Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì mới được.
Đến cả đám người Lại Bình và Biện Tu cũng nhéch mép thẳng lên.
Đại lão, trước đây ngươi đã nói câu này, vẫn còn một chút sức lực như vậy.
Suy cho cùng thì cảnh giới của ngươi cũng cao hơn so với Bốc Tuyên một chút.
Bây giờ ngươi đang đối diện với Nham Cốt tôn giả, một Đế Cảnh bát trọng
trung kỳ cách bốn tiểu cảnh giới, hỏi một Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ muốn chết
như thế nào?
Điều này nghe có phần quá hoang đường, quá không biết tự lượng sức mình rồi.
“Ha!”
“Ha ha ha ha…”
Nham Cốt tôn giả lại ngửa mặt cười lớn, bởi vì đã bị hắn chọc giận.
Bất kỳ người nào bị hỏi câu như vậy, đều sẽ cảm thấy đã bị hạ thấp giá trị và coi
thường.
Tuy là hắn đang cười, nhưng ánh mắt của hắn như là muốn ăn thịt người.
“Hắn lại hỏi ta muốn chết như thế nào?”
Thành Ca giống như là không cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.
“Đúng vậy, lần này ta sẽ cố gắng hết sức duy trì chất lượng và số lượng.”
Nham Cốt tôn giả cười nhạt nói: “Ngươi có biết, cho dù là Thiên Tôn bên kia
của bọn ngươi, cũng không dám nói khoác lác như vậy?”
Thanh Ca dang tay.
“Vậy xem ra Thiên Tôn bên này của bọn ta vẫn còn thiếu lòng tự tin, cách cục
vẫn còn chênh lệch với ta.”
Trọng điểm là cái đó sao?
Mọi người nghe những lời ù ù cạc cạc của hắn, nhất thời đều không biết phải
châm biếm hắn như thế nào.
“Thật là đáng chết!”
Nham Cốt tôn giả đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Vẫn chưa nói hết lời, hắn đã chủ động tiến lên giết hắn.
Thành Ca vốn vẫn còn đang đợi đối phương đưa ra yêu cầu, không còn cách
nào khác, hắn chỉ có thể giở cao thanh kiếm giao chiến với hắn.
Sau đó, trận đấu liền kết thúc.
Tiên lực Đế Cảnh bát trọng trung kỳ của hắn, vốn là không yếu hơn Đế Cảnh
cửu trọng.
Tuy rằng vẫn chỉ dùng một huyền văn kiếm, chỉ dùng ngũ hành kiếm tâm,
nhưng đối với Nham Cốt tôn giả mà nói vẫn là siêu hạng rồi.
Chủ yếu cấp bậc cảm ngộ quy tắc và thần hồn của hắn, toàn bộ đều là cấp độ
Chí Tôn…
Sự phẫn nộ và sát ý của Nham Cốt tôn giả, sau giây đầu tiên từ lúc khai chiến
đã trở thành hư ảo.
Thay thế bằng sự hoảng sợ!
Hẳn cảm thấy bản thân giống như là một con chim đơn độc, dùng tốc độ nhanh
nhất để va vào bức tường sắt.
Đối điện với sự mạnh to lớn của quy tắc kiếm, hoàn toàn đã vượt qua sức tưởng
tượng của hắn rồi.
Ầm!
Uy năng hùng vĩ sẽ cuốn lại toàn bộ lực quy tắc của hắn.
Giết hắn như giết vào trong cây gỗ mục.
Tiên lực và lực quy tắc ở mọi góc trong tiên thể của hắn đã mang đến một trận
càn quét hủy diệt.
Không…
Nham Cốt tôn giả cuối cùng cũng phát hiện, đó căn bản không phải kẻ thù mà
bản thân hắn có thể khiêu khích.
Hoàn toàn đã vượt qua giới hạn mà bản thân hắn có thể ứng đối.
Người này là ai?
Lẽ nào hắn là Thiên Tôn?
Không đúng!
