Lúc Nguyệt Ảnh Hoàng của suối nguồn thứ ba nói những lời này, ánh mắt còn
nhìn về phía Thanh Diệu bên cạnh.
Năm đó ở Thiên giới, Thiên tộc mà hắn đại diện với Tiên tộc phía sau Thanh
Diệu chính là tử địch.
Sau khi tiến vào Khư giới, mặc dù hai bên không thể tấn công suối nguồn của
đối phương, nhưng bình thường vẫn không ngừng ma sát.
Suối nguồn thứ hai không có một người của Thiên tộc nào.
Mà suối nguồn thứ ba cũng không có một người của Tiên tộc nào.
Đây chính là quan hệ giữa bọn họ, hận thù luôn tiếp diễn, không thể hòa hoãn.
Quả nhiên, Thanh Diệu cũng có vẻ mặt khinh thường.
“Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, muốn ta với đám quái thai Thiên tộc này đứng chung
một chỗ, ngươi nghĩ thế nào vậy?”
Mà những Chúa tể và Hư Đế khác cũng không xem Di ra gì.
“Trò đùa này không buồn cười chút nào cả.”
“Ai cho ngươi tự tin để ngươi sắp xếp bọn ta như đúng rồi vậy?”
“Pháp tắc suối nguồn của bọn ta đến từ hòn đảo này thì có liên quan gì đến
ngươi?”
“Lẽ nào ngươi có thể khống chế hòn đảo này sao?”
Di gật đầu.
“Ta có thể.”
Hiện trường vốn ồn ào đột nhiên im lặng trong nháy mắt.
Ngay sau đó, tiếng chửi bới lớn hơn vang lên.
“Vậy mà hòn đảo này cũng có chủ nhân?”
“Cái quỷ gì vậy, hắn dựa vào cái gì mà nắm giữ hòn đảo này?”
“Quả thực không giải thích được, chó mèo gì cũng có thể trở thành người khống
chế nơi này sao?”
“Ta thật sự không tin hắn có thể chi phối sáu suối nguồn chúng ta, hắn có thực
lực đó sao?”
Bọn họ suy đoán thực lực của Di đỉnh phong cũng chỉ là Thánh Tôn, dù sao
cũng không cảm nhận được khí tức đạo nguyên tồn tại từ trên người hắn.
Rõ ràng không phải là Cổ Thánh!
Thậm chí có mấy người còn nhìn nhau một cách khó chịu.
Thực lực người này không mạnh, chỉ sợ Lạc Tiên đảo này cũng vừa mới ra đời,
cho dù hắn ngồi ở vị trí này thì cũng không chắc.
Nếu nhân lúc hắn không chuẩn bị, bản thân đường đường là Cổ Thánh ra tay
đánh lén, có lẽ có thể giết hắn trong nháy mắt đúng không?
Nói như vậy, chẳng phải vị trí đảo chủ của Lạc Tiên đảo sẽ rơi vào trong tay bản
thân sao?
Dường như Di không cảm nhận được tâm tư của một số người.
“Sau này ta sẽ thống trị sáu suối nguồn các ngươi, xoay chuyển cục diện bất lợi
đối với Tu Thần lưu và Giáng Thần đài.”
“Đánh bại nhiều thần điện hơn, lực pháp tắc mà các ngươi có thể điều khiển sẽ
ngày càng nhiều.”
“Đồng thời, ta sẽ giúp các ngươi tiến bộ thêm một bước nắm giữ pháp tắc suối
nguồn…”
Những lợi ích này thực sự vẫn khiến người ta động lòng.
Trước đó mấy suối nguồn luôn ở trạng thái có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào,
cũng chỉ có suối nguồn thứ nhất vì thực lực cá nhân của Thánh Hoàng siêu
mạnh nên tình hình hơi tốt một chút.
Quả thực bọn họ cần xoay chuyển cục diện bất lợi này.
Nhưng nếu bản thân có thể làm đảo chủ, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?
Thanh Diệu với Chúa tể của suối nguồn thứ năm là Tái Dịch Cổ Thánh cùng với
mấy Hư Đế khác không hẹn mà cùng áp sát trước mặt Di.
“Ngươi muốn sai khiến bọn ta?”
Ánh mắt của mấy người họ cười như không cười nhìn lấy Di.
Trong ánh mắt đó đầy ý vị lại có mỉa mai, còn mang theo ý châm chọc nồng
đậm.
“Ngươi muốn sai khiến bọn ta như thế nào?”
“Có biết bọn ta có cảnh giới gì không?”
“Chỉ dựa vào ngươi, có thể dẫn dắt bọn ta đánh bại những thần điện đối diện
sao?”
Thành ca có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Nhìn thấy đám người này không có ý tốt tiếp cận Di, hắn đã đoán được bọn họ
muốn làm gì.
Chỉ có thể nói, đám người này thật sự là chê mạng dài.
Ngay sau đó, Thanh Diệu thật sự ra tay, còn có hai Hư Đế đến từ suối nguồn thứ
ba và thứ sáu ra tay cùng với hắn.
Một Cổ Thánh hai Thánh Tôn đồng thời ra tay, hơn nữa vừa ra tay chính là gia
trì đạo nguyên toàn lực.
