động.
Nhìn vong hồn đom đóm không ngừng tụ về một chỗ, bọn họ cũng không biết
đã xảy ra chuyện gì.
“Bọn họ… Muốn đi đâu đây?”
“Dưới Nhập Thánh cảnh mà vong hồn hiển hóa được, đây đúng là kỳ tích!”
“Chắc chắn là bọn họ rất không cam lòng nên trời xanh cảm động, giáng kỳ tích
này xuống!”
“Trời không diệt thánh địa Bất Ngữ ta, đây là trời cao đang an ủi chúng ta…”
“Lão hủ mong mỏi đám hậu bối có thể hồi sinh!”
Ngọc Tuyền tôn giả đã vốn đã quen với sự đời, hai hàng lệ đục trong mắt chảy
xuống.
Đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này thật sự rất cảm động đúng không?
Vị thái thượng trưởng lão này đột nhiên có một hành động kinh ngạc.
Trong khoảng không, hắn từ từ quỳ xuống, dập đầu ba cái với nơi hội tụ vong
hồn.
Với tư cách là thái thượng trưởng lão, có thể nói là cả đời này có đến chín trên
mười đệ tử không đủ tư cách để nhìn thấy hắn.
Cho dù gặp được, cũng không dám ngẩng đầu.
Thực lực và thân phận của hai bên quá chênh lệch.
Hơn nữa, cho dù hậu bối đã chết thì tiền bối cũng không cần quỳ lạy.
Mà giờ hắn dập đầu vì bọn họ, hoàn toàn là bởi vì biến cố không ngừng, khiến
tâm trạng quá kích động tạo nên thôi.
“Đi đi, đi hết đi…”
Chưởng môn Kính Nguyên tôn giả cũng quỳ xuống.
“Hy vọng các ngươi trên trời linh thiêng phù hộ thánh địa Bất Ngữ của chúng ta
lại quật khởi huy hoàng!”
Đại trưởng lão Kính Hoàn tôn giả cũng quỳ xuống.
“Phù hộ chúng ta toàn thắng trong trận chiến mở đầu, diệt hết thánh địa Minh
Tâm kia, trấn áp vu nữ Lam Đề kia mãi mãi!”
Ngay sau đó, hơn năm mươi vị có tiếng nói còn lại cũng đều quỳ xuống.
Mấy lão già vạn năm tâm can thì ác độc, thủ đoạn thì cay nghiệt hiếm lắm mới
dịu dàng được một lần.
Hơn ba nghìn môn nhân may mắn còn sống kia cũng không ngoại lệ.
Tất cả mọi người đều quỳ lạy hướng về vị trí linh hồn của Khương Thành, nét
mặt vô cùng trang nghiêm, tâm trạng vô cùng nặng nề, ánh mắt vô cùng thành
kính.
Đáng tiếc, hiện tại Thành Ca ốc còn không mang nổi mình ốc, không kịp
thưởng thức kỹ một màn vui vẻ này.
Hiện tại hắn đang chìm sâu trong hai thái cực đối lập, vừa đau đớn, lại vừa vui
sướng.
Đau đớn bởi vì mười vạn vong hồn tràn vào cơ thể, mặc dù không có ý thức tự
chủ sau khi chết nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều trải nghiệm thuần túy.
Khái niệm về trải nghiệm của mười vạn người là gì đây?
Những người này, có người sống mấy trăm năm, có người sống mấy ngàn mấy
vạn năm, thậm chí sống gần trăm vạn năm.
Phần lớn trải nghiệm của bọn họ đều ở trong mảnh vong hồn này, chỉ cần một
người đã đủ để hắn cố mà tiêu hóa rồi, huống chi là mười vạn người.
Trong các trải nghiệm đó, có việc vặt hằng ngày, có bế quan tu luyện, những trải
nghiệm đã qua.
