bản thân.
Sau đó triệu tập một đám con rối làm người hầu, bản thân nằm xuống hưởng
thụ.
Cảnh giác phòng bị gì đó, hoàn toàn không cần phải làm, được chưa?
Nhìn thấy cảnh tượng sa đọa truỵ lạc này, tất cả mọi người đều trợn mắt há
mồm.
“Khương Ẩn Hoàng… thế này là đang làm cái gì vậy?”
“Có lẽ là đang nghỉ ngơi dưỡng sức đúng không?”
“Nhưng như này cũng hơi phô trương nhỉ, thế mà lại sử dụng cả Hành cung tuỳ
thân.”
“Hắn như thế này rất dễ bị người khác để ý.”
“Dù sao thì hắn vẫn là người chưa có đủ kinh nghiệm và chưa từng trải đủ
mà…”
Bọn họ vẫn xem như là tốt, khoé mắt của ba Thiên Đế bên kia cũng đã run lên.
“Tiểu tử đó, thế mà lại dám bảo Chiến Đế đi vào chiến đấu, còn bản thân thì
nằm ở bên ngoài?”
“Hắn thật to gan!”
“Quan trọng là Chiến Đế chẳng những không tức giận, thay vào đó còn thật sự
đi vào…”
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Và điều khiến cho bọn họ không nói nên lời vẫn còn ở phía sau
Sau một khắc, Lăng thành công thoát khỏi vòng xoáy khó khăn.
Đương nhiên nàng không dùng hết toàn bộ sức lực.
Nhưng tấn công trong cửa ải khó khăn sẽ không dừng lại, trừ phi nàng muốn bị
loại, nếu không cho dù đứng bất động, cũng có thể chống đỡ đến khi vượt qua
cửa ải.
Khi vòng xoáy biến mất, Thành ca ngay lập tức vươn mình bay ra khỏi ghế dựa
trên sân thượng của Hành cung.
Sau đó nhận phần thưởng qua ải vừa mới được lấy ra vào trong tay.
Sau khi kiểm tra một chút, lại chia cho Lăng một nửa.
“Mặc dù mất khá nhiều thời gian, nhưng cũng xem như là đáng được khen ngợi,
tiếp tục cố gắng nhé!”
Khương đội trưởng giơ ngón cái cho đội viên duy nhất của bản thân, cho nàng
đủ thừa nhận, cũng thúc giục động viên nàng kiên trì nỗ lực.
Suýt nữa Lăng đã bị hắn chọc cười.
Nàng nhìn Khương Thành chia phần thưởng tuỳ tiện như vậy, mãi cho đến khi
hành động vô lý của hắn chấm dứt, cuối cùng mới mỉm cười tinh nghịch.
“Phần thưởng này, hình như là do một mình ta đánh.”
Ngươi còn có mặt mũi để lấy một nửa?
Thành ca nhìn nàng một cách khó hiểu.
“Hai cửa trước cũng là một mình ta đánh, không phải cũng chia cho ngươi một
nửa hay sao?”
Hắn nói lời thành khẩn, vỗ vai Lăng.
“Ta đã nói rồi, chúng ta là cùng một đội, đương nhiên chúng ta phải chia đều
thu hoạch cho nhau, đừng xem nhau như người ngoài như vậy.”
Cuối cùng Lăng cũng hiểu rõ được tại sao hai lần trước hắn lại khác thường như
vậy, tốt bụng chia một nửa cho mình.
Thì ra là đào một cái hố, ở đây chờ mình.
Tên này, thật quá vô sỉ đúng không?
Ngươi ở bên ngoài lười biếng, cuối cùng còn muốn quang minh chính đại mà
nhận một nửa thu hoạch?
Đương nhiên nàng không thể chấp nhận được.
“Nhưng lần này thậm chí ngươi còn không đi vào cửa ải, không chỉ không đóng
góp tí sức lực nào, mà toàn bộ hành trình cũng chưa từng tham gia vào.”
“Không thể nói như vậy được.”
Khương đội trưởng thất vọng thở dài, làm cho bản thân giống như rất mệt mỏi.
“Vừa rồi ta đóng giữ ở bên ngoài, không biết đã nguy hiểm đến mức nào, ngươi
cũng biết Đạo Thánh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”
“Nếu không có ta canh giữ bảo vệ ở bên ngoài, làm khiếp sợ vô số kẻ thù mạnh
mẽ, làm khiếp sợ đám người xấu thèm muốn, vậy thì sau khi ngươi ra ngoài có
thể sẽ bị người ta bao vây giết chết.”
“Ngươi chỉ đẩy một cửa ải nhỏ đơn giản không đáng kể ở bên trong, mà ta lại
phải một mình ngăn cản thiên quân vạn mã thế lực hùng hậu ở bên ngoài…”
“Cho nên, huy chương quân sự đẩy cửa ải không chỉ có non nửa của ngươi, mà
còn có hơn phân nửa của ta.”
“Sao có thể nói rằng ta không tham gia được chứ?”
Lăng liếc nhìn Hành cung xa hoa phía sau hắn.
Nàng rất muốn kéo da mặt của hắn xuống để nhìn xem rốt cuộc là dày đến mức
độ nào, mới có thể nói ra được những lời vừa rồi mà không chút đỏ mặt.
Ngươi đã gặp phải nguy hiểm gì?
Lấy đâu ra thiên quân vạn mã?
Ta thấy ngươi nằm đến nổi loãng xương suýt nữa không đứng dậy nổi, được
chưa?
Thật đáng ghét!
