Đàm Sa Đạo Tôn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình đã nói có tình có lý
như vậy mà Tử Tông Đạo Tôn chẳng những không nghe lại còn ra tay với mình.
Sự chênh lệch to lớn của nhân số khiến hắn chẳng thể phản kháng.
Rầm!
Một chưởng giáng xuống, không phải máu thịt tung tóe mà là đá văng khắp nơi.
Vì Đàm Sa là Thạch tộc.
Lần này Tử Tông Hùng Bì không hề nương tay, dứt khoát lựa chọn giết chết.
Cùng lúc đó, các Chí Tôn và Thiên Tôn khác cũng không chịu yếu thế, gào thét
nhao nhao xông về phía những Thạch tộc khác.
“Không, các ngươi không thể như vậy được.”
“Bọn ta không phải kẻ địch…”
“Các ngươi phải đối phó với Băng Cung mới đúng!”
Hai trăm Thạch tộc cực kỳ hoảng sợ, người kêu thảm, kẻ chạy trốn.
Mà cao thủ Hùng tộc làm sao nghe lọt mấy lời này?
Giờ họ chỉ muốn lấy công chuộc tộc, để Khương Yêu chủ hài lòng mà thôi.
Dù sao vừa rồi họ cũng đánh vào bí cảnh hạt bụi của Băng Cung ở bên ngoài.
Trận chiến này không kéo dài quá lâu, dù sao thực lực cũng chênh lệch quá lớn.
Vốn chẳng có gì hồi hộp kịch tính.
Thạch tộc đã bị tiêu diệt nhanh chóng, kể cả Đàm Sa Đạo Tôn, không một ai có
thể sống sót.
Nhìn đá vụn mất đi sự sống rơi đầy đất, các tiên nữ Băng Cung thầm thấy hả
giận, đồng thời sự lạnh lẽo cũng dâng lên trong lòng.
Hùng tộc này đúng là mạnh mẽ mà hung tàn.
Làm gì có lương thiện chứ?
Nếu chúng ra tay với Băng Cung, chỉ cần một loạt công kích thì kết cục cũng sẽ
giống như vậy.
Mà giờ các nàng có thể sống được hay không phải xem vị Thái Thượng cung
chủ mới nhậm chức tên Khương Thành này.
Dựa vào mặt mũi của hắn chắc… có thể khiến cho Tử Tông Đạo Tôn “hỉ nộ vô
thường” rút quân nhỉ?
“Yêu chủ, thế này ngươi đã hài lòng chưa ạ?”
Sau khi xử lý đám Đàm Sa Đạo Tôn, Tử Tông Hùng Bì ton hót chạy tới tranh
công.
“Ngươi thấy chưa, ta với Thạch tộc bọn chúng không phải đồng bọn đâu.”
“Vừa rồi chúng ta tiến đánh Băng Cung là bị chúng lừa đấy, bọn ta thật sự vô
tội.”
Thành ca đang giận bốc khói.
Hùng tộc coi như người một nhà, không giết được.
Yêu tộc đối diện là bộ hạ của Hùng Bì Đại Đế, cũng không thể giết.
Duy nhất giết được cũng chỉ còn lại đám Thạch tộc của Đàm Sa Đạo Tôn.
Kết quả cơ hội duy nhất để khoe cơ bắp cũng bị Hùng tộc tự tiện ra tay cướp đi.
“Nhiều năm không gặp, các ngươi đúng là giỏi giang vờ lờ luôn!” Hắn vẻ ngoài
cười trong không cười, nói.
Tử Tông Hùng Bì không nghe ra được ý của hắn, còn tưởng hắn thật sự đang
khen ngợi mình.
“Hê hê, Yêu chủ quá khen, đây là việc chúng ta phải làm.”
“Vậy, giờ bọn ta đã đi được chưa?”
“Đi hả?”
Thành ca cắn răng, giận dữ đến cực điểm.
“Ngươi mơ đẹp đấy!”
“Giờ ta là Thái Thượng cung chủ của Băng Cung. Lúc trước ngươi công kích bí
cảnh Băng Cung là đang tát vào mặt ta đấy, sao có thể bỏ qua như vậy được…”
Hắn còn chưa nói xong, Tử Tông Hùng Bì đã lập tức phục tùng nhận sai rồi.
“Ta sai rồi, đều là lỗi của bọn ta.”
Hắn rất thông minh, giống như một con lươn, không để Khương Thành tìm ra
một cái cớ bắt bẻ nào.
Cả đám Hùng tộc cũng học theo, vừa cười xòa vừa luôn miệng xin lỗi.
Không chỉ nhận lỗi với Thành ca mà còn chủ động xin lỗi với Cung Tình và các
môn đồ khác của Băng Cung.
Thậm chí ngay sau đó chúng cũng hạ lệnh cho tất cả bốn vạn Yêu tộc, ép họ
nhận sai.
“Vừa rồi đều là bọn ta không đúng, xúc phạm đến chư vị, mong chư vị tiên tử
Băng Cung tha thứ cho.”
“Đúng đúng đúng, sau này bọn ta không dám nữa đâu.”
“Từ nay về sau bọn ta gặp Băng Cung sẽ đi đường vòng.”
Yêu tộc còn là hung thần ác sát ban nãy đều trở nên ngây ngô chân thành, trông
có vẻ khá là tức cười.
Nghe những tiếng xin lỗi vang vọng khắp núi đồi, các tiên nữ Băng Cung cảm
thấy cực kì quái dị, chẳng chân thật chút nào.
Mặc dù lời xin lỗi như đang gào thét, rõ ràng là làm trò, nhưng mà…
Dù sao người ta cũng là Yêu tộc Ma Uyên Cốc!
