Là một “sư tôn rẻ tiền”, đến cả việc truyền thụ tu luyện mà Khương Thành còn
lười thì làm gì có vụ truyền thụ thuật luyện khí vô cùng phức tạp lại còn đốt tiền
này?
Hắn không có kiên nhẫn thế đâu.
“Ta chỉ là tính dùng đạo Túng Tình của ngươi để luyện chế cho binh khí thôi.”
Hình như bản thân hắn cũng cảm thấy nói như thế thì đơn giản quá nên giả vờ
dặn dò thêm một câu.
“Ngươi lấy thánh giới ra đi, ta nghiên cứu một chút.”
Cằm của Ngộ Sơn suýt nữa rớt luôn xuống đất.
Ca ơi, ngươi đang đùa với ta đó hả?
Đến cả đạo Túng Tình có hiệu quả như thế nào ngươi cũng không biết, ban nãy
còn mới hỏi ta xong đây.
Chớp mắt đã muốn dùng nó luyện chế binh khí?
Đùa kiểu gì thế?
Huống hồ không phải Đế khí chỉ có thể chứa đựng đạo do bản thân luyện khí sư
luyện thôi sao, từ lúc nào mà còn chứa được của người khác nữa vậy?
“Sư tôn, ngươi đùa có hơi quá lố rồi đúng không?”
Bây giờ Ngộ Sơn cũng bắt đầu nghi ngờ, cái thân phận đế khí sư của Khương
Thành là do hắn tự bịa ra.
“Kêu ngươi lấy ra thì cứ lấy ra đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, Khương Thành đã ấn nút bắt đầu luyện chế.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên đó là, Đế khi trong tưởng tượng không hề
xuất hiện chỉ trong một giây.
Thanh tiến độ chạy vô cùng chậm.
Mười mấy giây trôi qua mà chỉ mới được một phần trăm.
Sao lại thế này chứ?
Lẽ nào lấy đạo của người khác cần có một quá trình, khá tốn công sức?
Thành ca cảm thấy cũng chỉ có thể là cái nguyên nhân này.
Lúc này, Ngộ Sơn dưới mệnh lệnh của hắn đã lấy ra thánh giới cấp bậc Thánh
Chủ đỉnh phong của bản thân ra.
Khương Thành lập tức cảm thấy tâm trạng của bản thân không được ổn định.
Rõ ràng trạng thái tâm lý rất bình tĩnh, cũng không có chuyện gì quá vui hay
quá buồn nhưng lại bỗng nhiên muốn khóc thật lớn, ngay sau đó lại muốn cười
thật to.
Thậm chí còn muốn cởi sạch quần áo, xông ra ngoài chạy vài vòng việt dã xung
quanh Từ Tinh đảo nữa.
Dường như làm thế mới có thể phát tiết hết mọi thứ, khiến cho bản thân thoải
mái hơn, còn không thì sẽ vô cùng khó chịu.
Hắn vội vàng giữ vững đạo tâm của bản thân, tránh cho bản thân làm việc mất
mặt muốn chết trước nhiều người khác.
Nếu thật sự làm những việc kia thì hắn hi vọng hệ thống đừng bao giờ hồi sinh
chính mình nữa.
“Ngươi tu cái thứ quỷ gì vậy hả?”
“Ai kêu ngươi tu luyện cái thứ này đây, cái tốt thì không học đâu!”
Ngoài miệng thì than phiền nhưng trong lòng hắn lại mừng đến muốn nở hoa.
Cái đạo Túng Tình này dùng trên người kẻ địch chẳng phải là từng tên đều xấu
mặt muốn chết hay sao?
Có vẻ cơ hội thành công rất cao!
Hơn nữa đó là Ngộ Sơn vẫn chưa phát động công kích đạo về phía hắn, chỉ là
bao trùm một cách đơn giản mà thôi.
Xem ra sau này phải nghĩ cách bồi dưỡng tên “đồ đệ rẻ tiền” này lên Thánh
Tôn, Cổ Thánh…
Vậy thì sau này có luyện chế đế khí lăng tiên hay đế khí thông thiên vẫn có thể
sử dụng đạo của hắn.
Bị sư tôn quở trách như thế, Ngộ Sơn đang mở thánh giới cảm thấy bản thân rất
vô tội.
Quá trình hắn lĩnh ngộ đạo Túng Tình rất phức tạp, đã phải trải qua vô số lần
thăng trầm lên xuống, có buồn có vui.
Đó đều là những chuyện của rất lâu về trước, ai mà biết mấy chục tỷ năm sau sẽ
bị người khác đánh giá kém chứ.
“Sư tôn, ta cứ mở thánh giới như thế là được rồi sao?”
“Đúng rồi, không cần làm gì khác nữa hết.”
Khương Thành giả vờ đang quan sát thánh giới của hắn.
Ngộ Sơn nhìn dáng vẻ như bộ quan trọng của hắn, chỉ nghĩ hắn thật sự đang
nghiên cứu sự cao thâm huyền diệu của đạo Túng Tình, cảm thấy tuy không
hiểu cho lắm nhưng có vẻ rất lợi hại.
Chỉ là đợi thêm một lúc, hắn lại bắt đầu thấy khó hiểu.
“Sư tôn, ngươi luyện khí, nhưng sao lại không chuẩn bị công cụ gì hết vậy?”
Luyện chế đế khí đã không còn ở cái cấp bậc có thể dùng những thứ sơ sài như
là lò luyện khí hay pháp trận luyện khí nữa rồi.
Muốn luyện chế bất cứ một món đế khí nào cũng đều phải làm một hoạt động
vô cùng lớn.
“Ta đã bắt đầu luyện chế rồi.”
