không cam tâm.
Nhưng bọn họ có thể sống được đến bây giờ, chủ yếu đều là nhờ việc tránh
hung tìm cát, xem xét thời thế.
“Ở thượng du vẫn còn quần tộc mạnh hơn chúng ta, chúng ta cần gì phải đích
thân ra tay kia chứ?”
“Đúng đó, nữ nhân này chắc chắn sẽ bị sự tồn tại mạnh mẽ hơn trấn áp!”
“Đến lúc đó, Phi Tiên môn tự khắc sẽ bị đánh trở về nguyên hình thôi.”
“Thiên Sư cốc sớm muộn gì cũng vẫn là của chúng ta.”
“Không những như thế, sau này còn phải để bọn chúng trả một cái giá thảm
khốc nữa!”
Nghĩ đến đây, hai yêu sư lão tổ mới bình tĩnh hòa nhã được.
Một người trong đó hạ lệnh cho năm trăm yêu sư ở bên cạnh và phía sau mình
bình tĩnh lại.
“Rút thôi.”
Cái gì?
Rút á?
Năm trăm con yêu sư đã mài dao xoẹt xoẹt bỗng chốc bùng nổ.
“Vì sao phải rút chứ?”
“Phi Tiên môn hống hách như vậy, sao có thể bỏ qua cho được?”
“Rút rồi thì đi đâu được?”
“Lần này mà rút, sau này Thiên U Kim Giác Sư chúng ta làm sao có chỗ đứng ở
suối nguồn thứ nhất nữa?”
“Giết hết Phi Tiên môn, không thể rút!”
Đừng nói là bọn chúng, ngay cả chúng đệ tử của Phi Tiên môn ở đối diện cũng
hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Dù cho Khương chưởng môn rất lợi hại, các ngươi cũng đâu cần sợ thành như
thế chứ?
Càng huống hồ, các ngươi cũng đâu có quen biến Khương chưởng môn chứ.
“Rút khỏi Thiên Sư cốc, tìm chỗ khác dừng chân.”
“Kẻ kháng lệnh, chết!”
Hai yêu sư lão tổ quét mắt nhìn phía sau lưng một cách tràn đầy uy nghiêm.
Đám quần sư dần dần không còn hò hét nữa.
Bọn chúng dù có không phục như thế nào cũng không dám làm trái lại ý của hai
lão tổ.
Thế là, năm trăm con yêu sư sát khí bừng bừng chậm rãi chuyển đổi phương
hướng, sắp sửa tức tối rời khỏi nơi này.
Điều này làm cho Thành ca không thể nhìn nổi nữa.
Có ý gì thế?
Cứ vậy là đi rồi à?
Khiến ca đây mất một lần làm màu thì cũng thôi đi, mấu chốt là những ức hiếp
chèn ép mà lúc trước Phi Tiên môn phải chịu thì làm sao đây?
Nếu không trả về lại, lỡ đâu đám đệ tử suy nghĩ không thông, sau này đạo tâm
không được viên mãn thì thế nào?
Thiên U Kim Giác Sư bắt buộc phải diệt!
“Chờ đã!”
Hắn lách mình một cái, chắn ngay phía trước đàn quần sư.
“Ai cho các ngươi đi thế?”
Đồng tử của hai yêu sư lão tổ co rút, có hơi tức giận.
Bọn ta đã chủ động rút lui rồi, ngươi lại còn được đằng chân lấn đằng đầu nữa
à?
“Ngươi muốn thế nào?”
“Cái gì mà thế nào?”
Thành ca giương cằm lên, cố ý ra thói ngang ngược nói: “Ta tới là để đánh trận,
các ngươi cứ thế rút đi, có phải không cho ta mặt mũi không?”
Hả, cái này?
Đám người Nguyên Chân và Mông Thuần ở phía sau hắn đều hết sức muộn
phiền.
Đại lão à, người ta muốn đi thì cứ để hắn đi đi.