Nếu như không có hệ thống cưỡng chế giúp hắn hấp thu thì e rằng không đến ba
người, Khương Thành đã bị ép thành một tên ngốc đánh mất chính mình rồi.
Bởi vì trải nghiệm của bản thân hắn còn không phong phú bằng người trẻ tuổi
nhất trong đám người này.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, sự hấp thu này không thể nhìn ra có gì không
bình thường.
Có bao nhiêu tính bấy nhiêu, tất cả đều dựa vào đó để thu mà không xảy ra sai
sót, cũng không bỏ sót chút nào.
Cảnh giới thần hồn của hắn nhanh chóng vượt qua cửa ải Nhập Thánh cảnh
nhưng chưa hề dừng lại.
Nhập Thánh cảnh Nhất trọng!
Nhập Thánh cảnh Nhị trọng!
Nhập Thánh cảnh Tam trọng!
Mười vạn vong hồn, thật sự quá lớn.
Nếu người thường thì không sao, quan trọng là mấy người này đều là tu sĩ.
Mỗi người đều đã trải qua tu luyện mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục
vạn năm, Thần Hồn của bọn họ đã vô cùng mạnh mẽ.
Đạo Cung cảnh còn có hơn một ngàn người.
Tất nhiên, vong hồn không phải là toàn bộ thần hồn của bọn họ, nhưng số lượng
khủng bố này cộng lại thì không thể nào ước lượng được con số cuối cùng.
Nhập Thánh cảnh Tứ trọng!
Nhập Thánh cảnh Ngũ trọng!
Nhập Thánh cảnh Lục trọng!
Đáng thương là Thành ca vẫn chưa trở thành tu sĩ Nhập Thánh cảnh, vậy nên
hắn hoang mang trước điều này
Hắn chỉ biết rằng thần hồn của mình càng ngày càng lớn mạnh.
Nếu như trước đây, thần hồn Đạo Cung cảnh của hắn là một cái hồ nhỏ, thì bây
giờ thần hồn của hắn đã biến thành một vùng biển rộng, vẫn đang điên cuồng
bành trướng.
Nhập Thánh cảnh Thất trọng!
Nhập Thánh cảnh Bát trọng!
Nhập Thánh cảnh Cửu trọng!
Bùm!
Dường như hắn nhìn thấy thứ gì đó phát nổ, trắng xóa một mảnh trước mắt hắn.
Loại cảm giác này, giống như là đột nhiên bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Bắt đầu từ Phân Hồn cảnh, tu sĩ bắt đầu có hiểu biết về thần hồn, tu luyện cũng
bắt đầu liên quan đến lĩnh vực này.
Chặng đường Linh Đài cảnh, Thiên Mệnh cảnh, Đạo Cung cảnh, Nhập Thánh
cảnh…
Tới bước này rồi cuối cùng thần hồn xảy ra thay đổi về chất!
Cảnh giới thần hồn của hắn đã đạt tới cấp độ Thánh Giai.
Đến đây, mười vạn vong hồn chỉ còn sót mấy nghìn vong hồn.
Sau khi phần cuối cùng tràn vào dung hợp, cảnh giới thần hồn của hắn hoàn
toàn ổn định ở Thánh Giai sơ kỳ.
“Ting, ký chủ chính thức hồi sinh!”
Đây có thể xem như là quá trình hồi sinh lâu nhất.
Khoảng chừng hai phút, vượt xa thời gian 30 giây hồi sinh mà hệ thống nói
trước đây.
Nhưng mà thực tế thì hắn đã hồi từ lúc sinh mười vạn u hồn kia tràn vào rồi.
Sau khi hồi sinh, hắn đã nhìn thấy đám trưởng lão kia đang đồng loạt quỳ gối
trước mặt mình.
“Đù má không phải chứ, các ngươi đang làm gì đấy?”
“Chẳng lẽ biết ta muốn đại sát tứ phương nên quỳ xuống đất xin tha trước hả?”
