hăng ngông nghênh như thế rồi.
Hoàn toàn là vì bọn chúng nắm giữ mạch sống của Phi Tiên môn.
Vừa nghĩ như thế, xem ra bọn Nguyên Chân và Mông Thuần có thể trải qua
những năm này cũng không hề dễ dàng gì.
“Vậy là, bọn chúng thường dùng việc cắt chặn dòng suối để uy hiếp các
ngươi?”
“Đúng vậy!”
Mọi người hung hăng gật đầu, sau đó lao nhao bắt đầu tố cáo bọn chúng.
“Ở trong suối nước này sẽ sản sinh ra một vài Cửu Bảo Tiên Sa đặc biệt, tác
dụng vô cùng thần kỳ.”
“Bọn chúng luôn bắt ép bọn ta phải giao nộp lên.”
“Ngoài ra còn có một vài thiên tài địa bảo bình thường bọn chúng cũng không
bỏ qua.”
“Rõ ràng là Yêu tộc, có rất nhiều tài nguyên tu luyện của Nhân tộc chúng ta,
bọn chúng đều không dùng đến, thế nhưng cứ luôn cố ý đòi.”
“Thà phí phạm của trời cũng phải áp bức bọn ta cũng không muốn bọn ta tăng
thực lực.”
“Lúc quá đáng, thậm chí còn bắt bọn ta phái người sang bên đó hầu hạ…”
Bốn con sư tử ở đối diện nghe rõ ràng mồn một tiếng trò chuyện của bọn họ.
Chẳng những không cắt ngang mà lại còn phá lên cười một cách đắc ý.
“Ha ha ha, không sai, là do bọn ta làm đấy.”
“Vậy thì như thế nào?”
“Nếu như các ngươi không phục thì có thể tấn công vào Thiên Sư cốc.”
“Nếu không phải do chịu sự bó buộc của chúa tể thứ nhất, không được tự ý tấn
công những quần tộc yếu ớt ở hạ du thì bọn ta đã sớm tấn công tiêu diệt các
ngươi rồi.”
“Có thể kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ thì nên biết may mắn đi, các ngươi còn
cảm thấy không đủ cái gì…”
Lẫm Đế nghe bọn chúng nói mà nắm đấm cũng ngứa luôn.
Nhưng Khương Thành lại không hề lộ ra sự tức giận, ngược lại còn cười hì hì
đứng ra.
“Ban nãy các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, những môn đồ của ta ở hạ du rất
không thoải mái.”
“Vậy nên có thể nào làm phiền các ngươi một chuyện được không?”
Bốn con sư tử kia nghệt mặt ra, suy nghĩ xem môn đồ của ngươi sống không
thoải mái thì liên quan quái gì tới bọn này?
Lại còn làm phiền bọn ta nữa?
Ngươi có tư cách gì mà đề ra yêu cầu với bọn ta hả?
Bích Dương cầm đầu khá hứng thú ngiêng đầu.
“Phiền bọn ta việc gì?”
Hắn còn tưởng Khương Thành muốn xin tha, giống như kiểu hôm nay các
ngươi tha cho Phi Tiên môn bọn ta một lần, đừng có làm khó bọn ta nữa.
Nhưng chỉ thấy Thành ca nhẹ nhàng mỉm cười: “Rất đơn giản, các ngươi
nhường Thiên Sư cốc lại, để môn đồ của ta lên đó ở.”
Biểu cảm chế giễu của Bích Dương đông cứng lại.
Nhường lại? Cho các ngươi?
Vậy tộc Thiên U Kim Giác Sư bọn ta ở đâu?
Nhưng lời cầu xin của Thành ca vẫn chưa hết.
“À đúng rồi, yêu khí của đám Yêu tộc các ngươi, những môn đồ của ta chắc
chắn ngửi không quen.”
“Vậy nên phiền các ngươi trước khi dọn đi hãy quét dọn sạch sẽ, làm thật tốt
công tác dọn dẹp nhé.”
“Tất cả đồ điện bày biện cần có ở trong sơn môn đừng để thiếu một món nào
hết, mấy thứ súc sinh đầy lông như các ngươi sống ở thế giới loài người lâu như
vậy rồi, hẳn là nên biết động phủ của Nhân tộc trông như thế nào đúng chứ?”
“Tất nhiên, nếu như các ngươi cứ phải làm một buổi lễ chào mừng cho bọn ta
thì bọn ta cũng không từ chối đâu, có thể để các ngươi ở Thiên Sư cốc thêm vài
ngày…”
Lời hắn nói thì khách sáo không thôi, nhưng lại mang theo cái giọng như lẽ hiển
nhiên.
Người nào không biết còn tưởng rằng Thiên Sư cốc là do Phi Tiên môn cho Sư
tộc mượn, bây giờ chỉ là đến thời hạn nên lấy về lại mà thôi.
Ngay cả Lẫm Đế cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Nàng thậm chí còn cảm thấy vui mừng yên lòng một cách khó hiểu, ít ra cái tên
này lúc đối diện với mình thì phong cách vẫn rất bình thường, xem ra hắn cũng
tôn trọng mình đấy.
Còn đám môn đồ của Phi Tiên môn nghe mà ngu người luôn.
Mấy cái yêu cầu này, ngươi có đang nghiêm túc không đấy?
Grào!
Không khí tĩnh mịch quỷ dị cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Bốn con sư tử đồng loạt rú lên một tiếng đầy giận dữ.
Ngọn lửa bay lả tả trong không trung, chẳng những không hề nóng mà ngược lại
chỉ có sát ý lạnh lẽo.
“Xem ra Phi Tiên môn các ngươi chán sống thật rồi!”