Cùng lúc này, ba người họ còn vận dụng uy năng pháp tắc của suối nguồn và vị
trí phụ.
Một kích bất ngờ không kịp đề phòng này đổi lại bất kỳ một Chính Thần nào
đến đỡ lấy cũng sẽ rách một lớp da.
Thậm chí trên mặt Thanh Diệu còn lộ ra nụ cười thành công.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, sau khi giết chết đảo chủ khó hiểu này thì bản
thân sẽ là đảo chủ mới.
Đến lúc đó, những suối nguồn khác đều phải nghe theo bản thân chi phối.
Việc đầu tiên nhậm chức chính là đánh dư nghiệt Thiên tộc của suối nguồn thứ
ba vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Sau đó treo Khương Thành lên rồi đánh tiếp.
Cuối cùng suất lĩnh sáu suối nguồn phản công thần điện, một hành động khống
chế toàn bộ Nguyên Tiên giới… điều kiện đầu tiên là hòn đảo này thật sự thần
kỳ như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hắn phát hiện băng tinh sáu màu dưới chân mình đã
biến mất.
Ngay cả lực pháp tắc được bản thân khống chế cũng không còn lại gì.
Kể từ khi hắn trở thành chúa tể thì chưa bao giờ gặp chuyện này nên không kịp
chuẩn bị.
“Không…”
Hắn vẫn chưa phát ra tiếng kinh ngạc thì đã có một bàn tay xuất hiện trên cổ.
Bàn tay trắng nõn gần như trong suốt nhưng lại to lớn và có lực.
Sau khi bị bóp cổ, Thanh Diệu cảm thấy huyết mạch của mình hoàn toàn rơi
vào trong tay đối phương.
Mà sự thật cũng quả thật là như vậy.
Khoảnh khắc bị giữ cổ nhấc lên, hồn hải và khí hải của hắn giống như đổ chì,
hoàn toàn không huy động được hồn lực và tiên lực.
Hắn muốn thi triển nguyên thuật, dù là quy tắc gì cũng được, chỉ cần có thể giải
trừ nguy cơ lúc này.
Sau đó hắn thình lình phát hiện căn nguyên xung quanh mình đã hoàn toàn bị
ngăn cách, không tiếp xúc được.
Lúc hắn thúc giục đòn sát thủ lớn nhất của mình, càng tuyệt vọng phát hiện vừa
bắt đầu đã kết thúc, đạo nguyên của hắn giống như bị một ngọn núi đè ép, hoàn
toàn không thở nổi.
Lúc này, cảm xúc hỗn tạp hoảng sợ và hối hận lan tràn trên dưới toàn thân hắn.
Cuối cùng Thanh Diệu cũng nhận thức được một sự thật đáng sợ… đối phương
mạnh hơn mình rất nhiều.
Di căn bản không dùng ưu thế pháp tắc thuận vị của Lạc Tiên đảo để áp chế
hắn.
Mà lựa chọn sử dụng thực lực đường đường chính chính dốc sức chiến đấu.
Dù là đạo nguyên hay là tiên lực hồn lực thậm chí là quy tắc cảm ngộ thì hắn
đều dễ dàng nghiền ép một Cổ Thánh chân chính.
Đây là thực lực thế nào?
Quả thật Thanh Diệu không thể tưởng tượng được.
Nếu như thời gian quay ngược, lần nữa cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ không
khiêu khích người này nữa.
Nhưng đáng tiếc, hắn không còn cơ hội.
Răng rắc!
Tay phải của Di thắt chặt, bóp gãy xương cổ của Thanh Diệu, đồng thời cũng
phá hủy chủ hồn và đạo nguyên của hắn, hoàn toàn chấm dứt tính mạng của
hắn.
Lúc thi thể Thanh Diệu rơi xuống phiến đá trắng tinh, hai Thánh Tôn khác ra
tay đánh lén ở bên cạnh cũng ngã xuống trước mặt Bạch Vô Khải và Ninh Chi
Lâm.
Cả quá trình đều là nhanh chóng và dứt khoát, nghiền ép thuần túy.
Những chúa tể và Hư Đế của sáu suối nguồn vừa rồi còn có chút khinh thường
bọn họ, hiện tại toàn bộ đều hít một hơi khí lạnh.
Chém giết Cổ Thánh đã đủ chấn động rồi.
Quan trọng là cách thức mà Di giết Thanh Diệu thật sự quá không hợp với thói
thường.
Bị người ta tiến lại gần bóp cổ, cái đó nói rõ hai người họ chênh lệch quá lớn.
Trong chiến đấu bị giết chết bằng phương thức này rất ít xuất hiện ở Hạ giới,
mà hiện tại lại xảy ra trên người một Cổ Thánh, đủ thấy thực lực của Di khủng
bố cỡ nào.
Ngay cả đồng tử của Thánh Hoàng cũng không khỏi co rụt lại, lộ ra vẻ nặng nề
nồng đậm.
Ngược với bọn họ, Khương Thành lại cảm thấy rất bình thường.
Di là nhân vật Tiên Mẫu nhắm vào, giết một Cổ Thánh chẳng phải là rất bình
thường sao?
Hiện tại hắn kinh ngạc chính là một chuyện khác.
“Không phải ngươi không thể đích thân ra tay giết người sao?”