“Hóa ra thế giới kiếm đạo này, cũng có thể đi đường tắt à?”
Ngày xưa, Khê Vũ Chí Tôn diễn tập xong thế giới kiếm đạo, Thu Vũ Tuyền lập
tức có được kiến thức cơ sở của kiếm đạo.
Thiên phú kiếm thuật đó quả thực không gì sánh nổi.
Còn Khương Thành, thì vừa hay hắn lại ở một thái cực khác.
Một tí cảm giác hắn cũng không có.
Thậm chí còn không mò được một tí tẹo con đường kiếm tâm hình thành thế
giới kiếm đạo nào.
Bởi vì hệ thống cũng không có phương thức thăng cấp thế giới kiếm đạo, vốn dĩ
hắn còn cho rằng cả đời đều không thể nào học được kỹ năng này.
“Đường tắt?”
Mạch máu trên trán Lư Vương, người tặng cho hắn thanh kiếm trúc nhỏ này,
không kìm được mà giật giật.
Loại dật dờ, lười biếng như tên này sao có thể tu luyện đến mức độ như bây giờ
nhỉ?
“Hừ!”
Hắn cười lạnh lùng.
“Quả thực, đây chính là đường tắt tu luyện thế giới kiếm đạo.”
“Cho nên, Đế Kiếm Tinh này là như thế nào vậy?”
Thái Hành Đạo Tôn có chút nghi hoặc hỏi: “Ta chỉ biết Đế Kiếm Tinh là một
trong Chu Thiên Chủ Tinh, hơn nữa còn là Thượng vị chủ tinh, nghe nói đến
bây giờ vẫn chưa có Tinh Quân.
“Bởi vì lực sát phạt quá mạnh, cũng chẳng có ai lại gần được.”
“Những chuyện khác, thì ta cũng không rõ lắm.”
Lư Vương gật gật đầu.
“Hắn nói không sai, Đế Kiếm Tinh là Thượng vị Chủ tinh và không có Tinh
Quân.”
“Đó là vùng đất kỳ dị do Thiên Đạo tạo ra sau khi Nguyên Tiên giới được tổ
chức lại, lúc trước chỉ có Thiên Đế có thể vào đó tìm tòi, học hỏi thôi.”
“Trong Chủ tinh đó, có tinh lực thần bí dồi dào chứa đựng quy tắc kiếm, có tác
dụng vô cùng to lớn đối với việc dung hợp kiếm tâm, hình thành thế giới kiếm
đạo.”
“Mà Đế Kiếm Lệnh, chính là tín vật đặc biệt có thể bước vào Đế Kiếm Tinh,
cực kỳ khó có được!”
Nghe hắn phổ cập khoa học như vậy, Khương Thành cũng coi như đã hiểu được
chỗ quý báu của Đế Kiếm Lệnh rồi.
Không hề khoa trương nói, nếu như vứt thứ đồ chơi này đến trước mặt đám
kiếm tu, nhất định sẽ dẫn đến mưa máu gió tanh.
Nhưng thứ đồ quý giá như thế này, bản thân Lư Vương chắc cũng có thể dùng
được chứ nhỉ?
Vậy mà lại tặng cho hắn như thế?
Thực ra vị huynh đài này đã phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng hắn có hệ
thống hack bên mình, nên cũng lười suy nghĩ.
Cứ thế nhận “quà chúc mừng” của đối phương.
“Không tồi, không tồi, vẫn là ngươi biết phối hợp!”
Thậm chí hắn còn vỗ vỗ vai của Lư Vương, tỏ ý khen ngợi hắn.
Khóe miệng của Lư Vương giật giật, rất muốn nổi điên ngay tại trận.
Tặng xong Đế Kiếm Lệnh này, hắn cùng với Thích Vương vội vội vàng vàng
rời khỏi đây.
Nhưng sau khi rời khỏi Thiên Đan Tư, Thích Vương và Dực Vương cực kỳ khó
hiểu, hỏi hắn.
“Tại sao ngươi lại tặng Đế Kiếm Lệnh cho tên tiểu tử đó?”