Tránh được một trận đại chiến, đồng thời còn đạt được mục đích chiếm lĩnh
Thiên Sư cốc, vậy chẳng phải đã vô cùng hoàn hảo và tuyệt vời rồi à?
Vì sao cứ phải sinh sự gây thêm chuyện chứ?
Suy nghĩ của bọn ta rất thông thoáng, không có tâm ma đâu.
Mà đám quần sư ở đối diện cũng lại bùng nổ lần nữa.
“Ngươi tìm chết?”
“Lại dám không biết thức thời, tiếp tục khiêu khích bọn ta?”
“Ngươi tưởng rằng bọn ta sợ một Phi Tiên môn nhỏ nhoi như các ngươi sao?”
“Chiến, chiến, chiến! Tiêu diệt bọn chúng!”
Chỉ tiếc rằng, thái độ của bọn họ có mãnh liệt cỡ nào thì cũng vô ích, Thiên Sư
cốc hoàn toàn do hai vị lão tổ làm chủ.
Nhìn thấy Khương Thành chủ động cầu chiến, hai lão tổ cũng tức giận vô cùng.
Nhưng sau khi bọn họ liếc mắt nhìn Lẫm Đế đứng ở phía sau Khương Thành
cách đó không xa một cái, lại bình tĩnh trở lại.
“Bọn ta không muốn làm kẻ địch với Phi Tiên môn, khai chiến thì cứ miễn đi
thôi.”
“Miễn đi?”
Khương Thành cười khẩy: “Vậy Cửu Bảo Tiên Sa lúc trước các ngươi bóc lột
của Phi Tiên môn thì sao?”
“Ngươi còn muốn bọn ta trả về á?”
Hai yêu sư lão tổ tràn đầy khó tin, suýt nữa thì nghi ngờ bản thân mình đã nghe
lầm rồi.
Lại còn có người dám đòi đồ từ trong tay của bọn họ sao?
“Tốt nhất ngươi nên ước lượng lại thực lực của bản thân đi rồi hãy nói chuyện.”
“Vậy sao, thế thì khai chiến thôi!”
Dù cho không cần dùng binh khí, Thành ca vẫn hung hãn rút kiếm ra.
“Ca đây cầu còn không được.”
Hắn chỉ lo lắng đối phương trực tiếp lựa chọn bỏ chạy thôi, đến lúc đó dù cho
có lực thiên thì cũng chưa chắc đã cản được toàn bộ yêu sư.
Nhưng hắn cứ nóng lòng muốn chiến, lại còn chủ động cầu chiến, ngược lại
khiến cho hai lão tổ không dám ra tay.
Không bình thường!
Quá không bình thường rồi!
Đối phương cứ nôn nóng muốn khai chiến như thế, chắc chắn là có âm mưu!
Cái nữ nhân ở phía sau hắn, rất có thể đang diếm đại chiêu nào đó, chỉ cần ra
tay là kích phát ngay.
Không thể mắc bẫy được!
Nghĩ đến đây, hai lão tổ bẩm sinh mắc bệnh đa nghi lại nhịn xuống, thậm chí
còn chủ động nặn ra một nụ cười khó coi.
“Lúc trước là Thiên Sư cốc bọn ta không đúng, bọn ta ở tại đây xin lỗi các
ngươi.”
“Mong rằng các ngươi tha thứ cho…”
“Đây là Cửu Bảo Tiên Sa còn dư lại mấy năm nay của bọn ta, với cả một số
thiên tài địa bảo khác đòi từ Phi Tiên môn, mong ngươi có thể hài lòng.”
Nói xong, hai yêu sư lão tổ chém ra dị không gian, thật sự lôi ra một đống bảo
vật.
Trong đó có một vốc hạt cát mịn chớp lóe quang mang chín màu lập tức thu hút
sự chú ý của Khương Thành và Lẫm Đế.
Dù cho chưa từng tiếp xúc và sử dụng, nhưng hai người này vẫn nhạy bén cảm
nhận được, cát chín màu này rất không bình thường, có lợi vô cùng lớn với bản
thân mình.
