Ý nghĩ của Khương chưởng môn rất đơn giản và cũng rất dễ hiểu.
Còn về phần Ngọc Lưu Đạo Tôn muốn nói cái gì, việc này không quan trọng.
Một kiếm này vừa xuất ra, vẫn như cũ là ý cảnh kiếm đạo thập nhất trọng.
Ý cảnh kiếm đạo cửu trọng của Ngọc Lưu lại lần nữa bị phá vỡ.
Nhưng lần này hắn không chết ngay.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh màu vàng không rõ bộ mặt toả
ra ánh sáng chói loá, sau đó nhanh chóng bao vây cả người hắn.
Vào giờ phút này, Kim Ngân Kiếm Ly cũng bị chiếu rọi thành một màu vàng
rực
rỡ.
Những dao động đáng sợ đập vào hàng rào bên cạnh, khiến cho khí tức ở bên
trong trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Từ góc nhìn của người ngoài, họ không còn có thể cảm nhận được thân hình của
hai người, chỉ có thể nhìn thấy một người khổng lồ mặc áo giáp vàng đang cầm
cự kiếm.
Ý cảnh kiếm đạo thập nhất trọng cường đại mà lại mỹ lệ, ẩn chứa vô số ảo diệu.
Nhưng mà, ý cảnh kiếm đạo của Khương Thành dù cho có mạnh bao nhiêu đi
nữa thì
cũng phải dựa vào tu vi tiên lực của hắn.
Nếu một kiếm này xuất phát từ tay của Thích Vương thì uy lực nhất định sẽ lớn
hơn rất nhiều lần.
Khương chưởng môn chỉ có tu vi Thiên Tôn.
Cho dù căn cơ cực thâm, tu vi tiên lực của hắn không thua gì Chí Tôn bình
thường, nhưng chung quy vẫn hạn chế uy lực của ý cảnh kiếm đạo thập nhất
trọng
này.
Đối mặt với Ngọc Lưu Đạo Tôn đột nhiên xuất ra tiểu vũ trụ, thế giới kiếm đạo
của hắn nhanh chóng bị sụp đổ.
Không phải bị phá mở, mà là bị người khổng lồ màu vàng kia cưỡng bức mở ra!
Chư vị Thần Quân ở bên ngoài đã ào ào hét lên.
“Tụ Thần Dẫn Linh!”
“Đây là Tu Đế!”
“Trời ơi…”
“Thật điên rồ…”
Tụ Thần Dẫn Linh cũng không phải là một môn pháp đặc biệt khó gì.
Về cơ bản là hai người cùng nhau kí kết một khế ước đặc thù nào đó.
Trong chiến đấu, nếu một người không ở, một người khác cũng có thể mượn
được
một phần thiên lực của hắn để mình sử dụng.
Đương nhiên, bởi vì mối quan hệ giữa khoảng cách, cường độ khế ước và năng
lực
thừa nhận của bản thân tiên nhân, nên lượng tiên lực có thể mượn được cũng
khác nhau.
Khế ước này nhìn thì rất hoàn mỹ, trong chiến đấu như hổ mọc thêm cánh,
nhưng
trên thực tế ít người nguyện ý dùng nó.
Nguyên nhân rất đơn giản, người bị mượn sẽ thừa nhận tổn thất không hề nhỏ.
Và nếu một bên bị giết thì bên khác cũng sẽ chịu khế ước phản phệ, và nhất
định sẽ bị thương.
Trừ phi quan hệ tốt đến mức cùng mặc chung một cái quần, còn không thì rất ít
người nguyện ý.
Đám người Cảnh Vương và Thích Vương liếc mắt một cái đã nhận ra, cực kia
của
Ngọc Lưu Đạo Tôn là Tu Đế!
Bọn họ không thể không khỏi cảm khái, Thiên Đế thật sự quá cưng chiều đứa
con
trai độc nhất này!
Ngọc Lưu bản thân là Đạo Tôn, đương nhiên hắn không thể chịu nổi toàn bộ
tiên
lực của Tu Đế rót vào, nó sẽ làm hắn căng bạo và nổ thành tro bụi trong nháy
mắt.
Nhưng mà, lúc này Ngọc Lưu, chỉ bằng tiên lực cũng đã đạt tới cấp độ Thần
Quân!
Tiên lực đột nhiên tăng bạo như vậy làm uy năng mỗi kiếm của hắn nhanh
chóng
tăng lên.
Cùng với ý cảnh kiếm đạo cửu trọng của mình, phá huỷ ý cảnh kiếm đạo thập
nhất
trọng của Khương Thành là chuyện đương nhiên.
Nói trắng ra là, hắn dùng lực để phá.
Ý cảnh kiếm đạo của mình bị phá, Thành ca bay ngược ra sau, rồi ổn định lại.
Hắn phát hiện đối phương không lập tức truy kích.
“Oa!”
Nhìn cả người Ngọc Lưu Đạo Tôn bị bao phủ trong ánh sáng vàng, giống như
thay
đổi một cơ thể khác, ca cảm thán từ tận đáy lòng.
“Siêu Saiyan?”
Ngọc Lưu Đạo Tôn nghe không hiểu những lời này.
Nhưng mà hắn tự động phiên dịch nó thành những lời chế giễu mình.
Bên trong thân ảnh được ánh sáng vàng bao phủ, giọng nói hung ác trước sau
như
một kia của hắn truyền ra.
“Ta đã nói ngươi không có tư cách đấu với ta!”
“Ngươi cho rằng may mắn lĩnh ngộ được ý cảnh kiếm đạo thập nhất trọng là có
thể khiêu chiến ta?”
