“Sau khi chuyện này giải quyết xong, các ngươi cùng trở về Phi Tiên môn đi.”
“Từ nay về sau chính là đệ tử ở đó rồi.”
“Nếu như các ngươi không muốn thì cũng có thể rời đi, bọn ta không gượng
ép…”
Tất cả mọi người đều nghĩ thầm trong lòng, cơ hội này thật sự là có nằm mơ
cũng không dám nghĩ tới có được không hả, ai từ chối chứ?
Nghĩ đến chuyện sau này sẽ là một thành viên của tông môn thống trị Khiếu
Mang vực, thân phận thăng lên không phải một chút một ít đâu.
“Đồng ý đồng ý!”
“Bọn ta đồng ý một trăm lần luôn tổ sư gia ơi!”
“Chỉ cần tổ sư gia không chê bọn ta tu vi thấp là được rồi.”
Thành ca cười ha ha.
“Tu vi của các ngươi quả thực không cao lắm.”
“Thế này đi, với tư cách là Chưởng môn đời đầu, lần đầu tiên gặp mặt đám hậu
bối các ngươi ta cũng nêu dìu dắt một chút.”
Nói xong, hắn lại bày ra 35 bộ Đạo khí và Đạo giáp lục giai.
“Chỗ này coi như là quà gặp mặt cho các ngươi, các ngươi tự mình chọn đi.”
Đám đệ tử của Phi Tinh Đường bày tỏ bọn họ bất ngờ đến đờ đẫn luôn rồi.
Giấc mơ này quá tuyệt vời rồi phải không?
Còn đám người của Cuồng Hải Tông ở bên cạnh thì sắp phát điên đến nơi.
Phải biết là những thứ mà Quán Đào Chưởng môn của bọn họ đang dùng bây
giờ vẫn chỉ là Đạo khí lục giai thôi đó.
Kết quả bây giờ 35 đệ tử của Phi Tinh Đường này mỗi người một bộ, đến cả Đế
cảnh thất trọng như Mặc Vu Vi cũng có Đạo khí lục giai rồi.
Chuyện này rõ ràng là hoang đường hết sức!
Quán Đào Đạo Tôn thiếu chút nữa là nhịn không được mà xông ra “khuyên
can” rồi.
Bảo vật quý báu như vậy sao có thể thưởng cho đệ tử cảnh giới thấp, hơn nữa
đến một tí công cũng chẳng lập được như thế chứ?
Như thế này vừa không phù hợp với quy tắc của tông môn, hơn nữa tu vi không
đủ mà lại sở hữu bảo vật quý giá như thế này cũng là hại bọn họ đó.
Nhưng Khương Thành cũng chẳng quan tâm đến những điều này.
Nhìn thấy đám đệ tử của Phi Tinh Đương đang ngẩn ra tại chỗ không dám nhận,
hắn còn không quên trêu đùa Vi Hành.
“Xem ra mấy đệ tử mà ngươi dạy này cũng khiêm nhường lắm đấy.”
Vi Hành xót xa trong lòng, tất cả các đồ tử đồ tôn của hắn đều có thưởng, chỉ có
duy nhất hắn là không có, thế này là lý lẽ ở đâu chứ hả?
“Phần thưởng của tổ sư gia mà các ngươi không cần, thế thì ta thay các ngươi
nhận nhé!”
Đám đệ tử nhìn thấy hắn thật sự định thu hết tất cả những Đạo khí này vào
trong túi của mình thì nhận ra hắn định làm thật.
“Không không không, bọn ta cần!”
“Bọn ta quá cần luôn ý chứ!”
“Sư phụ, sao ngươi có thể tranh với bọn ta vậy hả?”
Lúc này đám đệ tử mới vui mừng khôn xiết phân chia sạch sẽ tất cả Đạo khí.
Tiếp sau đó lại là ngàn ân vạn ra, cảm ơn rối rít.
Lúc này, trong mắt bọn họ, Khương lão tổ thật sự chính là hiện thân của sự hoàn
mỹ nhất trên thế gian này.
Vi Hành đỏ mắt chờ mong nhìn Thành ca.