Hai câu này khiến mọi người giật mình.
Ngọc Tuyền tôn giả và Kính Nguyên tôn giả vội vàng đứng dậy, nhìn người
thanh niên mà họ không biết là ai trước mặt.
“Ngươi là ai?”
“Chẳng lẽ ngươi là hiện thân của mười vạn môn nhân chúng ta hợp thành?”
Giờ đây Khương Thành đã khôi phục hình dáng thật sự, hình dáng biến hóa lúc
trước không còn nữa, bọn họ chưa từng gặp nhau, bọn họ chỉ thấy tên tiểu tử
này rất đẹp trai.
Dáng người kia, khí chất kia, hơi thở thần bí như ẩn như hiện kia, thoạt nhìn đã
cực kỳ bất phàm, vượt xa tất cả thánh nhân trước đây!
Hẳn là chỉ có mười vạn vong hồn hội tụ, mới có thể tạo nên một kiệt tác như
vậy?
Ngay sau đó, suy nghĩ xa xôi của bọn họ đã bị tiếng rống giận của Kính Hoàn
tôn giả cắt ngang.
“Là ngươi!”
“Hóa ra là tặc tử nhà ngươi!”
Hắn nhận ra Khương Thành.
Lần này tiến công thánh địa Minh Tâm, những người khác đều chĩa mũi về phía
Lam Đề, chỉ có mình hắn là toàn tâm toàn ý nghĩ cách làm thế nào để giết chết
tiểu tử kia.
“Ta nên đoán ra từ lâu rồi mới phải, chỉ có ngươi mới có thể xảo trá, tàn nhẫn
như thế!”
Hai mắt của lão đầu này bốc lửa, ngay lập tức triển khai lĩnh vực thêm một lần
nữa.
“Cái gì?”
“Hắn là kẻ địch?”
Các cao thủ còn lại khiếp sợ, cũng vội vàng sử dụng bảo khí và Đạo Cung vây
lấy Khương Thành.
Chuẩn rồi, như thế này mới đúng quy trình chứ!
Nếu như xin tha thì anh đây không còn cơ hội làm màu nữa rồi?
“Kẻ vừa nãy biến thành Kính Hoàn tôn giả là ngươi ư?”
Mặt thái thượng trưởng lão không cảm xúc, cả giọng điệu cũng không có cảm
xúc.
Nhưng càng như vậy thì càng là dấu hiệu của sự tức giận dữ dội.
“Đúng vậy, là ta, trước giờ làm chuyện tốt gì thì đều sẽ để lại tên họ.”
Khương chưởng môn vẫn thật thành như cũ.
“Tại sao ngươi còn sống?”
“Hại chết mười vạn đệ tử bổn môn, xem ra ông trời cũng không muốn thu nhận
ngươi nên muốn mượn tay ta giết chết ngươi…”
Lần hack làm màu này vĩnh viễn được nên Thành ca không hề vội.
Nhưng mà hắn phải phát biểu ý kiến về lời nói này của Ngọc Tuyền tôn giả.
“Này lão đầu kia, ngươi nói sai rồi, hai vạn người vừa nãy là các ngươi tự tay
giết mà.”
“Không phải là các ngươi muốn tìm người báo thù sao?”
“Vậy nhanh tự sát đi, bản thân các ngươi chính là hung thủ đấy.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả trưởng lão đang lửa giận ngợp trời lại đau thấu gan.
Họ không thể phản bác nổi.
Bọn họ đúng là hung thủ trực tiếp nhất.
Vừa nãy, nếu bọn họ hỏi thêm vài câu, kiên nhẫn cẩn thận một chút thì cuối
cùng ít nhất hai vạn người kia sẽ không chết.
Chỉ là ai nấy đều cố tình né tránh điều này.
Thật ra chuyện này là cái gai trong lòng bọn họ.
Giờ đây đã bị Khương Thành vạch ra.