“Hắn mà cũng xứng có tín vật quý báu của Kiếm Tu giới sao?”
“Thế này cũng quá xa xỉ rồi?”
Đối mặt với chất vấn của bọn họ, Lư Vương xoay người lại nhìn về phía Thiên
Đan Tư, lộ ra ý chế giễu nồng đậm.
“Lẽ nào các ngươi đã quên rồi sao, Đế Kiếm Tinh đó, vào một lần, muốn ra
ngoài mà không mất mấy triệu năm thì cũng không có khả năng đâu.
Nội bộ Đế Kiếm Tinh cực kỳ phức tạp.
Hơn nữa Chủ tinh đó có quy tắc vô cùng đặc biệt, những kiếm tu bước vào đều
mê muội, mụ mị ở trong đó, không có ngoại lệ.
Ở Chủ tinh đó, cho dù là dung hợp một môn kiếm tâm nào, thời gian tiêu hao
đều không dưới triệu năm.
Đây còn là trong trường hợp thuận lợi nhất.
Có một vài thiên tài kiếm tu vào trong đó xong, thậm chí còn tiêu hao hàng trăm
triệu năm.
Thích Vương và Dực Vương hơi ngẩn ra, sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha ha, tuyệt, tuyệt vời!”
“Vẫn là lão huynh ngươi cao tay!”
“Bọn ta còn đang lo mấy trăm ngàn năm sau tên tiểu tử đó sẽ gây ra họa gì nữa
đây.”
“Dẫn dụ luôn hắn vào Đế Kiếm Tinh, thế chẳng phải là đồng nghĩa với nhốt hắn
trá hình sao, hơn nữa đây còn là thuộc về cơ duyên tìm tòi học hỏi của chính
hắn, Tà Tiên giới còn nói gì được nữa.”
Đợi đến lúc hắn ra ngoài, thì cũng qua mấy trăm ngàn năm rồi, đến lúc đó
chúng ta muốn đối phó với hắn thế nào thì đối phó như thế!”
Lư Vương vẻ mặt đầy vô cảm, bổ sung thêm: “Hắn chẳng có cơ hội mà ra ngoài
nữa rồi.”
“Ở Đế Kiếm Tinh trừ khi có người chỉ dẫn, nếu không thì tân thủ vào đó nguy
hiểm trùng trùng, khắp nơi đều là tử lộ.”
“Hắn sẽ chết ở trong đó, hơn nữa còn chết rất thảm.”
“Đến lúc đó nếu như Tà Tiên giới đến đòi người, thì cùng lắm chúng ta nói hắn
luôn ẩn náu tu luyện ở trong đó không ra ngoài, bảo bọn họ tự đi mà tìm hắn.”
“Vụ cá cược được cứ ngâm mãi ngâm mãi, cuối cùng sống chết mặc bay.”
Thích Vương và Dực Vương bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó cùng chắp tay hướng về phía Lư Vương mà vái lạy.
“Xin phục!”
“Vẫn là người mưu tính sâu xa!”
“Chỉ đáng tiếc, vì giải quyết tên tiểu tử đó, mà hại ngươi tổn thất mất một cái
Đế Kiếm Lệnh rồi.”
Lư Vương nghiêm nghị đáp: “Vì duy trì trật tự vĩnh viễn ở Thiên Cung, tổn thất
của ta có đáng là bao?”
Thích Vương và Dực Vương nhất thời cảm thấy cực kỳ kính nể!
Còn ở một nơi khác, Thành Ca căn bản chẳng hề hay biết phía sau Đế Kiếm
Lệnh này, còn ẩn giấu một “âm mưu” nhằm vào hắn.
Nếu như hắn biết, thì hắn nhất định sẽ không chờ đợi được mà mở luôn tín vật
này, sau đó lao đến Đế Kiếm Tinh.
Dẫu sao thì bây giờ cơ hội chết thành công của hắn cũng không nhiều, mỗi lần
đều phải nắm thật chắc.