Chuyện như thế ngươi không thể chỉ bỏ sót mỗi mình ta chứ!
Thành ca liếc nhìn hắn.
“Ngươi có biết tại sao ngươi lại không có không?”
“Tí nữa thì ngươi đã đưa hết đám đệ tử của mình đi tìm chết rồi, rõ ràng có thể
cầu cứu tổng bộ sớm, ngươi còn sống chết cầm cự cái gì?”
“Không giáo huấn ngươi đã coi như là tốt lắm rồi, sau này biểu hiện tốt hơn tí
rồi hẵng nói.”
Lúc này Vi Hành mới hiểu ra.
“Thật hổ thẹn quá!”
Nếu như hắn phản ứng nhanh một chút, xin cứu viện sớm hơn mấy ngày thì
đám ngươi Kỷ Linh Hàm Và Lâm Ninh đã có thể ung dung đuổi đến đây rồi.
Nếu không phải lần này Khương Thành đến kịp lúc thì rất có khả năng Phi Tinh
Đường sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Sau tất cả, đám Vi Hành và Ma Huy có thể được Khương Thành hồi sinh lại
nhưng đám người Diệp Minh và Diệp Đường, huyết tích cũng chưa giao nộp
lên, sợ là không thể nào sống lại được nữa.
“Lần này quả thực là lỗi của ta.” Hắn thành khẩn đáp.
“Được rồi, ngươi cũng vất vả rồi.”
Khương Thành vỗ vỗ vai hắn.
Ánh mắt hắn chuyển lên trên gương mặt của đám người Cuồng Hải tông ở bên
cạnh.
Quán Đào Đạo Tôn vội vàng tiến lên phía trước hành lễ.
“Bái kiến Khương tiền bối!”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Khương tiền bối!”
“Toàn thể trên dưới Cuồng Hải tông ta sẽ khắc ghi trong lòng, sau này nhất định
sẽ báo đáp…”
Quán Đào thực sự biết ơn Khương Thành, nhưng trong lòng hắn cũng vụn vỡ
một khoảng.
Má nó chứ, sớm biết trong số viện binh mà Vi Hành mời đến có bao gồm cả vị
đại thần Khương Thành này thì hắn còn chạy đi chấp hành cái nhiệm vụ gì chứ?
Hắn đã cùng Vi Hành vui vẻ ngồi xổm mà đợi, đợi đến khi đại thần xuất hiện
rồi, đỡ bao việc chứ?
Nào giống bây giờ, bây giờ Cuồng Hải tông chết hết, số còn lại chẳng đủ 10%
lúc trước, tại sao lại phải tự chuốc khổ vào thân như thế này chứ.
Thành ca xua xua tay.
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
“Chuyện là…”
Quán Đào cẩn thận dè dặt đưa ra một thỉnh cầu.
“Tiền bối, không biết bọn ta có thể cùng ngươi vào trong Khiếu Mang vực được
không?”
Hết cách, nếu như bây giờ hắn rời đi, sau đó vẫn sẽ bị Minh Nhai Thiên truy sát.
Vi Hành hiển nhiên cũng muốn giúp hắn một tay, thế là bèn giúp hắn giải thích
một chút.
“Minh Nhai Thiên không cho phép tông môn trong lãnh thổ tiến vào Khiếu
Mang vực, nếu không thì chẳng có bao nhiêu người giúp bọn họ coi giữ Minh
Tái vực nữa rồi…”
Trước khi đến đây Khương Thành chỉ biết Phi Tinh Đường đang gặp nguy hiểm
chứ không hề biết đầu đuôi ngọn nguồn của chuyện này.
Vốn dĩ hắn đã định rời khỏi đây rồi nhưng nghe Vi Hành nói như thế hắn mới
phát hiện ra chuyện này không hề đơn giản.
“Ý ngươi là, nếu như bây giờ chúng ta khởi hành đến Khiếu Mang vực thì phía
sau sẽ có truy binh?”
“Đúng thế.”
Vẻ mặt Quán Đào Đạo Tôn hết sức đau khổ, gật gật đầu.
“Nhưng dựa vào thực lực của ngươi thì chắc chắn không cần lo lắng đến bọn
họ.”
