên Võ châu đóng.
Phi thuyền được tiên tinh thôi động nhanh chóng bay đến, không ngừng truyền
tống linh hoạt trong tinh hải, sau đúng bảy ngày sau, tầm nhìn phía trước cuối
cùng đều đã được những tinh hệ lộng lẫy lấp đầy.
Nhưng khoảng cách đến Nguyên Hoành tinh hà vẫn còn xa lắm.
Lại qua thêm bảy ngày, phi thuyền đột nhiên bị chấn động mạnh.
“Chuyện gì vậy?”
“Có kẻ địch đến à?”
Khương Thành khôi phục lại trạng thái viên mãn đi ra.
“Sư tôn!”
“Sư tổ!”
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương liền đi lên nghênh đón.
“Chúng ta đã đến bên ngoài Nguyên Hoành tinh hệ, cách Tiên Võ châu rất gần
rồi.”
“Bên này đã được Cổ Thánh bố trí cấm chế đặt biệt, nếu như người tu thần vào
đây sẽ bị nghênh phải công kích, vậy nên phi thuyền chịu được một chút ảnh
hưởng.”
“Hiện tại đã không còn chuyện trở ngại nữa rồi.”
Gì mà Nguyên Hoành tinh hệ?
Cả đầu Thành ca đều mơ hồ.
Còn Trường Linh ở một bên lại nhìn một cách khinh thường.
Nàng đã tỉnh lại vào ngày thứ ba sau khi xuất phát.
Mấy ngày nay, đám người Ngộ Sơn và Trường Dương vẫn luôn lên lớp nàng, hi
vọng sau này nàng sẽ tôn kính Khương sư tổ một chút.
Nhưng mà đây hiển nhiên là uổng công rồi.
Bây giờ nàng còn đang nghi ngờ phải chăng Khương Thành đã sử dụng tà thuật
tâm linh gì với những người này rồi không, vậy nên mới hại mấy sư huynh cũng
trúng tà luôn.
Không nhìn Khương Thành như kẻ địch đã là may rồi, sao còn có thể nhận hắn
làm sư tổ chứ.
“Cổ Thánh?”
Thành ca có chút hứng thú.
“Đó là sự tồn tại ra sao?”
Hóa ra tu tiên cũng có cảnh giới càng cao hơn sao?
Đám người Ngộ Sơn liền phổ cập khoa học cho hắn.
Trong thể hệ tu thần, trên Giới Thần còn có Thiên Thần, sau đó là Chính Thần.
Nhưng đạo mà Thiên Thần tu cũng đến từ sự ban tặng của Chính Thần, vậy nên
thực lực của hai người có cách biệt rất lớn, ở giữa hình thành nên sự đứt đoạn.
Mà trong thể hệ tu tiên, Thánh Tôn và Thiên Thần là cùng đẳng giai.
Cổ Thánh trên Thánh Tôn thấp hơn Chính Thần kia nửa giai, xem như là tầng
lớp ở giữa khoảng không giữa Thiên Thần và Chính Thần.
Trường Dương Đạo Thần chậm chậm nói: “Thánh giới của Thánh Chủ tiếp tục
lớn mạnh, đạt đến cực hạn áp chế vị diện, nội bộ thánh giới tự trở thành vòng
tuần hoàn, không hề ngừng nghỉ, trở thành Thánh Tôn.”
“Cho dù Thánh Tôn hay là Thiên Thần đều không có đất để tiếp tục nữa, trừ khi
đẳng giai của Nguyên Tiên giới tăng lên.”
“Bọn họ có thể so sánh với nhau ngoài những vật ngoài thân ra, vậy chỉ còn có
sự thành thạo và khắc chế của việc thao túng đạo thôi.”
Thành ca như đã hiểu ra.
Đạo tự thân của Thánh Chủ và Thánh Tôn tuy đã không còn dựa vào sự giúp đỡ
của Thiên Đạo nữa, nhưng bọn họ vốn không thể thoát khỏi sự trói buộc của vị
diện.”
Giới hạn trên của vị diện này là Thánh Tôn, vậy bọn họ nhiều nhất chỉ có thể
đạt đến Thánh Tôn.
Cho dù là Trường Linh hay là Trường Dương đều mang ánh mắt hướng về.
Đối với bọn họ mà nói, cảnh giới này đã là đỉnh phong khó leo lên được rồi.
“Vậy Cổ Thánh thì sao? Bọn họ đã đánh vỡ áp chế vị diện?”
Ngộ Sơn gật đầu: “Cổ Thánh đã phá vỡ thánh giới, hoá đạo thành nguyên.”
Khương Thành ngẩn ra: “Ý gì đây? Cổ Thánh biến đạo của mình thành căn
nguyên?”
“Nguyên này không phải là căn nguyên, mà là ý của ngọn nguồn.”
“Thiên Đạo diễn hoá vạn vật, giáo hoá sinh linh, gọi là ngọn nguồn của đạo của
tất cả những người tu đạo trong Nguyên Tiên giới.”
“Chỉ có điều, ngọn nguồn của bọn họ vẫn hơi yếu, khả năng diễn hoá ra một
Thiên Đạo khác rất ít ỏi.”