Bản thân hắn đã từng đấu tay đôi với Thiên Tôn, cũng không bị đè bẹp đến
bước này!
Cuối cùng hắn đã biết tại sao bản thân Khương Thành từ đầu đến cuối lại tự tin
như vậy.
Bởi vì… hắn thật sự có tư cách đó!
Nham Cốt Chí Tôn muốn kinh hô, muốn trốn thoát.
Những đã không làm được nữa rồi.
Khi tiên lực và lực quy tắc xông vào nội thể của hắn, tử hồn của Khương Thành
cũng mang lại cho hồn hải của hắn một trận thiên tai gió bão cực kỳ.
Sẽ khiến thần hồn của hắn bị hủy diệt, ý thức cũng hoàn toàn bị xóa sạch!
Bùm!
Nham Cốt tôn giả từ trên trời rơi xuống chỉ có lại một thân thể trống không.
Chết một cách không thể chết thêm lần nữa.
Lạc cạch!
Khương Chưởng Môn đã bỏ kiếm vào vỏ, tư thế của hắn vẫn tiêu sái giống như
trước kia.
Tất cả đều há hốc miệng, quên là phải khép lại.
Bọn họ sửng sờ nhìn vào khoảng hư không mà Nham Cốt tôn giả đã đứng sừng
sững trước đó, lâu thật lâu cũng không thể mở miệng.
Nham Cốt Chí Tôn… chết rồi?
Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ, bị một Đế Cảnh bát trọng trung kỳ giết trong một
giây?
Mọi chuyện vừa xảy ra là thật sao?
Trên thế giới này lại có thể có sự việc như vậy?
Bọn họ biết có một số thiên tài vô song có sở trường thách đấu vượt bậc.
Những cũng nên có một mức độ!
Thông thường có thể vượt qua hai ba tiểu cảnh giới, đều là cấp bậc nghịch
thiên.
Ngay cả khi thật sự có thể vượt qua bốn tiểu cảnh giới, cũng phải trải qua một
khổ chiến gian nan nguy hiểm phải không?
Giết người trong một giây, vậy thì tính là cái gì?
Bản thân không phải đã nhìn nhầm rồi chứ?
Tuy nhiên, Nham Cốt tôn giả phía dưới không thể nói được nữa thì không biết
nói dối.
Trong đám Tà tiên của bọn họ, người mạnh nhất đã chết rồi.
Chết một cách không hồi hộp.
“Hắn không yêu cầu chết như thế nào, cho nên ta chỉ có thể giết hắn theo kiểu
thông thường mà thôi.”
Khương đội trưởng nhún nhún vai.
“Nên bắt đầu trận tiếp theo rồi chứ?”
Mọi người như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Ngay sau đó là nổi kinh hoàng tột cùng.
“Ngươi, làm sao người được như vậy?”
“Điều này là không thể!”
Đã đến bước này, Đám Tà tiên ở đối diện cũng không còn vẻ kiêu ngạo và
khinh thường như trước nữa.
Bọn họ đã bị dọn trước lực chiến đấu đáng sợ đó.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Che giấu thực lực?”
Bọn họ thậm chí còn không hiểu, Nham Cốt tôn giả sao đã thua như thế nào.
Dù sao Thành ca khống chế rất tốt, lúc đó người có thể cảm nhận được sự đè
bẹp cấp quy tắc và lực thần hồn, chỉ có chính Nham Cốt Chí Tôn.
Điều người khác đã nhìn thấy, cũng chính là Khương Thành rút kiếm ra vung
qua đó.
Một vài ngũ hành kiếm tâm, đến cả thế giới kiếm đạo vẫn còn chưa hình thành.
Nhưng mà, Nham Cốt tôn giả cứ như vậy mà tiêu rồi.
Khó bề tưởng tượng!
“Đừng có hoảng hốt như vậy mà!”
Thành Ca lắc lắc ngón tay với bọn họ.