Chỉ đáng tiếc, bây giờ hắn đang bận làm màu ở Thiên Đan Tư.
Sau khi có được Đế Kiếm Lệnh, tạm thời vứt nó vào hít bụi ở trong nhẫn trữ
vật, chỉ nghĩ là để sau này tính tiếp.
“Ha ha ha, Khương Chưởng môn, chúc mừng, chúc mừng ngươi!”
Người ngoài đều đi cả rồi, những vị Đan sư ở lại đây, tất cả đều mặt mày hớn hở
vui vẻ vây quanh hắn.
“Cái gì mà Khương Chưởng môn, bây giờ phải gọi là Khương lão đại rồi!”
“Đúng thế, bây giờ Khương Chưởng môn đã là cấp trên đỉnh chóp của của
chúng ta rồi, tốt quá rồi!”
“Sau này Cổ Đan Lưu chúng ta chính là chính thống của Thiên Đan Tư rồi.”
“Ít nhất cũng là chính thống trên danh nghĩa.”
“Tâm trạng Thành Ca rất vui, cũng chắp tay lia lịa.”
“Nói hay nói hay, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi.”
Những người này đều là người của Cổ Tiên giới trước đây, coi như là người
quen cũ của hắn, hơn nữa lại còn cho hắn thể diện như thế, hắn đương nhiên
cũng sẽ không đối xử tệ bạc.
Màn chúc mừng kết thúc, Quế Linh Chí Tôn tò mò hỏi: “Đúng rồi, Khương
Chưởng môn, chuyện ngươi thông qua khảo nghiệm, thực sự là gian lận sao?”
“Cái gì mà gian lận?”
Thái Hành Đạo Tôn bất mãn trừng hắn một cái.
“Đó là Khương Chưởng môn đánh lừa Thiên Đạo, đây cũng là một loại bản lĩnh
đó.”
“Đúng thế!”
Thanh Hoán Chí Tôn lớn tiếng nói: “Cho dù Khương Chưởng môn không phải
là Đan sư, thì bây giờ chứng nhận căn nguyên đan đó của hắn cũng là hàng thật
giá thật, ai dám không phục?”
“Trong trường hợp đó có thể gian lận, cũng chỉ có Khương Chưởng môn mà
thôi, đổi thành người khác còn chẳng làm được ấy chứ.”
“Khụ khụ…”
Thành Ca không kìm được mà ho hai tiếng.
Mặc dù ta biết các ngươi đang tâng bốc, nịnh hót, nhưng mở miệng là lừa bịp,
gian lận nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
“Lẽ nào các ngươi cũng cảm thấy ta không phải là Đế Đan sư bát phẩm sao?”
Tất cả mọi người lại cười đối phó ha ha.
“Chuyện này ấy mà, chuyện này không quan trọng…”
Thành Ca nghiến răng: “Ta thực sự là Đế Đan sư bát phẩm, nếu giả bao đổi
hàng!”
Tất cả mọi người lại tiếp tục cười.
“Ha ha Khương Chưởng môn, ngươi thật là dí dỏm, ngươi nói phải thì là phải!”
“Đúng, đúng, đúng. Cho dù ngươi có nói ngươi là Đế Đan sư cửu phẩm, chúng
ta cũng sẽ không nói một chữ nào đâu.”
Thành Ca nhất thời khóc không được, cười cũng chẳng xong.
Xem ra người của hắn đều không tin thực ra hắn có tài năng và học thức thực
sự.
Mặc dù lúc thông qua khảo nghiệm, hắn dùng mánh khóe của hệ thống, nhưng
bản thân luyện đan thuật của hệ thống cũng là luyện đan thuật hàng xịn giá thật.
Nói thật, cho dù Khương Thành không dùng bảng điều khiển của hệ thống trực
tiếp soạt một cái, mà thành thành thực thực luyện đan thông thường, thì hắn
cũng là người có hy vọng thông qua khảo nghiệm bát phẩm nhất Nguyên Tiên
giới.
“Xem ra trước tiên phải triệt để chinh phục được Thiên Đan Tư đã.”