Không lâu trước đó, bọn họ còn tưởng rằng Khương Thành là vò mẻ không sợ
nứt.
Bây giờ mới bỗng nhiên ý thức được, Thanh Khuyết và cái đám luyện khí sư ở
phía sau hắn gặp xui rồi.
“Lúc trước đã nói rồi, các ngươi hẳn sẽ không quên đâu nhỉ?”
Nhìn thấy cái biểu cảm cười như không cười của hắn, sắc mặt Thanh Khuyết
xanh tím.
Mà đám luyện khí sư ở phía sau hắn càng hối hận hơn nữa.
Lúc đó rõ ràng chỉ là cuộc cá cược giữa hai người Thanh Khuyết và Khương
Thành thôi, kết quả bọn họ mạnh miệng, cứ nhất quyết phải theo cùng.
Nghĩ đến toàn bộ gia tài của bản thân phải đem tặng hết, bọn họ hoàn toàn
không có cách nào chấp nhận nổi.
“Ngươi còn dám đòi bọn ta?”
“Tiểu tử nhà ngươi tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ hậu quả!”
“Đắc tội với nhiều luyện khí sư bọn ta như thế, sau này xem ngươi làm sao sống
ở Nguyên Tiên giới này nữa.”
Khương Thành cũng bị bọn họ làm bật cười.
“Vì sao ta lại không dám đòi của các ngươi chứ?”
Quan Minh Thiên Thần muốn ôm đùi mới lập tức nhảy ra.
“Đúng đó, thuật luyện khí của Khương đại sư còn mạnh hơn các ngươi gấp trăm
nghìn lần kia kìa, hắn mà phải sợ đắc tội với cái đám luyện khí sư cặn bã như
các ngươi à?”
Các trưởng lão của Thánh Tượng tông ở phía sau hắn cũng không chịu yếu thế.
Mắng đám luyện khí sư Thanh Khuyết một tràn.
“Không phải lúc trước các ngươi cứng miệng lắm hay sao? Bây giờ lại muốn
chối bỏ không nhận à?”
“Haizz, mạnh miệng thì sướng nhất thời, trả nợ lại lăn ra đất ỉ ôi, như thế mà
còn tự xưng là đế khí sư nữa?”
“Không phải đó chứ, không phải đó chứ, lẽ nào có người thua không nổi sao?”
“Ở trước mặt nhiều người như này mà lại chơi xấu, xem ra bọn ta cần phải
truyền bá cái cảnh tượng lừng danh này ra bên ngoài, giúp Thanh Khuyết đại sư
nổi tiếng thêm rồi…”
Là một luyện khí sư, trước giờ đám người Thanh Khuyết đi đến đâu đều được
nịnh hót tới đó, đã bao giờ phải chịu công kích như thế này kia chứ.
Trong nhất thời bị mắng tới mức không biết phải đáp trả làm sao.
Nam Khâu nhìn thấy cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không xong.
Nếu Thanh Khuyết thật sự bồi thường, vậy cuối cùng chẳng phải vẫn sẽ giận lây
sang bản thân hắn sao?
Thế là, cái tên mặt người dạ thú này lại ra mặt.
“Khương huynh, có thể tha thứ thì hãy tha thứ đi!”
“Cái cá cược kia chỉ là đùa giỡn nhất thời mà thôi, cần gì phải xem là thật chứ?”
Hắn từ tốn bước đến bên cạnh Khương Thành, cười ha ha nói: “Ta biết ngươi
trước giờ rộng lượng phóng khoáng, không phải là một kẻ nhỏ mọn tính toán
chi li đâu.”
“Lần này cũng xem như ngươi và Thanh Khuyết đại sư không đánh không quen
biết, hay là như này đi, ta sẽ làm chủ nhà, mời hai người một bữa tiệc xem như
để hóa giải ân oán, chuyện này cứ cho qua như thế đi, thế nào hả?”
Hắn tính toán cũng hay thật.
Khẳng khái của Khương Thành lại giải vây giúp Thanh Khuyết.
Không những lấy lòng được Thanh Khuyết mà thuận tiện còn thể hiện sự rộng
lượng phóng khoáng của bản thân ở trước mặt mọi người.
Đến cả Thành ca cũng phải thua với cái tên này.
Lão huynh, kế hoạch của ngươi sao mà tuyệt vời quá vậy?
Đúng là một nhân tài đó.
Hắn nghĩ nếu bản thân mình không đồng ý, vậy chẳng phải sẽ trở thành một tên
lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen sao?
Quan Minh Thiên Thần đứng ở một bên không nhìn nổi nữa.
“Nam Khâu, ngươi biết xấu hổ một xíu với…”
“Đừng nói Nam huynh như thế!”
Khương Thành vội vàng nâng tay ngăn lại.
“Không lâu trước đó Nam huynh vẫn đang mời ta dự yến tiệc, sao ta có thể
không nể mặt hắn được chứ?”
Hắn vừa nói xong, đám người vây xem cũng cạn lời.
Bây giờ là lúc để nể mặt đó hả?
Nhưng Nam Khâu lại thở phào một hơi.
“Ha ha, đúng đó, vẫn là Khương huynh hiểu lẽ phải…”
Thành ca cười híp mắt vỗ lên vai của hắn: “Ngươi nói rất đúng, chúng ta quả
thực không phải là người tính toán chi li.”
“Nể mặt Nam huynh, phần bồi thường này ta không cần cũng có sao đâu?”
Nghe được câu nói này, Thanh Khuyết và đám luyện khí sư đồng loạt thở phào
một hơi.
Tên tiểu tử này dễ nói chuyện vậy hả?
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Nam Khâu với ánh mắt cảm kích.