Bích Dương khóa chặt mục tiêu là Khương Thành, giống như bất cứ lúc nào
cũng có thể bổ nhào đến.
“Ngươi là chưởng môn mới của bọn chúng à?”
Khương Thành lắc ngón tay: “Ngươi nói sai rồi, ta là lão chưởng môn đầu tiên.”
Đôi cánh của Bích Dương chậm rãi nâng lên, phừng phừng che lại thân hình
khổng lồ ở bên trong.
“Ta mặc kệ ngươi là mới hay là cũ!”
“Từ nay về sau, Phi Tiên môn của các ngươi sẽ không còn chưởng môn nữa.”
“Thật sự tưởng rằng chịu sự bó buộc của chúa tể thứ nhất thì sẽ có lệnh bài
miễn tử à? Cái thứ mạo phạm bọn ta giống như ngươi, chết cũng là đáng đời!”
“Ồ.”
Khương Thành gật đầu.
“Ta cũng cảm thấy, cái thứ mạo phạm ta giống như các ngươi, chết cũng là đáng
đời.”
Bốn con sư tử không thể nhịn nổi nữa, đồng loạt tấn công về phía Khương
Thành.
Những Yêu tộc bình thường thì ưu thế lớn nhất đó là yêu thể đều cường hãn.
Tiếp đến hoặc là cận chiến, hoặc là lợi dụng yêu thể để thực hiện một số thần
thông huyết mạch.
Nhưng bốn con sư tử này lại rất khác loài.
Bọn chúng chia nhau đứng ở bốn hướng khác nhau, bốn đôi cánh lớn đồng loạt
bay đến từ trước sau trái phải.
Tiếng gió gầm rú, xen kẽ với những ngọn lửa ngợp trời.
Trong chớp mắt, cả thiên địa ở Phi Tiên môn như thể đứng yên lại, giống như
đột nhiên bị đóng băng vậy.
Một vài môn đồ chỉ có cảnh giới Đạo Thánh của Phi Tiên môn đứng sững tại
chỗ như từng pho tượng đất.
Trên người bọn họ vẫn có sinh cơ, nhưng đã không thể di chuyển dù chỉ một
bước.
Còn những người đạt đến cấp bậc Đạo Thần, mặc dù có thể cử động được,
nhưng lại không có cách nào mở được đạo hải.
Lẫm Đế nhíu mày cảm nhận một chút, cái này không phải là quy tắc cầm cố và
trói buộc gì cả, cũng không phải sức mạnh của đạo.
Mà đây là đang lợi dụng pháp môn thần bí nào đó, trực tiếp khiến cho thiên địa
ở xung quanh đạt đến cái hiệu quả tương tự như thế.
Khương Thành quyết đoán sử dụng Thái thượng hóa đạo, lập tức phá vỡ hiện
trường vốn bị ngưng trệ.
Điều này cũng khiến cho trong lòng hắn có tự tin hơn một chút, xem ra đặc
điểm của Thiên U Kim Giác Sư này và U tộc chẳng khác gì mấy.
Đều là không tu đạo, cũng chẳng tu Linh ý, bọn chúng trực tiếp lợi dụng cái
Ngự Thiên thuật gì đó để thao túng thiên địa.
Ở Khư giới này, do không có sự tồn tại của căn nguyên nên uy lực của thiên địa
cũng không mạnh như thế.
Uy lực của Ngự Thiên thuật thực ra đã giảm đi ít nhất chín mươi phần trăm.
Nhưng ở phương diện khác, hệ thống nguyên thuật của Khương Thành chỉ có
thể trông chờ vào lực huyền văn, cũng bị giảm mạnh hơn tám mươi phần trăm.
Tuy nhiên, chỉ có hắn mới được như thế thôi.
Nguyên thuật của những tiên nhân thì còn chẳng thể sử dụng khi ở đây nữa kìa.
Đã có kinh nghiệm đối phó với U tộc, lần này hắn cũng không phí sức làm gì.
Trực tiếp thúc giục trái tim Thần, lực thiên hóa thành bốn tia sấm sét đánh thẳng
về bốn con sư tử.
Bích Dương vốn còn tính tiếp tục thi triển những thần thông khác, chỉ tiếc là đã
chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Còn chưa kịp đợi hắn vùng vẫy, yêu hạch màu trắng sữa đã bị lực thiên bóc ra.
“Đúng thật là cùng một loại với U tộc à!”
Từ trong yêu hạch kia, Khương Thành cảm nhận được yêu hồn và yêu lực,
ngoài ra còn có ý thức hỗn tạp.
“Lẽ nào ở kỷ nguyên thứ hai thịnh hành loại phong cách này à?”
“Không…”
Bốn con sư tử kia có nằm mơ cũng không ngờ được, bản thân lại bị thua một
cách bất thình lình như thế.
Lực thiên đúng là khắc tinh của bọn chúng.
Ở trước mặt loại sức mạnh này, yêu hạch vốn cứng cáp không gì sánh bằng của
bọn chúng không như một con cá nằm lộ giữa sa mạc, chớp mắt đã nửa sống
nửa chết.
Sau khi có được giác ngộ rằng bản thân sắp sửa toi mạng, bốn con sư tử hoảng
loạn hết cả lên.
“Tha mạng!”
“Có gì từ từ thương lượng…”
“Ngươi giết bọn ta rồi, sẽ bị báo thù đấy…”
“Bây giờ thương lượng có trễ quá không vậy? Ban nãy làm cái gì rồi?”
Khương Thành không hề do dự, trực tiếp tăng thêm lực, giết sạch bốn con sư tử
này