Tuy rằng lúc này nhìn không được khuôn mặt của hắn nhưng ai cũng có thể
nghe
thấy sự chế giễu trong lời nói của hắn.
Hắn vung kiếm trong tay lên, kiếm của hắn giờ đây cũng được bao phủ trong
ánh
sáng vàng chói mắt.
“Chiến đấu phải dựa vào nội tình, ngươi lấy cái gì đấu với ta?”
Thành ca cười: “Cái gọi là nội tình chính là dựa vào cha, dựa vào bảo vật?”
“Thứ gì có tác dụng với chiến đấu thì đều thuộc về thực lực.”
Ngọc Lưu Đạo Tôn chê cười nói: “Ngươi không phải cũng lợi dụng đặc thù của
Đế
Kiếm tinh sao? Nếu ở ngoại giới, ta giết loại Thiên Tôn như ngươi cũng không
cần ý cảnh kiếm đạo.”
Hắn nói chính là sự thật.
Không ở Đế Kiểm tinh, hắn có thể dựa vào những quy tắc khác, dựa vào căn
nguyên, dựa vào pháp tắc không gian và rất nhiều đồ vật khác.
Và lý do mà hắn sở dĩ quang quác quang quác nói nhiều lời vô nghĩa như vậy
chỉ
là vì tìm lại chút mặt mũi.
Vãn hồi một chút sự xấu hổ do “bị giết” lúc trước.
Nếu không cuối cùng cho dù có thắng thì cũng không còn mặt mũi nào.
“Ta sẽ không để ngươi chết một cách nhẹ nhàng.”
Hắn từ từ giơ thanh kiếm khổng lồ màu vàng lên.
“Kim Ngân Kiếm Ly này còn có thời gian rất lâu, ta sẽ từ từ chơi…”
Sau đó, hắn lại bắt đầu một cuộc tấn công khác.
Thành ca lười nói chuyện với hắn mà thay vào đó là dùng kiếm nói chuyện.
Đối mặt với ý cảnh kiếm đạo che trời lấp đất đột kích đến, Ngọc Lưu Đạo Tôn
cảm thấy thực buồn cười.
“Chỉ là chút tài mọn, còn chưa chịu thua?”
Ánh sáng vàng bao bọc hắn, hắn cầm cự kiếm, thi triển ý cảnh kiếm đạo cửu
trọng để chống lại.
Hắn nghĩ, cuộc tấn công này của Khương Thành là hoàn toàn vô ích.
Là cuộc tấn công không hề có ý nghĩa.
Lúc hắn đánh ra lá bài Tụ Thần Dẫn Linh này cũng là lúc hắn không có hy vọng
trở mình.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy hình ảnh kiếm giới sụp đổ.
Nhưng thật đáng tiếc, đó không phải của Khương Thành, mà là của chính hắn.
Ầm ầm ầm!
Mặc dù Hoàng Cực kiếm đạo của hắn được tiên lực gia trì khiến cho nó sánh
ngang với cấp bậc Thần Quân, nhưng nó vẫn không thể ngăn cản được.
Nó nhanh chóng sụp đổ và vỡ ra thành nhiều mảnh với tốc độ có thể nhìn thấy
bằng mắt thường.
Cuối cùng, bị hủy đến không còn một mảnh.
Khuôn mặt của Ngọc Lưu Đạo Tôn tràn đầy sự hoài nghi.
Bởi vì một đợt này, từ trong ý cảnh kiếm đạo của Khương Thành, hắn cảm nhận
được khoảng mười ba loại kiếm tâm!
Sao có thể?
Điều này hoàn toàn không hợp lý!
Lúc trước nghe nói Khương Thành có được ý cảnh kiếm đạo bát trọng, hắn đã
cảm
thấy không thể tin được.
Một Thiên Tôn hèn kém như vậy lại chỉ kém chính mình một trọng?
Hắn muốn giết Khương Thành, trong đó cũng có nguyên nhân này, bởi vì hắn
cảm
thấy mình có khả năng sẽ bị hắn vượt qua.
Hắn không thể chịu được có người cướp đi spotlight của mình.
Mà lúc Khương Thành dùng ý cảnh kiếm đạo thập nhất trọng, hắn cảm thấy
điều
này thật sự quá hoang đường.
Không thể lý giải được chuyện này.
Một tên Thiên Tôn sao có thể có được loại ý cảnh kiếm đạo như vậy?
Sự ghen ghét của hắn như ngọn lửa cháy rực, suýt nữa thiêu đốt trái tim hắn.
Trong mắt hắn, thập nhất trọng nhất định là át chủ bài tối thượng của Khương
Thành.
Nhưng hiện tại, gặp ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng của hắn thì hắn không còn
cảm thấy ghen ghét.
Thay vào đó chính là sự bối rối.
Những người ở ngoài đã không thể kìm được mà hét lên.
“Kiếm đạo thập tam trọng!”
“Không thể nào!”
Cho dù là Thần Quân hay là Tinh Chủ, cho dù là Thu Vũ Tuyền hay là những
tiên
quan bình thường ở phía dưới.
Không ai có thể tiếp tục giữ bình tĩnh.
Đám Thần Quân Thích Vương và Cảnh Vương vào giờ phút này thậm chí còn
có một
chút hoảng sợ.
Nói thật, nếu ở bên ngoài, toàn bộ thực lực được mở ra, cho dù Khương Thành
dùng kiếm đạo thập tam trọng thì cũng không phải đối thủ của những Thần
Quân
chân chính như bọn họ.
Cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Nhưng lúc này, bọn họ lại cảm thấy nổi da gà một cách không thể hiểu được