“Thật sự là vừa mới luyện chế ra luôn à?”
Mồm của Ngộ Sơn há to đến mức có thể nhét được mấy quả trứng, khép cũng
không khép được.
Cảm nhận được đạo giống y đúc của bản thân, hắn cũng chẳng cần kiểm
nghiệm gì nữa.
Bởi vì những đế khí sư ở Nguyên Tiên giới vẫn chưa có ai từng luyện loại đạo
tâm không được phổ biến này.
Chứ đừng nói là luyện đến cấp bậc Thánh Chủ đỉnh phong.
Rất rõ ràng, thanh kiếm này không phải được chuẩn bị từ trước.
“Chứ không thì sao?”
Khương Thành hài lòng thu thanh kiếm lại.
Sở hữu món đế khí siêu phàm này cũng có nghĩa trong lúc chiến đấu hắn sẽ có
thêm sự trợ giúp của một nửa Thánh Chủ đỉnh phong.
Còn vì sao lại là một nửa, đó là vì đế khí chỉ mang mỗi đạo Túng Tình thôi, còn
bản thân Ngộ Sơn lại có một loạt các mánh khóe như tiên lực, thần hồn và cả
căn nguyên.
“Trời ạ!”
“Chỉ mới qua có mấy ngày mà đã luyện ra một món đế khí siêu phàm rồi.”
Ngộ Sơn hoàn toàn ý thức được bản thân hắn đã chứng kiến một thành tích
khủng bố đến cỡ nào.
Dù cho hắn không hề thấy bất cứ cái gì về toàn bộ quá trình luyện khí.
“Sao lại có thể được chứ?”
“Đế khí siêu phàm làm gì dễ dàng luyện chế ra như vậy?”
“Hơn nữa lại còn có thể mượn dùng đạo của người khác…”
Hắn sớm đã nhận định Khương Thành là “Vị Diện Chi Tử” nên luôn cảm thấy
dù Thành ca có tạo ra kỳ tích gì thì cũng chỉ là mấy thứ cơ bản, không đáng để
kinh ngạc.
Nhưng lần này, hắn vẫn bị chiếu cho mù mắt chó.
Chơi như vậy phạm quy quá rồi?
“Đã nói là ta dùng tâm luyện mà, không giống với những đế khí sư khác.”
“Tâm luyện á…”
Vốn Ngộ Sơn còn tưởng rằng đấy chỉ là hắn nói khoác, nhưng bây giờ thì không
thể không tin rồi.
Lão già này quỳ bịch xuống đất, ôm lấy đùi của Thành ca gào lớn: “Xin sư tôn
hãy dạy ta cách tâm luyện này với!”
“Đồ nhi cũng muốn trở thành đế khí sư, giúp sư tôn được nở mày nở mặt.”
“Sau này chuyện một môn phái có tới hai đế khí sư được truyền ra ngoài chắc
chắn sẽ trở thành một huyền thoại…”
Khương Thành làm gì thèm nghe mấy lời nói nhảm nhí của hắn.
Hắn vừa cố hết sức gỡ Ngộ Sơn ra vừa tức giận nói: “Lúc trước ta đã nói rồi,
chỉ những người có đủ thiên phú luyện khí mới có thể nhìn thấy được điều
huyền diệu thâm thúy của tâm luyện thôi.”
“Ngươi chẳng thấy cái gì hết thì đến cái cửa cũng chẳng vào nổi.”
“Ta có nhìn thấy mà, ta nhìn thấy hết á…”
Khương Thành tự nhủ, quá trình hệ thống luyện khí đến cả ta còn không thấy
thì ngươi nhìn được cái gì chứ?
Bộ quần áo mới của quốc vương hả?
“Nếu như cái gì ngươi cũng đã thấy hết rồi thì còn cần ta dạy làm chi nữa, tự
mình từ từ lĩnh ngộ đi.”