Khương Thành liếc mắt nhìn, thấy thanh tiến độ vẫn chưa đến một phần trăm,
hắn đã bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân nên biến ra một cái ghế nằm để
đánh một giấc luôn hay không.
“Thế là bắt đầu rồi ấy hả?”
Sắc mặt của Ngộ Sơn trông vô cùng đặc sắc.
Lúc trước hắn đã từng may mắn được chứng kiến hiện trường luyện khí một lần
từ xa.
Tận mắt nhìn thấy vị đế khí sư kia bỏ hàng trăm viên Tử Tinh vào trong lò
luyện chỉ vì muốn dùng tinh hạch để mở lò, cảnh tượng phải nói là vô cùng đồ
sộ.
Mặc dù không có ai được nhìn thấy quá trình luyện chế cụ thể, nhưng lúc đó
vẫn có cả một biển người, vô số tiên nhân đều chạy đến để chiêm ngưỡng.
Bây giờ đến Khương Thành luyện chế, động tĩnh này căn bản giống như chẳng
có gì xảy ra cả, sự chênh lệch này quá lớn rồi nhỉ.
“Cách ta luyện khí là tâm luyện, vậy nên toàn bộ quá trình đều xảy ra ở một
tầng khác, nó không giống với những luyện khí sư khác, ngươi không nhìn thấy
cũng là điều bình thường thôi.”
Thành ca thất vọng thở dài một hơi.
“Chỉ có người có đủ thiên phú luyện khí mới nhìn thấy được một vài sự thâm
thúy huyền diệu bên trong này.”
Mặt Ngộ Sơn trông bí bách hẳn.
Tự nhủ rằng ngươi nói như vậy là làm khó ta lắm đấy, muốn nịnh hót cũng
không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
Lẽ nào phải nói ta nhìn thấy rồi hả?
Lỡ như ngươi đang chơi ta thì sao?
Hai người cứ thế câu được câu mất mà nói chuyện, không bao lâu sau đã mạnh
ai người nấy ngồi thiền nhập định.
Ba ngày sau, thanh tiến độ của thuật luyện khí hệ thống cuối cùng cũng đến
được điểm cuối.
Một thanh trường kiếm có chuôi màu trắng, lưỡi kiếm màu xanh nằm lặng lẽ ở
trong kho của hệ thống.
Kiếm dài bốn thước, chủ yếu là do chuôi kiếm khá dài hơn một chút.
Thanh kiếm này tự mang ba căn nguyên là hỏa, tình, tử.
Ngoài ra thì mức tăng tiên lực và quy tắc đều có đủ cả, là một đế khí cao cấp
tiêu chuẩn.
Quan trọng hơn nữa là, nó còn kèm theo đạo Túng Tình.
Khương Thành sau khi có được thì lập tức cảm nhận được điều khác thường.
Nếu như nói đạo khí bát giai vẫn là một binh khí thì đạo khí cửu giai được gọi
là đế khí đã giống như một thế giới nhỏ có càn khôn riêng của nó rồi.
Ở trong thế giới đó, hắn cảm nhận được sự tồn tại của Hỗn Độn Ngân Ngọc
Tủy.
Chỉ là lúc này, thần vật đã sớm không còn ở hình dạng thủy ngân như ban đầu
nữa, thay vào đó là phân bố trong từng ngóc ngách trong thế giới kiếm, có mặt
ở khắp mọi nơi.
Hắn vui mừng khám phá nó một hồi rồi mới đánh thức Ngộ Sơn vừa mở thánh
giới vừa nhập định.
“Được rồi, đại công cáo thành, ngươi có thể quay về rồi.”
“Hả, hả?”
Ngộ Sơn đang làm quen với cái cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong đầy mới mẻ
này, nghe hắn nói xong thì mơ màng mở bừng hai mắt.
Đợi khi nhìn thấy binh khí hoàn toàn mới nằm trong tay Khương Thành, hắn
mới nhớ lại bản thân trước đó đã làm cái gì.
“Luyện xong rồi á?”
“Đúng rồi.”
Khương Thành lắc lư thanh kiếm trong tay mình: “Cái này không phải là đế khí
siêu phàm đó sao?”
Nếu như có người nói với Ngộ Sơn câu này thì hắn chắc chắn sẽ nổi điên lên
ngay lập tức.
Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta đó hả?
Chỉ mới qua có ba ngày thôi, một thanh đế khí siêu phàm kinh thiên động địa,
quỷ khóc thần sầu cứ thế mà ra lò, hơn nữa còn chẳng có một chút động tĩnh
nào hết?
Nhưng sau khi cảm nhận thật kỹ khí tức của thanh kiếm kia, hai mắt hắn không
khỏi trừng lớn.
Nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Thật, thật sự là đế khí?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cái cái cái, cái này sao lại có thể được chứ?”
Ngộ Sơn không nhịn được xoa xoa mắt mình, cứ giống như đã nhìn thấy quỷ
vậy.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghi ngờ.
Có khi nào là hắn đã chuẩn bị sẵn đế khí siêu phàm trước đó rồi không?
“Thanh kiếm này được luyện chế bằng đạo Túng Tình, ngươi cũng được tính
như có một phần công lao.”
“Thôi vậy, quyền đặt tên thanh kiếm này cho ngươi đó.”
Khương Thành “hào phóng” vừa nói vừa truyền tiên lực vào.
Lưỡi kiếm màu xanh khẽ sáng lên, trong phút chốc thánh giới trôi nổi hiện lên,
cùng lúc bao trùm lấy cả hai người.
Lần này, Thành ca không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Nhưng Ngộ Sơn lại cảm nhận được hơi thở không thể nào quen thuộc hơn, đó
quả thực là thánh giới Túng Tình.