Nàng cười đầy ẩn ý: “Dựa theo cách nói này của ngươi, chia cho ta một nửa,
còn là ta được lợi?”
“Ngươi có thể hiểu được điều này thì tốt rồi, nhưng chăm sóc cho người yếu
đuối vẫn là việc mà ta nên làm.”
Thành ca tỏ vẻ bản thân sẽ không vì có công lao mà tự cao tự đại.
“Tiểu Lăng à, điểm nào của ngươi cũng tốt, chỉ là có hơi quá tính toán chi li.”
Hắn lại khuyên nhủ đội viên của bản thân bằng lời nói thành khẩn.
“Làm người phải có khuôn phép nhất định, phải biết cảm ơn, như vậy mới có
thể làm được chuyện lớn, đây cũng là kinh nghiệm của Ca.”
“Ngươi hãy ghi nhớ một cách cẩn thận, đây đều là những câu nói chí lý.”
Nhớ cái đầu ngươi!
Cho dù lòng dạ của Lăng có sâu đến đâu, tâm trạng có tốt hơn nữa, cũng có ý
muốn tiêu diệt tên này một cách nhân đạo.
“Ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ!”
Nàng cười như không cười vắt ra câu ‘khen ngợi’ từ trong kẽ răng.
Thật ra vốn dĩ nàng muốn nói dụng tâm hiểm ác.
Khương chưởng môn rất khiêm tốn.
“Bình thường bình thường, đây là việc ta nên làm.”
Mà đây cũng chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo đó, khi hai người đụng phải vòng xoáy, đương nhiên Khương Thành
sẽ phái đội viên duy nhất của bản thân đi vào.
Mà sau khi nàng đánh xong, đương nhiên cũng sẽ chia thu hoạch làm hai phần.
Đây thuộc về chiêu culi miễn phí.
Khi mọi người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không biết nên đánh
giá như thế nào.
Nhưng câu ‘Khương Ẩn Hoàng thật phúc hậu’ kia, cho dù như thế nào cũng
không nói nên nỗi.
Trong khi tiểu đội của bọn họ bận rộn, các nơi khác đã đánh đến khí thế ngút
trời.
Chỉ nhìn thấy từng cái tên màu bạc trên bầu trời kia dần dần biến mất.
Điều đó có nghĩa là đã có người bị loại.
Trận thứ tư này kéo dài cho đến khi tất cả bảy Thần Quân được quyết định,
cũng không giới hạn thời gian, đã được định sẵn là sẽ rất dài.
Nhưng chỉ sau ngày đầu tiên, 2.647 người đã giảm xuống còn 2.368 người.
Trong một đám mây đầy màu sắc kỳ lạ, không gian trở nên khó nắm bắt.
Ba Đạo Tôn đối mặt với một người.
“Bạch Diệu Tinh chủ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”
“Ngươi muốn thắng ba người bọn ta cũng không dễ, tạm thời chúng ta cũng
không muốn xảy ra xung đột với ngươi.”
“Không bằng cứ như vậy là được!”
Bạch Diệu Tinh chủ mặc áo giáp trắng nhẹ ở phía đối diện, tay cầm một thanh
trường kích màu vàng.
Nghe đến đây thì cười thầm.
“Muốn nước giếng không phạm nước sông? Được thôi!”
“Giao thu hoạch các ngươi vừa mới nhận được từ trong bí cảnh ra đây, ta có thể
thả cho các ngươi đi.”
Ba Đạo Tôn giận dữ.
“Đáng ghét, ngươi thật sự cho rằng có thể thắng chắc bọn ta?”
“Tất cả đều là Đạo Tôn, đến lượt ngươi lại kiêu ngạo như vậy?”
“Bọn ta thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc cái gọi là tinh lực kia lợi hại đến mức
nào.”
Trong nháy mắt tiếp theo, đám mây màu sắc rực rỡ kia đã bị sự va chạm của
Pháp Tắc không gian xé thành vô số mảnh nhỏ.
Một thanh trường kích cắt vào bầu trời đầy sao, mang theo huyền ảo vô tận,
đánh thẳng một mạch mở ra Pháp Tắc không gian của Đạo Tôn cầm đầu.
Tiếng la hét sợ hãi liên tiếp vang lên từ ngoài sân.
“Đó là cái gì?”
Các tiên nhân đang chú ý tình huống ở đây đều trợn trừng hai mắt.
“Mẹ kiếp, trực tiếp bổ ra Pháp Tắc không gian, cái này cũng quá mạnh rồi phải
không?”
“Pháp cảnh của Bạch Diệu Tinh chủ cũng không mạnh hơn bọn họ bao nhiêu
mà!”
“Tinh lực, bởi vì tinh lực của Bạch Diệu Tinh chủ!”
“Không sai, nó thuộc về sức mạnh đặc biệt, Pháp Tắc không gian đối mặt với
sức mạnh này, cũng không có phương pháp phòng ngự gì.”
“Trời ạ, thì ra Thượng Vị Tinh chủ và Đạo Tôn bình thường chênh lệch lớn như
vậy?”
Ba Đạo Tôn trong sân vô cùng sợ hãi.
“Dừng tay!”
“Bọn ta đồng ý giao ra!”
“Đã muộn rồi!”
Kèm theo một tiếng cười lạnh lùng, trường kích khuấy động như vũ bão, Pháp
Tắc không gian đầu tiên hoàn toàn sụp đổ.
“Đồ vô dụng các ngươi, vốn dĩ không xứng tiến vào trận thứ tư.”