Ngộ Sơn gào khóc rống lên: “Sư tôn, nếu sau này ngươi có mệnh hệ gì thì
chẳng phải một thân tuyệt học này đều sẽ bị thất truyền hay sao? Tiếc biết bao
nhiêu, không ấy ngươi truyền lại cho đại đệ tử độc môn duy nhất là ta đi…”
Khương Thành bị cái tên “đồ đệ rẻ tiền” vô liêm sỉ này chọc cho tức đến bật
cười.
“Cút!”
“Trong ba ngày này tốt nhất đừng để ta nhìn thấy cái bản mặt của ngươi nữa!”
Nhìn thấy hắn nổi điên lên thì Ngộ Sơn mới dừng lại.
Nhưng trước khi đi vẫn còn lẩm bẩm nói.
“Ban nãy sư tôn còn nói lần này luyện khí ta đã giúp rất nhiều, lập được công
lớn nữa mà.”
Khương Thành vung thanh kiếm trong tay lên: “Đúng rồi, vậy nên tên của thanh
kiếm này ta cho ngươi quyết định, ngươi thích thì đặt không thì thôi.”
“Ta muốn đặt.”
Đồ tốt thực tế không lấy được thì Ngộ Sơn chỉ đành lùi một bước, chọn cái khác
vậy.
Với trình độ thần kỳ của Khương Thành, sau này thanh kiếm này chắc chắn sẽ
có chiến tích lẫy lừng, được vô số người ca tụng.
Bây giờ bản thân đặt tên cho kiếm này cũng xem như là một chuyện xứng đáng
để khoe khoang cả đời rồi.
Hắn suy tư ngẫm nghĩ suốt mấy phút, ánh mắt cũng thay đổi vô số lần.
Lúc thì vui mừng, lúc lại buồn bã, thăng trầm lên xuống…
Thành ca cũng không còn kiên nhẫn nữa: “Nếu thật sự không nghĩ ra được thì
thôi bỏ đi, đừng có làm khó bản thân mình.”
Ngộ Sơn cuối cùng đã có quyết định: “Thái Ngư, gọi là Thái Ngư Kiếm đi.”
Thành ca nhíu mày.
“Ngươi vắt óc cả buổi mà chỉ nghĩ ra cái tên kỳ lạ khó hiểu này thôi đó hả?”
Cái tên này hoàn toàn chả dính dáng gì tới những cái tên đầy uy vũ, bá đạo, cao
cấp và ngầu lòi ở trong tưởng tượng của Khương Thành, nó còn ó phần không
biết phải nói sao.
“Hí hí.”
Ngộ Sơn lộ ra một nụ cười xấu hổ hồi tưởng chuyện xưa: “Đó là tên thật của
đạo lữ ngày trước của ta, bọn ta quen nhau vào trăm tỷ năm trước, sau đó thì
Nguyên Tiên giới…”
“Được rồi, được rồi, ta không muốn nghe câu chuyện tình yêu của các ngươi.”
Thành ca vô cùng mất hứng.
Sớm biết thì đã không đưa quyền đặt tên cho cái lão già này rồi.
Nhưng lời đã nói ra cũng như bát nước đổ đi, thanh kiếm này từ nay thật sự phải
tên là Thái Ngư rồi.
Ra bên ngoài, khi Khương Thành đang tính ra ngoài để thử kiếm.
Ngay trước mặt đã đụng phải Đoan Phong Thánh Chủ, cũng là Hữu tổng quản
Kim Phong hiện nay.
“Khương chưởng môn, có chuyện này cần đến ngươi ra mặt.”
“Chuyện gì hả?”
“Gần đây bọn ta liên lạc cho Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông, bọn họ ngỏ ý
muốn quy thuận Phi Tiên môn chúng ta, đây vốn là một chuyện tốt…”
Thành ca âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, ngươi đừng có tưởng ta không biết
ngươi là người của Kim Hàn tông.
Thế này là muốn cài người của bản thân vào tông môn để chuẩn bị đoạt quyền
đó à?
Hắn hứng thú nói: “Rồi sao nữa?”