“Vừa nãy dáng vẻ tràn đầy tự tin ăn chắc ta rồi của các ngươi rất có tư chất làm
màu, ngoan, đồng ý với ta, tiếp túc duy trì trận đấu.”
“Như vậy mới là Tà tiên chuyên nghiệp.”
Mọi người đều không nói nên lời.
Từ trước đến nay đều là những Tà tiên này bỡn cợt, đe dọa, giở trò và từ trên
cao nhìn xuống người khác.
Lần này lại bị người dạy làm việc rồi.
Nhưng mà lúc này, trong thâm tâm của bọn họ ngoài phẫn nộ kinh sợ ra, thì thật
sự không dám lại hành động thiếu suy nghĩ nữa rồi.
Lại Bình đã rơi vào trong trạng thái hả hê.
Dù là hắn có nằm mơ cũng không ngờ cái bắp này đùi lại thô đến như trình độ
như vậy.
Vậy mà đến cả Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ cũng có thể tiêu diệt?
Dù là Thượng Đình thiên tài Vương cấp đạo trường, cũng quá kỳ diệu rồi đúng
không?
Phải biết rằng, lúc đầu hắn ôm bắp đùi Khương Thành, chỉ vì cảm thấy Khương
Thành tiêu diệu một vài Tà Tiên đế Cảnh lục trọng thất trọng cũng không có
vấn đề gì.
Thậm chí cũng không mong đợi hắn có thể tiêu diệt Tà tiên cùng bậc.
Kết quả bây giờ là…
“Trơi ơi là trời, rốt cuộc Khương đội trưởng của chúng ta là thực lực gì?”
Đám người Biện Tu, Mạnh Thi đã không thể chờ đợi được mà truyền âm, bày tỏ
sự chấn động và khoái trá của nội tâm bọn họ.
“Rốt cuộc chúng ta đã gia nhập vào loại đội ngũ gì vậy?”
“Đế Cảnh cửu trọng thật sự cứ như vậy mà chết sao?”
“Mẹ nó, sớm biết Đội trưởng lợi hại như vậy, vậy lúc trước còn sợ cái gì?”
“Phải nói rằng, Côn Lưu Chí Tôn thực sự không có mắt nhìn, lại muốn đội
trưởng của chúng ta nghe theo Bá Vân Đội.”
“Chỉ dựa vào Tịnh Đỉnh tôn giả, hắn có thể trong một giây hạ gục Nham Cốt
tôn giả không?”
“Hắn giết trong vài giây cái rắm ấy, nói hắn bị Nham Cốt tôn giả giết chết còn
tàm tạm!”
Mấy người bọn họ đã hoàn toàn quên rồi, lúc đó họ đã nói bản thân vui mừng
và hãnh diện biết bao nhiêu khi Đệ Nhất Soái đội được làm chư hầu của Bá Vân
Đội.
“Người mạnh nhất phía đối diện đã bị Đội trưởng tiêu diệt rồi, vậy thì trận thứ
ba chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Chắc chắn không có vấn đề rồi!”
“Vững chắc rồi!”
“Đúng, chúng ta đã không cần phải sợ nữa rồi.”
Tuy rằng bốn người đang truyền âm, nhưng là họ vui sướng khi thoát khỏi đại
nạn, cho nên muốn che giấu cũng không che giấu được.
“Được rồi được rồi, bây giờ nên đến lượt tuyển thủ thứ ba ra trận rồi chứ?”
Mặc dù Thành Ca không nghe được truyền âm của bọn họ, nhưng gia trị thanh
danh đang dôi ra ào ào mà hệ thông ghi lại đã đủ để chứng minh hiệu quả.
Hắn rất thỏa mãn, đương nhiên phải tiếp tục tiến lên.
“Vì để mọi người đều có một cảm giác tham gia, người lần này được chọn sẽ do
chính các ngườơi chọn là được rồi.”
Hắn lại có thể đưa quyền lựa chọn đối thủ lượt thứ 3 cho chính những Đám Tà
tiên đó.