Là thế lực mạnh mẽ nhất trong phạm vi trăm dặm này.
Người gặp người sợ, sự tồn tại khủng khiếp mà trước đây các nàng nhắc tới đều
cảm thấy tê hết cả da đầu, chỉ dám trốn tránh.
Mà bây giờ lại thuận theo như vậy.
Mặc dù không nhìn ra Khương thái thượng mạnh bao nhiêu, nhưng các nàng có
thể cảm nhận rõ ràng được mặt mũi hắn lớn bao nhiêu.
Lần này nếu không có hắn thì tất cả đã chấm hết.
Cuối cùng Thành ca cũng không thể làm gì được con lươn già Hùng Bì này,
đành phất tay thả đi.
Tử Tông Hùng Bì như được đại xá, vội vã mang theo một đám Yêu tộc rút lui
như gió cuốn mây bay.
Quang cảnh còn náo động ban nãy lập tức trở nên vắng vẻ đi rất nhiều.
Khương Thành cười tủm tỉm xoay người.
“Giờ các ngươi nói gì nào?”
Các tiên nữ vẻ mặt cứng ngắc, cùng tỏ ra sượng trân.
Trước đây không lâu các nàng còn chỉ vào Khương Thành, hết không phục lại
đến không xứng, không có tài đức gì.
Mà bây giờ tất cả coi như đã được Thành ca cứu một mạng.
Nếu không có hắn, những Yêu tộc Ma Uyên Cốc ban nãy cũng không thật sự
thành khẩn ngây ngô như vậy.
Được người mà mình hô hào phản đối cứu mạng, chuyện này rất xấu hổ.
“Ừm hửm? Sao không nói gì hết vậy?”
Khóe miệng Thành ca hơi cong lên.
“Không phải trước đó các ngươi còn nhanh mồm nhanh miệng lắm mà?”
“Giờ chơi bài im lặng hả?”
Lâm Tinh Chí Tôn không muốn nhượng bộ chút nào, nhưng cuối cùng vẫn nặn
ra một câu.
“Hôm nay may mà có ngươi.”
Tuyết Diệc Chí Tôn cũng cắn răng nói: “Bọn ta nợ ngươi một mạng.”
“Cảm tạ ngươi hôm nay đã ra mặt cứu Băng Cung.”
Các tiên nữ nhao nhao cúi đầu.
Có thể áp đảo Tử Tông Đạo Tôn, bất kể là dùng thực lực hay gì khác cũng đều
là chuyện các nàng khó lòng tưởng tượng.
Người làm được chuyện này, các nàng không muốn cúi đầu cũng không được.
“Ta cũng không phải muốn các ngươi cảm ơn gì.”
Khương Thành tươi cười như hoa giúp các nàng nhớ lại mọi thứ trước đây
không lâu.
“Hình như chúng ta còn có vụ cá cược chưa thực hiện á?”
Vừa rồi bầy yêu Ma Uyên Cốc là bị đám Đàm Sa Đạo Tôn dẫn tới chứ không
phải Khương Thành.
Huống chi hắn còn ra mặt cứu toàn thể Băng Cung.
Cho nên đương nhiên hắn không thể nào là gian tế được.
Dựa theo giao kèo trước đó, hắn đã thắng nên giờ tất cả mọi người gặp mặt hắn
sau này đều phải hô lên “Ta sai rồi Thái Thượng cung chủ”.
Các tiên nữ hai mặt nhìn nhau, phải hô như vậy thật hả?
Điều kiện nhỏ như vậy ngươi cũng có được cái gì đâu?
“Hô thì hô, có gì khó chứ?”
Lam Diệu Chí Tôn cười hì hì, thốt lên: “Thái Thượng…”
Nàng bỗng ngậm miệng lại, vì nhận ra ý đồ chân chính của điều kiện này.
“Xin lỗi cũng được, nhưng mà đừng kèm cái danh xưng kia được không?”
Thành ca bĩu môi: “Vậy sao ta biết được ngươi đang xin lỗi ai chứ?”
Không phải các ngươi phản đối ta làm Thái Thượng cung chủ hả, vậy sau này
cứ để các ngươi chủ động gọi ta là Thái Thượng cung chủ.
Hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều phải treo trên miệng.
Sau một thời gian sẽ giống như thôi miên vậy, tiềm thức đều cho rằng hắn chính
là Thái Thượng cung chủ danh xứng với thực.
Các tiên nữ khác cũng nhận ra chuyện này ngay lập tức.
“Ngươi vô sỉ quá đấy.”
“Lại dùng thủ đoạn này để bọn ta thừa nhận ngươi.”
“Đúng là dụng tâm hiểm ác.”
Dựa bản lĩnh bức lui bầy yêu Ma Uyên Cốc vừa rồi của Khương Thành và công
lao ngất trời cứu vớt Băng Cung, hắn xứng đáng nhận được bất cứ đãi ngộ gì.
Nhưng điều mà các nàng phản đối, chủ yếu vẫn là vì Thái Thượng Cung chủ
đứng trên Cung Tình.
Trong suy nghĩ của các nàng, địa vị của Cung Tình cao quý không gì sánh kịp,
chính là cấp độ thần tượng.
Có fan hâm mộ nào tình nguyện thấy thần tượng mình đứng dưới người ta đâu.
Chỉ tiếc tấm lòng này của các nàng cũng không làm cho người trong cuộc cảm
động chút nào.
“Giao kèo là ta đứng ra đảm bảo, các ngươi nhất định phải thực hiện.” Cung
Tình chân thành nói.