“Bọn họ đã thuận lợi mang theo người đến Từ Tinh đảo rồi, kết quả Hám Thiên
cung đột nhiên xông ra chặn giết. Hơn nữa chúng còn bắt giam hết tất cả người
của hai phái lại, nói họ là gian tế tự tiện xông vào Phù Du hải, muốn giết sạch
toàn bộ!”
Đoan Phong phẫn nộ bất bình nói: “Đây rõ ràng là cố ý không cho người tiến
vào, muốn làm chúng ta khó chịu!”
Hắn thật sự đã hết cách rồi, nếu không cũng sẽ không gấp gáp chạy đến trước
mặt Khương Thành cau xin cứu giúp.
Nếu còn trì hoãn thêm nữa thì nói không chừng môn đồ Kim Hàn tông của hắn
sẽ thật sự bị đuổi cùng giết tận mất.
“Còn có loại chuyện này nữa à?”
Khương Thành hơi suy tư một chút, dù cho hai phái kia đều là gián điệp có ý đồ
xấu, nhưng sau khi gia nhập cũng có thể tăng thêm một lượt giá trị thống trị,
không lấy thì phí chết.
Huống hồ lần này mà không quản, lần sau Phi Tiên môn muốn chiêu mộ những
người khác cũng sẽ bị Hám Thiên cung ngăn cản giống như vậy.
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở ngay phía trước, chặn ngay trước sơn môn của chúng ta!”
“Hống hách như vậy à?”
Khương Thành bay ra bên ngoài sơn môn, phát hiện đối phương còn kiêu căng
hơn những gì bản thân nghĩ nữa.
Bên ngoài sơn môn của Phi Tiên môn có tận mấy trăm Thánh Chủ chặn ngay
cửa.
Như vậy thì cũng thôi đi, còn có hơn ba trăm nghìn tiên nhân bị phong ấn khí
hải và kinh mạnh, dùng dây trói công khai ngay cửa trước mặt mọi người.
Trong hơn ba trăm nghìn người đó, có khoảng hai mươi lăm Thánh Chủ có thực
lực mạnh mẽ, trong số đó lấp lóe bóng dáng của đám người Đoan Giác và Đoan
Khiêm.
Ai kêu Hám Thiên cung mạnh hơn làm gì, chỉ riêng số lượng Thánh Chủ đỉnh
phong cũng đã có hơn hai chữ số rồi.
Lại cộng thêm uy danh bày ra đó của Cổ Thánh, Kim Hàn tông và Bạch Tiên
tông cũng không dám đáp trả thẳng tay nên tất nhiên rất nhanh đã bị bắt lại.
Lúc Khương Thành bước ra, đám người Trường Dương và Thiên Hợp đang
tranh cãi với đám người đối diện.
“Các ngươi quá đáng quá rồi đấy?”
“Phi Tiên môn tiến vào định cư tại đây đã được đích thân Cổ Thánh và Tiêu Đế
cho phép, các ngươi dựa vào cái gì mà chặn bọn ta, còn bắt người của bọn ta lại
nữa?”
Đối mặt với chất vấn của bọn họ, hai tên cầm đầu Hạo Vương và Gia Vương
chỉ nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt cũng lười nhấc lên.
Bọn họ tự hỏi thân phận của bản thân là Thánh Chủ đỉnh phong, đám người
Trường Dương và Thiên Hợp không xứng nói chuyện trực tiếp với họ.
Chỉ phái vài tên Thánh Chủ bình thường ra mặt.
“Quá đáng?”
Vài tên Thánh Chủ cười lạnh nói.
“Ta thấy người quá đáng là Phi Tiên môn các ngươi thì đúng hơn?”
“Hám Thiên Cổ Thánh bố thí cho các ngươi một nơi yên thân, nhưng cũng
không có nói đồng ý để các ngươi tự tiện chiêu mộ người khác.”
“Mấy tên gian tế này tự mình xông vào có ý đồ xấu xa, bọn ta muốn xử lý thế
nào mà chẳng được, liên quan gì đến Phi Tiên môn các ngươi chứ?