Khương Thành lắc lắc đầu.
“Thế thì rắc rối quá.”
Quán Đào còn tưởng rằng hắn đang từ chối mình cơ, đang định cầu xin hắn lần
nữa thì nghe thấy câu tiếp theo của Khương Thành.
“Trực tiếp giải quyết luôn kẻ tạo ra rắc rối, không phải là hết rắc rối rồi sao?”
Cả đám người tí nữa thì bị câu nói này làm cho choáng váng.
Đại lão à, chẳng lẽ ngươi còn định ra tay với Minh Nhai Thiên à?
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn lên.
Nhất là đám đệ tử của Phi Tinh Đường và Cuồng Hải tông, người nào người nấy
đều nắm chặt hai tay, chỉ hận không thể ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Lúc trước, hai tông môn này bốc thăm mấy lần đều bị bên trên trên nhắm vào,
lần này còn dùng thăm đỏ bị động tay động chân trong hộp tối trực tiếp đuổi tận
giết tuyệt luôn.
Bọn họ đã ghét cay ghét đắng cái đám Đạo Thánh và trưởng lão cao cao tại
thượng, tùy tiện xếp đặt vận mệnh của người khác của Minh Nhai Thiên lâu rồi.
Quán Đào Đạo Tôn cắn răng, nặng nề nói: “Khương Tiền bối, lần này để ta dẫn
đường cho ngươi!”
Mặc dù những môn đồ kia của hắn là bị Thiên Lân Quân giết thật nhưng kẻ đầu
têu không phải chính là Minh Nhai Thiên hay sao?
Khương Thành đang định đứng dậy, nhưng suy nghĩ lại thì như thế này vẫn quá
rắc rối phiền phức.
Nhỡ đâu lúc hắn qua đó, đám quyền cao chức trọng ở Minh Nhai Thiên kia thấy
chuyện không ổn liền bỏ chạy mất thì sao?
Rất nhanh sau đó hắn đã có kế hoạch.
“Thế này đi, tí nữa ngươi và Vi Hành trở về trước báo tin…”
Ở tiền tuyến của Minh Tái vực, doanh trại quân đội kéo dài liên miên, thẳng
cánh cò bay, nhìn không thấy điểm kết thúc.
Rất nhiều tiên nhân vẫn đang qua lại như con thoi ở bên trong.
Rút được thăm trắng thì một người làm quan cả họ được nhờ, rút phải thăm đen
thì đang cầu nguyện lần sau xuất chinh có thể sống sót quay về.
Cũng chính vào lúc này, có một đội quân xuất hiện trước doanh trại.
“Vi Hành Đạo Tôn, Quán Đào Đạo Tôn?”
Rất nhiều người nhìn thoáng qua đã nhận ra bọn họ.
“Không phải các ngươi rút phải thăm đỏ nên đi điều tra tình hình của kẻ địch rồi
sao, sao lại trở về nhanh như thế?”
Bình thường nhiệm vụ điều tra trinh sát ít thì cũng ba đến năm ngày, lâu thì cả
tháng trời.
Hai tông môn này mới đi còn chưa đến một ngày mà?
Hơn nữa, đám nhãi nhép dưới Tôn giả của Phi Tinh Đường kia thế mà vẫn còn
sống à, đây rõ ràng không phải là “đãi ngộ” mà thăm đỏ nên có.
“Vi Hành to gan!”
Dương Công Đạo Tôn vẫn luôn đợi tin tức Phi Tinh Đường bị tiêu diệt toàn bộ
là người nhảy ra đầu tiên.
“Nhiệm vụ quan trọng mà cấp trên giao cho ngươi vậy mà dám lười biếng,
ngươi đáng chịu tội gì hả?”
Những môn đồ của Kim Phách Thánh Điện ở phía sau hắn cũng nháo nháo vây
đến.
“Nhìn dáng vẻ này của bọn họ là biết bọn họ không hề vào trong doanh trại của
Thiên Lân Quân rồi!”
“To gan lắm, đây là nhiệm vụ của thăm đỏ đấy!”
“Hoàn toàn không coi chư vị tiền bối của Minh Nhai Thiên ra gì.”