Tuy nhiên ngay sau đó, Khương Thành lại đổi chủ đề.
“Nhưng rất đáng tiếc, trận cá cược ban nãy đã mời tất cả đồng đạo đang có mặt
ở đây để làm chứng.”
“Nếu như ta không lấy bồi thường, vậy những người làm chứng này có ý nghĩa
gì nữa? Thế chẳng phải là đang chơi đùa bọn họ như một tên ngốc đó sao?
Hắn tiếc nuối thở dài: “Dù chỉ là vì cho mọi người một lời giải thích, thì phần
bồi thường này ta vẫn bắt buộc phải dối lòng nhận lấy thôi.”
Mặt của Nam Khâu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ngươi đang đùa ta như một thằng ngốc đó à?
Các trưởng lão của Thánh Tượng tông lại bật cười lớn.
“Đúng đúng đúng, bọn ta đều là người làm chứng cả!”
“Bắt buộc phải cho bọn ta một lời giải thích!”
“Không nhận bồi thường vậy chẳng phải là không nể mặt bọn ta đó à!”
“Bắt buộc phải lấy!”
Mặt của Thanh Khuyết đã đen như đít nồi luôn rồi.
Đã nói đến thế này, hắn biết bản thân không thể quỵt khoản bồi thường này
được.
Chỉ đành nhẫn nhịn nỗi đau như lấy máu đầu tim, giao nộp hết toàn bộ gia tài
tích lũy mấy năm này.
Khương Thành thậm chí còn chẳng thèm quan tâm bọn họ có giữ riêng hay
không, bởi vì đã có môn đồ của Thánh Tượng tông giúp hắn giám sát.
“Thanh Khuyết, ta biết ngươi vẫn còn một phần Ngân Ngọc Tủy, đừng có hòng
diếm!”
“Còn có bảo vật trong dị không gian nữa, cũng phải giao ra đây!”
“Cái tên gì kia, lần trước luyện khí ta thấy ngươi nhận được một món thù lao
lớn từ Lộ Nguyệt tông nữa mà, danh sách này không đúng!”
Vốn Khương Thành cũng chẳng có hảo cảm gì mấy với đám người của Quan
Minh.
Nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy, đám người này vào thời khắc then chốt cũng
có ích đấy chứ.
Hắn mặt mày rạng rỡ nhận hết toàn bộ gia tài của Thanh Khuyết và hơn ba trăm
luyện khí sư đang có mặt, kho của hệ thống trong nháy mắt đã được nhồi đầy ụ.
Lực chiến đấu của luyện khí sư tuy không mạnh, nhưng thân phận đặc biệt của
họ thì vẫn còn đó.
Cũng giống như đế khí sư Thanh Khuyết Thánh Chủ vậy, cả gia tài thậm chí
còn phong phú hơn hai ba Thánh Tôn bình thường gộp lại.
Ngoài thiên tài địa bảo đủ để luyện ba đến bốn mươi đế khí siêu phàm và vô số
đan dược ra thì Khương Thành còn nhận được một phần Hỗn Độn Ngân Ngọc
Tủy.
Cái niềm vui bất ngờ này khiến hắn phải hô lên hời lớn rồi.
Hắn vui sướng ngất ngây vỗ lên vai của Nam Khâu.
“Đợt lần này toàn là nhờ có ngươi dẫn đường, nếu không có ngươi, làm gì thu
hoạch được lớn thế này! Ha ha ha!”
Nam Khâu suýt nữa bị hắn chọc tức điên.
Hắn giống như né rắn rết vậy, hoảng loạn tránh khỏi Khương Thành, lớn giọng
hét: “Ngươi có ý gì thế hả, chuyện này có liên quan gì đến ta đâu?”
Tuy nhiên đã quá muộn rồi.
Ánh mắt sắc như dao của Thanh Khuyết nghèo rớt mồng tơi chậm rãi quét qua
hắn như đang nhìn kẻ thù, cuối cùng rơi xuống trên mặt của Mệnh Nguyên
Chính Thần.
“Hay lắm, lần này xem như lão phu đã được thỉnh giáo thủ đoạn của Thiên Lư
cung các ngươi rồi!”
“Chuyện lần này kết thúc rồi, cả đời ta cũng không đặt chân đến nơi này nữa!”
Nhìn thấy hắn quả thật tính sổ chuyện này lên người mình, Mệnh Nguyên vội
vàng xua tay giải thích.
“Đại sư đừng hiểu lầm, năm đó ta trăm phương nghìn kế mới mời được ngươi
đến đây, làm sao có thể hại ngươi được chứ? Chuyện này không liên quan đế
Thiên Lư cung!”
Thanh Khuyết làm gì mà dễ dàng tin tưởng hắn như thế?
“Nếu như không phải đồ đệ của ngươi cố ý xông về phía bên này thì làm sao
Khương Thành đuổi đến đây được, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như
thế?”
“Từ đầu đến cuối đã là một âm mưu nhắm vào ta rồi, ngươi tưởng ta không nhìn
ra hay sao?”
Hắn vừa nói như thế, biểu cảm của đám tiên nhân đứng bên cạnh cũng thay đổi
rất vi diệu.
Chỉ là bọn họ không dám nói trước mặt Mệnh Nguyên Chính Thần mà thôi.
“Oan uổng quá!”
Nam Khâu cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là tự cho mình thông minh để rồi bị
thông minh hại, hắn vội vàng biện minh giải thích.
“Ta và Khương Thành không những không thân nhau mà hắn còn có địch ý với
ta nữa!”
“Ta bị hắn đuổi giết đến đây, trong lúc hoảng hốt không biết chạy đi đâu mới
tiến vào đây, hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa ta còn cố ý né kết giới
luyện khí ra nữa mà…”