Giá trị của nó sẽ không thua kém so với Hỗn độn Ngân Ngọc Tủy!
Thành ca cuối cùng đã hiểu vì sao những môn đồ của Phi Tiên môn rõ ràng chịu
ức hiếp và chèn ép nhưng lại không tình nguyện quay trở về Nguyên Tiên giới.
Chỉ mỗi Cửu Bảo Tiên Sa này thôi cũng đã đủ trở thành lý do rồi.
Các yêu sư ở đối diện, tên nào tên nấy cũng giương nanh múa vuốt, nghiến răng
nghiến lợi, rõ ràng là vô cùng phẫn nội và không cam lòng.
Dựa vào đâu chứ?
Rõ ràng là bọn họ mạnh hơn, vì sao lại phải rút lui, thậm chí còn phải chủ động
bồi thường?
Nhưng quyết định của hai lão tổ, bọn chúng cũng không xen vào nổi.
Khương Thành chẳng nói chẳng rằng thu lại bảo vật do hai lão tổ dâng lên, sau
đó giao cho đám người Nguyên Chân.
Những thứ bị cướp của đệ tử, hắn chẳng thèm tham làm gì, chút phong phạm
này hắn vẫn có nhé.
“Thế nào, số lượng có đúng không? Có đủ không?”
Số lượng tất nhiên là không đúng rồi.
Dù sao số lượng Cửu Bảo Tiên Sa mà đám sư yêu kia bóc lột được cũng phải
dùng, đâu thể nào chỉ để trưng được.
Nhưng ở đây cũng không ít đi là bao.
Sư yêu không chỉ bóc lột mỗi một Phi Tiên môn, bây giờ trả toàn bộ lại cho Phi
Tiên môn, đám người Nguyên Chân và Mông Thuần đã vui mừng hơn hở, hết
sức hài lòng rồi.
“Đủ rồi đủ rồi!”
“Đúng rồi, đúng số lượng rồi!”
Lúc này Thành ca mới hài lòng gật đầu.
Hai yêu sư lão tổ cũng thở phào một hơi.
Trong lòng âm thầm ghi hận, đợi Phi Tiên môn các ngươi bị đánh trở về nguyên
hình, mấy món đồ này bọn ta sẽ cướp về cả vốn lẫn lãi!
Nhưng chưa kịp đợi bọn chúng cưỡi lên mây thì Thành ca lại tiếp tục chặn ở
trước mặt.
“Đừng có vội vàng rời đi thế chứ.”
Hai lão tổ có thận trọng cẩn thận đến mức nào cũng không nhịn được phải gầm
lên giận dữ.
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa hả?”
“Ta khuyên ngươi nên biết điều đi!”
Thành ca bày tỏ, ta cứ muốn khơi ra đại chiến đấy.
Không đánh một trận, trong lòng ca đây không thoải mái được.
Thế là ca này cố ý bới móc.
“Phi Tiên môn bọn ta đường xá xa xôi đến đây, sắp sửa vào ở Thiên Sư cốc, các
ngươi lại không làm một nghi thức hoan nghênh long trọng, vậy sao mà được
chứ?”
“Ngươi nói cái gì?”
Hai yêu sư lão tổ suýt nữa thì điên lên tại chỗ.
Ngươi muốn chiếm lĩnh địa bàn của bọn ta, lại còn muốn bọn ta hoan nghênh á?
Đám quần sư ở phía sau hai người đã tức sắp nổ tung rồi, lại thêm một trận gào
thét gầm rống giận dữ.
Các đệ tử của Phi Tiên môn ở phía sau Thành ca cũng tràn đầy vẻ sụp đổ.
Đại lão ơi, không tới mức thế đâu, thật sự không tới mức thế đâu!
Bọn ta đã thỏa mãn lắm rồi, không cần phải có nghi thứ hoan nghênh phiền
phức như vậy đâu.